Showing posts with label bói tình yêu. Show all posts
Showing posts with label bói tình yêu. Show all posts

Thursday, July 31, 2014

Đã không giữ lời, sao ai kia còn thề còn hẹn ?


Vô tình hay cố ý. Giữa các mối quan hệ. Nếu chưa quên được người cũ thì LÀM ƠN đừng bắt đầu với người mới. Nhất là những người yêu thương mình.

Chẳng có lí do nào mà phải để họ chấp nhận thiệt thòi. Cũng chả có lí do nào khiến họ trở thành người thay thế. Nếu không yêu họ thật lòng, nếu biết trước sẽ có kết thúc. Thì làm ơn đừng tạo cơ hội để cùng bắt đầu...
"Người ta thường yêu quá sớm, từ bỏ quá nhanh và dễ dàng buông lời hẹn ước nhưng lại không muốn chờ đợi kết quả."



"Người trẻ, hứa vội rồi quên cũng vội, nhất là những lời hứa trong tình yêu "
Đã không giữ lời, sao ai kia còn thề còn hẹn ?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Friday, July 25, 2014

Bóng đen quá khứ biến mất, còn tôi vẫn tiếp tục bước lên phía trước...

""Trên thế giới này câu nói đau lòng nhất chính là : “Anh yêu em, NHƯNG…”.
Câu nói ngọt ngào nhất chính là : “…, NHƯNG Anh yêu em”…""

 Sua may tinh hcm


Chúng tôi đã có một quãng thời gian kẻ chạy trước, người đuổi theo. Đến lúc tôi cảm thấy dường như mọi sự cố gắng bắt đầu trở nên vô dụng, thì anh lại chìa tay ra...

Tôi đưa tay ra như muốn chạm vào quả bóng bay màu xanh đang lơ lửng di chuyển, sắp hòa lẫn và tan vào nền trời xanh biếc.

Những người đau khổ nhất, chính là những người cô đơn nhất, những người cô đơn nhất, thường là những người không dám nuôi hy vọng nhất.

Chúng ta thường đánh mất những thứ vô cùng quan trọng vào thời điểm còn quá trẻ để nhận ra nó có ý nghĩa nhường nào đối với mình. Chúng ta cũng thường mất quá nhiều thời gian vào việc chần chừ rồi đánh mất, ghét bỏ rồi bị lãng quên. Chúng ta sai mà không biết mình đã sai, và cho đến mãi sau này mới nhận ra để mà ân hận.

Đã từng làm tổn thương ai, đã từng buông tay từ bỏ ai, trong đoạn ký ức về thời thanh xuân của mình, bạn còn nhớ chứ?

 Quan ao cong nhan

“Hả? Em không biết là Thành đã làm thủ tục bảo lưu và xin thôi học từ tuần trước sao? Hai người đang hẹn hò mà?!”

“Cậu ấy còn làm tiệc chia tay với cả lớp bọn anh, nghe nói là đi Úc.”

“Thấy bảo là học chuyên ngành thiết kế ở một trường đại học bên đấy, cậu ấy đã lên kế hoạch từ lâu lắm rồi mà. Lẽ nào chưa từng nói một lần với em sao?”

Trong chớp mắt, toàn bộ mọi thứ trước mặt tôi bất giác biến thành một khoảng trống rỗng, tiếng nói, cười của đám học sinh nam năm cuối khi bày ra trò nghịch dại nào đấy, tiếng hò hét của đám học sinh nữ vì một màn tỏ tình bằng guitar lãng mạn dưới vòi phun nước, tiếng người đi lại như va đập vào không gian những âm thanh lạo xạo, giờ phút này bỗng trở nên thật khó chịu.
 
 Sửa máy lạnh
 
Ai có thể hiểu được cảm giác một ngày nào đó tỉnh dậy, người mà mình yêu thương rốt cuộc đã biến mất như chưa từng xuất hiện, như một giấc mơ mà khi tỉnh dậy mọi thứ trở lại vạch xuất phát. Một khoảng thời gian đã từng trải qua trở thành một mối nghi hoặc.

Không ai có thể hiểu được, sự trống rỗng và tuyệt vọng khi đó, trừ phi họ đã từng trải qua.

Tôi đã khóc rất nhiều vào ngày hôm đó, nhưng người ấy vẫn không xuất hiện. Anh ấy đã vứt bỏ tôi mất rồi!

 VinaInternet JSC

Tỉnh dậy với mồ hôi đầm đìa trên trán và mảng gối ướt sũng nước. Đã hai năm kể từ khi Thành rời khỏi cuộc sống của tôi mà không một lời báo trước, dù tôi có tìm mọi cách để liên lạc, vẫn vô vọng. Một sự thật phũ phàng tôi nhận ra, đó là mình đã bị bỏ rơi triệt để. Thế nhưng thi thoảng tôi vẫn mơ đi mơ lại những giấc mơ về ngày hôm ấy. Như một đoạn băng video bị tua đi tua lại nhiều lần, nhắc tôi về một lần sảy chân ngã trước mối tình đầu đã vĩnh viễn phải đi lùi vào quá khứ, để lại cho tôi những thương tổn còn đau cho đến bây giờ.

Những ngày mùa đông có nắng, người đã chịu tổn thương rồi, không thể bắt đầu một lần nữa hay sao?

Là do tôi không chịu buông tay, hay vốn dĩ là quá khứ chưa chịu tha cho tôi bước tiếp?

Tiếng chuông điện thoại kéo tôi trở về với hiện thực. Rời giường, dù sao tôi cũng phải sống, cho đến ngày có thể bình thản đứng trước câu chuyện ngày xưa và mỉm cười, có thể điềm nhiên nhắc tới Thành mà không một gợn nhói trong tim.

Chúng ta còn quá trẻ để bị hành hạ bởi những vết thương đeo bám, chúng ta buộc phải đứng dậy sau hiện thực tàn khốc, càng không thể vì ai đó quay lưng ra đi mà từ bỏ chính mình.
 Phu tung o to


- Này, hôm nay xinh đấy!

Cô bạn Bảo Thanh mỉm cười, nháy mắt với tôi kèm theo lời khen ngợi.

- Đừng nói những chuyện đương nhiên!

Tôi nhận lấy đôi giày múa từ tay cô ấy, đáp trả gọn ghẽ, rồi cả hai cùng phá lên cười. Đôi khi chúng tôi vẫn phải cố gắng thể hiện ra bộ dạng vui vẻ, hoặc cố gắng để vui vẻ. Bởi vì chúng tôi biết rằng, buồn đau sầu thảm chỉ là một liều thuốc ngủ có quá nhiều tác dụng phụ.

Thế nên những người luôn tỏ ra vui vẻ, chưa chắc đã là những người thật sự hạnh phúc.

Bảo Thanh cũng đã từng bị người yêu phản bội. Đầu đuôi câu chuyện thế nào tôi cũng không rõ, chỉ biết bỗng dưng một ngày, Bảo Thanh xuất hiện với mái tóc ngắn đến chạm vai thay vì mái tóc xoăn dài mà cô ấy vẫn yêu như báu vật, khuôn mặt vốn kiêu ngạo thay bằng nụ cười tươi thường trực trên môi.

Vì không thể khóc, nên luôn phải cười!

Chẳng ai nhận ra sự bất thường của cô ấy. Nhưng cũng từ khi đó, chúng tôi bắt đầu trở nên thân thiết với nhau hơn. Đơn giản là đã từng trải qua, nên dễ dàng đồng cảm. Cuộc sống luôn đẩy hai con người vốn có tính cách và lối sống khác hẳn nhau, lại gần với nhau.
 
 Bao ho lao dong
 
Tôi và Bảo Thanh không nhắc chuyện cũ, càng không hỏi cặn kẽ về câu chuyện đã qua. Chúng tôi hiểu, phàm là những lần tổn thương như thế, nhắc lại chỉ thêm đau lòng.

- Hôm nay chọn bài nào? – Bảo Thanh huých vai tôi, thì thầm

- Hồ thiên nga

- Hả? Đùa nhau à? 

- Không, tao muốn thử một lần, đó là mục đích của tao từ khi bắt đầu học ballet.

- Nhưng mày có thể thực hiện sau mà! Làm ơn đi hôm nay là thi đấy! Mày còn vừa bị thương ở chân…

-  Tao biết, nhưng mày cứ an tâm, tao chỉ mạo hiểm lần này.

Sân khấu rực sáng, ánh đèn led chiếu bất chợt khiến mắt tôi nhòe nước. Dưới hàng ghế đầu, các giám khảo chăm chú nhìn thẳng vào những chuyển động của tôi. Còn Bảo Thanh vẫn đang mím chặt môi, dường như còn căng thẳng hơn cả chính cô ấy bước lên sân khấu.

Tôi nhớ về lần đầu tiên tôi với Thành gặp nhau, cũng ở hàng ghế khán giả, cũng theo dõi vở nhạc kịch Hồ thiên nga. Khi ấy tôi là một cô nữ sinh trường múa quá đỗi mờ nhạt, còn anh ấy là một sinh viên kiến trúc rất tỏa sáng.

- Này anh, nhường chỗ đi, sinh viên kiến trúc thì hiểu gì về ballet cơ chứ?
 Giay dan tuong

- …

- Này, tôi đang nói với anh đấy, đàn ông con trai gì mà phép lịch sự tối thiểu cũng không có?

Cậu con trai khi ấy mới quay ra, khuôn mặt anh tuấn chỉ trạc tuổi tôi, đôi mắt lạnh băng khẽ nhíu lại.

- Người không biết phép lịch sự tối thiểu là cậu mới đúng!

Nói rồi, cậu ta lại chăm chú nhìn về phía sân khấu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bỏ mặc tôi khi đó trơ ra vì ngạc nhiên, nhưng cũng không thể làm gì.

Sau đó tôi mới biết, anh ấy không phải là không hiểu gì về ballet, mà còn đặc biệt quan tâm đến nó.
 
 
Tôi bắt đầu hít thở để chuẩn bị kỹ cho điệu xoay cuối cùng. Bất giác tôi nhìn thấy phía dưới hàng ghế khán giả một khuôn mặt quen thuộc, hoang đường như đang lạc vào một bối cảnh nào đó trên phim.

Mắt tôi càng nhòe nước, khiến tôi phải căng mắt lên để mới có thể xác nhận người ngồi tít dưới hàng ghế cuối chắc chắn là anh ấy. Đã trở về, hơn nữa còn ngồi ở ngay trước mắt tôi.
 Rang su cao cap

Khi đó, tôi tự nhủ mình không được thất bại, chỉ được thành công. Khi đó, tôi tự nhủ rằng nếu thất bại, nghĩa là mãi mãi sẻ chỉ chạy theo phía sau cậu ấy. Mãi mãi chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu ấy, mãi mãi chỉ là người bị anh ấy khước từ, rồi vứt bỏ, mãi mãi chỉ như thế…


“Này, tôi thích anh đấy, thích anh thì đã sao?”

“Không sao cả, nhưng tôi không quan tâm”

“Ai cần anh quan tâm cơ chứ, tôi thích là được!”


“Tôi theo đuôi anh thế này, có phải anh thấy tôi vừa kém cỏi, lại vừa buồn cười đúng không? Được rồi, tôi sai rồi, tôi không nên thích anh, lại còn thích lâu như thế, cũng không nên theo đuôi anh!”

“Đừng khóc, xin lỗi em, tôi sai rồi!”

“Anh làm gì mà sai, rõ ràng anh ghét tôi như thế cơ mà, chỉ có tôi là không biết xấu hổ, không có tự trọng nên theo anh!”

“Không phải như thế, thực ra… tôi… cũng thích em … rất thích, rất thích…”


“Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, càng hy vọng chưa bao giờ quen biết cô…”
 Email Marketing

 
Đoạn ký ức tưởng như đã bị thời gian vùi lấp bất chợt trở lại rõ mồn một. Người ngồi tít dãy ghế cuối cùng của hàng ghế khán giả, người mà vì ánh đèn led rọi lên sân khấu làm mắt tôi không thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh ấy. Bất giác, sự hiện diện ấy, đã khiến tôi bị tổn thương sâu sắc.

Ngày hôm đó, tôi ngã. Điệu Hồ thiên nga không thể hoàn thành, và tôi lại tiếp tục thua cuộc. Thua cuộc với Thành, và quan trọng nhất là với chính mình. Tôi lại để người đã từng làm tôi tổn thương, có cơ hội khiến tôi vấp ngã một lần nữa.

Ngày hôm đó, tôi không thể khóc, chỉ trơ khốc nhìn cảm xúc dồn thành những khối lớn trong tim, đè nén khiến hô hấp trở nên khó nhọc.

Thành đứng trước cổng ra vào đợi tôi. Khi tôi bước ra chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh có vô vàn cảm xúc. Tôi đã từng khao khát nhìn thấy gương mặt này giữa một biển người lạ lẫm va chạm nhau trên những con phố, tôi đã từng muốn gặp anh ấy để nhận lỗi, để níu kéo, để nói rằng chúng tôi không thể buông tay nhau, nhưng kết cục vẫn là biến mất không dấu vết.

Cho đến bây giờ, mọi chuyện tưởng như đã được thời gian chôn vùi một cách hoàn hảo, thì anh ấy lại xuất hiện, đào xới thêm một khoảng ký ức, để vết thương của tôi lộ hết ra ngoài.

- Linh… em…

- Chào anh, có việc gì không vậy?

- Em… vừa nãy ngã… có đau lắm không?

- Chỉ một chút thôi, tôi quen rồi, cảm ơn anh!

- Đừng coi anh như người xa lạ như thế? Nhìn em thế này, anh đau lòng lắm…

- Đau lòng? Tôi còn quên mất là anh còn biết đau lòng, nhưng lòng trắc ẩn của anh mang ra không cần thiết rồi.

- Thực ra anh vừa về được một tuần, anh muốn gặp em để giải thích, ngày trước, tất cả chỉ là chuyện hiểu lầm…

- Rồi sao?

- Xin lỗi em, chỉ vì hiểu lầm mà anh đã để em lại một mình…

Không phải là để lại một mình, mà thực chất là bỏ rơi. Chúng tôi đã có một quãng thời gian kẻ chạy trước, người đuổi theo. Đến lúc tôi cảm thấy dường như mọi sự cố gắng bắt đầu trở nên vô dụng, thì anh lại chìa tay ra. Có lẽ cho đến giờ tôi đã hiểu được câu nói, càng yêu nhiều thì càng khổ đau. Ai yêu nhiều hơn, có nghĩa là phải chấp nhận chịu tổn thương nhiều hơn.

- Chuyện đó, tôi quên lâu rồi, anh đừng nhắc lại nữa!

- Không phải, thực ra anh chỉ muốn… Linh, em cần biết mọi chuyện!

- Anh yên tâm, tôi không oán trách gì anh, cũng không ân hận về khoảng thời gian khi đó. Những gì đã xảy ra, không thể vì vài câu nói bây giờ mà coi nó như chưa từng.

 
 
Bảo Thanh tìm đến tôi với khuôn mặt lã chã nước mắt. Cô ấy ôm tôi chặt đến nỗi chỉ sợ buông tay ra là sẽ ngã.

Cô ấy đến, và nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.
 
Hóa ra, chúng tôi đã cùng yêu một người, và cùng bị người ấy làm tổn thương. Chỉ có điều, khi sự lựa chọn cuối cùng của người ấy là tôi, Bảo Thanh đã làm tất cả để ngăn chuyện ấy lại. Kể cả việc gây ra hiểu lầm giữa chúng tôi, kể cả việc kết bạn cùng tôi. Cô ấy đã làm tất cả những việc đó, và coi như không hề biết chuyện gì, không tò mò về cuộc sống của tôi, câu chuyện của tôi. Hóa ra là bởi vì, cô ấy đã biết tất cả.

Vốn dĩ là những chuyện đau lòng, nhưng lại hóa thành hoàn cảnh trớ trêu. Chúng tôi, ở tuổi 20, đã gây tổn thương cho nhau như thế nào?

- Xin lỗi mày, vốn dĩ là do ích kỷ, bởi vì biết anh ấy không hề yêu tao, nhưng vẫn cố giữ anh ấy ở lại!

- Mày không cần nói nữa!

- Bởi vì không thể để anh ấy đến với mày, bởi vì căm ghét và đố kị, bởi vì sai lầm không thể dừng lại, tất cả, đều là do tao. Bây giờ anh ấy về rồi, anh ấy đã biết hết mọi chuyện, nếu không nói ra trước, có lẽ tao sẽ vĩnh viễn mất mày…

- …

- Tao đã mất người tao yêu nhất, không thể lại mất người bạn duy nhất trong đời… Linh, ban đầu là vì muốn tiếp cận mày, nhưng thật sự bây giờ tao không còn suy nghĩ nào khác. Linh, hãy tin tao!


Tôi đến phòng tập, mắt cá chân bị thương lần ngã trước vẫn đau nhói mỗi bước di chuyển. Đau đến nỗi nước mắt cứ chảy liên tục, đau đến nỗi bàn chân kia dường như sắp không còn là của tôi nữa.

Nhưng trái tim tôi bắt đầu đập chậm lại. Việc biết được toàn bộ sự việc, hóa ra không đau đớn như tôi vẫn tưởng. Trái lại, với tôi mọi chuyện đã bắt đầu trở thành quá vãng, một thứ hồi ức trong quá khứ.

Có người đã từng nói với tôi, đừng vì những người đã ra đi mà nuôi đau khổ, cũng đừng vì một lần sơ sẩy mà khư khư giữ chặt vết thương, không cho nó liền sẹo.

***

Hội đồng giám khảo vẫn cho tôi cơ hội cuối cùng để thay đổi kết quả. Ngày hôm đó, cả Bảo Thanh và Thành cũng đến xem. Tất nhiên, tôi không cố chấp chọn Hồ thiên nga nữa, bởi vì tôi biết, mình vẫn còn phải đi tiếp một chặng đường dài mới có thể thực hiện được ước mơ.

Và tôi càng không cố chấp với tình bạn của tôi, và với mối tình đầu đã đi qua. Tôi với Bảo Thanh vẫn là bạn, bởi vì chúng tôi đã trải qua thử thách lớn đến nỗi, chính tôi còn không dám tưởng tượng mình có thể vượt qua.
 May dong phuc

Còn Thành đã vĩnh viễn trở thành quá khứ, là trải nghiệm của tôi về tình yêu đầu đời. Cũng là người khiến cho tôi khóc hết nhiều nước mắt nhất, đau lòng cũng nhiều nhất, và tổn thương cũng sâu sắc nhất.

Dẫu cho chúng tôi không thể quay lại, nhưng tôi vẫn trân trọng anh ấy của quá khứ. Bởi vì trong quá khứ đó, tôi đã từng yêu, đã từng biết đuổi theo ước mơ, đã từng nuôi thật nhiều hy vọng.

Những sai lầm của tuổi trẻ, đến một ngày nào đó trở thành ký ức, sẽ dần dần bị thời gian vùi lấp đi. Đến cuối cùng, những ai đang ở lại bên cạnh chúng ta, là những người chúng ta thật sự cần phải trân trọng họ.

Bóng đen quá khứ biến mất, còn tôi vẫn tiếp tục bước lên phía trước...

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

… Nếu có thể, yêu thương quay về đây nhé!

"Tình yêu thật sự không phải vừa gặp đã yêu mà chính là lâu ngày sinh tình. Duyên phận thật sự không phải do ông trời an bài mà là chính bạn đích thân chủ động"

Sua may tinh hcm


Tất cả ký ức mong manh về em được tôi lưu giữ cẩn thận, chỉ với một ước ao nhỏ nhoi rằng vào một ngày xa xôi nào đó, chúng tôi còn được gặp lại nhau, khi đó, tôi có thể ôm yêu thương trở về.

1. Hoài là một nhân viên làm ở quán trà sữa của tôi. Tôi nhớ ngày đầu tiên Hoài đến chỗ tôi xin việc, đôi mắt em sáng trong, vẻ ngây ngô của một cô gái chưa va chạm nhiều, đôi lúc ngốc nghếch khờ khạo. Nhưng Hoài là một nhân viên chăm chỉ, em luôn làm tốt công việc của mình, luôn niềm nở mỉm cười với khách hàng. Tôi chỉ không hiểu duy nhất một điều, tại sao tôi luôn cảm thấy không thoải mái khi đối diện với em, nhất là chìm trong đôi mắt sáng trong lấp lánh và nụ cười tươi tắn ấy, tôi thấy mình đôi lúc như ngợp thở, một cách vô cùng khó hiểu.
 Quan ao cong nhan

- Hoài, sao còn chưa về nhà, muộn rồi?

Như đã nói, Hoài là một nhân viên chăm chỉ, ngày nào em cũng là người về muộn nhất quán, tôi đôi khi thuận miệng nhắc nhở, đôi khi lại lấy làm tò mò. Những lúc ấy Hoài lại nhoẻn miệng cười, khoe ra một lúm đồng xu hết sức dễ thương.

- Em dọn xong rồi chờ anh đóng cửa về cùng luôn. Anh ở lại một mình không buồn sao?
 Sửa máy lạnh

Tôi không mấy khi trả lời câu hỏi của Hoài. Những ngày mùa Đông xám nhờ, những đợt gió bấc thổi rét vai, chúng tôi cùng trải qua một mùa Đông như thế trong góc quán trà sữa nhỏ nhắn mà ấm cúng. Tôi dần quen với sự xuất hiện của Hoài, dần trông chờ vào nụ cười của em, cũng luôn ấm lòng bởi mỗi tối trước khi đóng cửa quán có em đứng bên ngoài chờ đợi mình.

Gắn bó với một người lâu dần, hiểu nhiều hơn về người ấy, lại luôn mong chờ sự xuất hiện của người ấy, bạn sẽ thấy có một thứ tình cảm khó hiểu len lỏi vào trái tim mình, luôn muốn nắm bắt, lại luôn chờ mong được đáp lại. Nhưng tôi với Hoài vẫn vô tư như mối quan hệ giữa chủ quán và nhân viên, nhìn em chẳng có vẻ gì là sẵn lòng thích một gã trai khô khan như tôi. Có những lúc tôi hỏi dò về chuyện em có bạn trai chưa, em chỉ mỉm cười, lại e thẹn với đôi gò má phớt hồng.
 VinaInternet JSC

- Em thì làm gì có ai thèm yêu.
 
 
Những lúc ấy chúng tôi đều đang rảo bộ về nhà trên vỉa hè, đi dưới những bóng cây rợp lá, tôi đút hai tay vào túi quần âu và mỉm cười với một sự vui thích mơ hồ, còn Hoài đi bên cạnh không ngừng thở dài, đôi bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau vặn vẹo. Nếu được chọn, tôi sẽ chọn đây là những mảnh kí ức đẹp nhất của tôi về em, về mối quan hệ giữa chúng tôi. Những mảnh ký ức mỏng manh, đan xen giữa những tầng cảm xúc lạ lẫm. Quan trọng nhất là tôi được ở bên cạnh em, đi bên cạnh em, chỉ cần quay mặt sang bên là có thể nhìn thấy em, nhìn thấy đôi mắt cười lấp lánh và một lúm đồng xu nho nhỏ khi ẩn khi hiện trên khuôn mặt Hoài.
 Phu tung o to

2. Một dạo Hoài không chờ tôi về cùng nữa, em vẫn là một nhân viên chăm chỉ, vẫn về sau tất cả mọi người, nhưng trừ tôi. Nghĩa là em sẽ làm cho đến khi trời xẩm tối, các nhân viên khác đều ra về, em nán lại trò chuyện cùng tôi một lúc rồi cũng nhanh chóng xin phép lẩn đi. Thời gian đầu tôi nghĩ đơn giản rằng em có việc bận gì đó nên cần về sớm. Nhưng chuỗi ngày ấy trở thành quy luật, kéo dài, khiến tôi không khỏi hoang mang. Cảm giác xa tầm tay với một việc vốn trở thành thói quen khiến người ta ngỡ ngàng, lại sợ sệt bị đánh mất đi. Tôi bối rối, cũng có lần hắng giọng thử hỏi Hoài.

- Dạo này có việc bận gì à?

Hoài đưa đôi mắt lên nhìn tôi trong giây lát, cố sức im lặng, môi mím lại. Nhưng chỉ chừng trong ba mươi giây, em cụp mắt xuống, môi vương một nét cười lạ lẫm.

- Vâng. Em… có việc.
 Bao ho lao dong

Điều lạ là Hoài luôn khoác thêm một cái balo màu nâu sậm. Trước đây em hay cầm theo túi xách, nhưng kể từ ngày có sự thay đổi, Hoài cũng thay đổi luôn thói quen cầm túi xách của mình, thay vào đó là một balo nom như học sinh cấp ba. Tôi thở dài. Khi người ta thay đổi những thói quen thì cũng sẵn lòng thay đổi tất cả mọi thứ. Tôi không nén được cảm giác thất vọng, vẫn chờ mong em sẽ đợi tôi cho đến khi đóng cửa quán như mọi khi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của em, tôi không đành lòng, bỏ trôi thứ cảm xúc vừa mới định hình, nuôi dưỡng niềm vui của riêng em.

- Hoài này, dạo này có chuyện gì vui thế?
 Giay dan tuong

Từ bao giờ tôi trở nên ân cần và nhẹ nhàng hơn với em. Tôi muốn lắng nghe em chia sẻ, muốn được biết những chuyện vặt vãnh xoay quanh cuộc sống của em. Nhưng dường như tôi còn chưa đủ thành tâm, Hoài chỉ trả lời vu vơ.

- Đâu có. Em có chuyện gì đâu anh!

Tôi cũng nghĩ sẽ không có gì nếu như không tận mắt chứng kiến. Giờ tan tầm, một bến chờ xe bus gần quán trà sữa, em đeo balo và ngồi bên cạnh một cậu bạn điển trai. Hai người cười đùa với nhau rất vui vẻ, đầu em thi thoảng hơi nghiêng đi để nhìn theo dáng xe bus, cho đến lúc xe bus mang cậu bạn trai đi khuất, em lại ngồi thần ở bến chờ, ôm lấy balo và khóc nức.

- Sao lại khóc?

Tôi không nén được nhịp tim đập mạnh, nghe nhức nhối như khối tim nhỏ màu đỏ thẫm sắp nứt vỡ ra thành từng mảnh. Nhìn thấy Hoài khóc tôi lại trở nên khó chịu hơn, đành quay xe lại đứng đối diện với em.

- Lên xe đi, anh đèo về!

Hoài ngoan ngoãn gạt nước mắt, ôm khư khư cái balo trước ngực, leo lên ngồi sau xe. Tôi cho xe chạy vút đi, qua những con đường vòng quanh, qua những ánh đèn cao áp nhuộm đêm Hà Thành lung linh trong gió thổi. Đến một cung đường gió thổi ngược, có giọt nước bay khẽ chạm trên tay tôi, tim tôi bất giác như ngừng đập, giọng nói khàn khàn khó nghe và bên tai chỉ còn ù ù tiếng gió thổi.

- Em khóc vì cậu bạn trai đó hả Hoài?

- Em… em không…

- Thế thì vì cái gì?

- Em… không phải là sinh viên đại học, không giống như người ta… Em không… không xứng…
 
 
 Rang su cao cap
Giọng Hoài nấc khẽ, nước mắt vẫn bay theo ngược chiều gió thổi, chạm vào những ngón tay đang vặn chắc tay ga của tôi, chạm vào cả trái tim nhàu nhĩ nhiều vết xước của gã trai như tôi. Tôi cho xe dừng lại, chúng tôi ngồi gọn ở một góc nhỏ hồ Tây, trải lòng mình, lắng nghe nhau, cùng nhau trò chuyện.

- Vậy thì em đi học đi. Đừng đi làm nữa, tìm chỗ học ôn cho tốt, cố gắng nuôi ước mơ thành sinh viên đại học.

- Có được không anh?

Hoài ngơ ngác nhìn tôi, trong đôi mắt vẫn còn loang loáng bóng nước. Tôi cười buồn.

- Ừ. Còn khả quan hơn việc em giả làm sinh viên chỉ với một cái balo và chờ cậu ta mỗi ngày ở bến chờ xe bus.

Hoài cúi đầu. Tôi biết, nếu em nghe theo lời tôi thì tôi sẽ không còn gặp em nhiều về sau nữa, cuộc sống của chúng tôi cũng có nhiều sự khác biệt, con đường vốn dĩ thẳng tắp vì quyết định của em mà rẽ ngang. Tôi lúc bấy giờ chắc thảm hại với một trái tim bị tổn thương, chưa kịp trao lời yêu cho em đã bị một cậu trai khác đến cướp mất. Nhưng dù thế nào chăng nữa, việc đó cũng không tệ bằng việc nhìn em buồn bã mỗi ngày, lại ôm hy vọng lẫn lo sợ ấp ủ mỗi ngày, chờ đợi cậu bạn kia trong một niềm tủi thân quá lớn.

- Vậy… tuần sau… em xin phép nghỉ làm, anh nhé!

Hoài dè dặt đưa ra lời đề nghị, nom vẻ mặt của em lúc bấy giờ, tôi chỉ muốn có thể giang rộng vòng tay ôm em vào lòng. Hoài là một cô gái quá đỗi ngốc nghếch, lại quá đỗi mong manh, khiến người ta không thể cầm lòng để yêu thương em, càng không thể giấu diếm tình cảm dành cho em. Tôi thấy đắng nơi cổ họng, ho khan ra vài tiếng rồi vui vẻ nhoẻn cười với em.

- Ừ. Thi thoảng ghé qua quán thăm anh. Vậy là ổn rồi!

- Dạ.

Hoài bẽn lẽn, môi em vương một nét cười mờ nhạt, lẫn trong ánh sáng ngọn đèn cao áp, tôi nương theo một cơn gió lành, đặt một nụ hôn khẽ lên trán Hoài.

- Cái này… coi như lời chào tạm biệt!

Nói rồi tôi và Hoài ra về. Phóng xe trên đường bạt đi những suy nghĩ ngổn ngang, cố sức làm dịu đi con tim đang nhức nhối, tôi tự nhủ Hoài sẽ trưởng thành, sẽ được hạnh phúc, như vậy chắc tim tôi cũng sẽ đủ bình yên.

***
 Email Marketing

Một tuần trôi qua nhanh chóng, Hoài như đã hẹn xin nghỉ việc, tôi cũng đón nhận những điều không thật vui với quyết định của em. Lúc Hoài đi, những nhân viên khác chúc em nhiều điều, tặng cho em những món quà nhỏ xinh, trong mắt em lại lấp lánh niềm vui, nụ cười tươi tắn trên môi. Tôi nhớ ra rằng khá lâu rồi tôi chưa được nhìn lại. Lúc đưa Hoài về nhà, tôi đưa tay ôm Hoài vào lòng, như một người anh ôm lấy em gái mình.

- Nếu cậu bạn đó bắt nạt em, quay lại quán trà sữa tìm anh nhé!
 
 
Hoài gật gật đầu, chắc em không kịp nghe những nhịp tim nhức nhối của tôi vang trong lồng ngực, cũng không kịp nhìn ánh mắt tôi ướt buồn, không kịp dõi theo bóng dáng cô độc của tôi xiêu vẹo trên con ngõ nhỏ. Bởi một lẽ đơn giản, em đang đi tìm một niềm vui mới, nuôi dưỡng cây non tình yêu chớm nở của em. Tôi biết, yêu thương trao đi mà không được đáp lại là một yêu thương khờ khạo. Nhưng con người ta vẫn luôn cố chấp, vẫn không chịu nhìn vào sự thật đắng lòng để nguôi nhớ thương một người. Vậy nên tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó được gặp lại Hoài, được trò chuyện cùng em, được nhìn em cười và lắng nghe em nói. Tất cả ký ức mong manh về em được tôi lưu giữ cẩn thận, chỉ với một ước ao nhỏ nhoi rằng vào một ngày xa xôi nào đó của một năm tháng xa xôi thuộc mùa mới, chúng tôi còn được gặp lại nhau, khi đó, tôi có thể ôm yêu thương trở về.
 May dong phuc

Chắc đó là một ngày rất xa. Cũng có thể là ngày không thật. Nhưng dù sao tôi cũng cố nén mọi mâu thuẫn dâng cao trong lòng, mỉm cười và chúc em thành công với những sự lựa chọn của riêng em. Câu trả lời cho trái tim trống rỗng nhiều vết thương của tôi là một lời hẹn định, một hy vọng quá đỗi mong manh xa vời…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Nếu gặp lại, anh sẽ làm quen với em chứ?

"Người đàn ông đáng yêu nhất là khi họ nhận mình sai. Nhưng họ sẽ trở nên tuyệt vời hơn khi họ nhận mình sai…trong khi họ đúng. Chỉ có những người đàn ông có tình mới làm được chuyện đó"

Sua may tinh hcm


Chỉ là nhân một dịp tình cờ tôi gặp em đi trên phố, ngồi sau một chàng trai, dù đinh ninh không biết đó có phải bạn trai của em hay không nhưng tôi vẫn thực hiện lời hứa của mình...

1. Những ngày đông nhợt nhạt, chỉ le lói vài đốm nắng nhỏ vương trên đường phố, tôi vẫn thường mệt mỏi đi ra ngoài và hòa cùng dòng người xe đông đúc, hoàn thành một ngày làm việc mới của mình. Vốn dĩ cuộc sống này luôn chuyển động, mọi người đều hối hả, riêng tôi hơi tách biệt với nhịp sống của mọi người, tôi cố ý cho những ngày tháng của mình dài lê thê, rất buồn và đáng chán.

Quan ao cong nhan


 Giữa những ngày ảm đạm đó, tôi tình cờ bắt gặp em, cô gái cầm chiếc ô màu xám tro, tại điểm chờ của một bến xe bus. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi học cách ghi nhớ biển số xe bus, học cách nhớ những trạm dừng, học cách chăm chú nhìn đồng hồ để chắc chắn một điều rằng, tôi có thể dõi theo cô gái cầm chiếc ô màu xám tro đó.
Sửa máy lạnh

Một ngày có chút nắng hanh hao vàng, tôi đứng ở điểm dừng quen thuộc, đưa mắt dõi theo em, cô gái cầm chiếc ô màu xám tro. Em có mái tóc dài màu nâu nhạt, làm xoăn đuôi, cố ý đánh rối một chút và chia tóc về hai bên. Những lúc em nghiêng đầu nhìn số hiệu xe bus đang di chuyển đến thì đầu hơi nghiêng về phía trước, những lọn tóc xoăn đung đưa đung đưa, hắt nắng tinh nghịch. Tôi giống như một gã dị hợm khi cứ dõi mắt theo em, nhưng may thay em chưa phát hiện ra ánh nhìn của tôi, em vẫn vô tư và tiếp tục những hành động quá sức đáng yêu của mình. Tôi cũng nhận ra rằng, ngày nào tôi gặp em là ngày hôm đó công việc của tôi trôi qua suôn sẻ, tâm trạng cũng rất tốt, cảm thấy phấn chấn và mong nhớ một ai đó xa lạ, mong nhớ những điều xa lạ, vốn dĩ không thuộc về quá khứ.
 VinaInternet JSC

Một lần khác khi trời giăng những cơn mưa nhỏ, từng hạt mưa li ti đâm xuống lòng đường, tôi mừng rỡ khi thấy em bật chiếc ô màu xám tro quen thuộc. Không hiểu sao tôi lại bị ám ảnh những hình ảnh ấy đến thế. Là khi em, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, với mái tóc dài uốn xoăn, đứng một mình trầm lặng bên bến chờ xe bus, cầm một chiếc ô nhàn nhạt màu, đôi mắt không ngừng kiếm tìm những chuyến xe bus mang số hiệu mà em cần. Có lẽ, với người khác đó chỉ là một trong số những hình ảnh giản đơn và dễ dàng bắt gặp ở đâu đó, nhưng với tôi thì khác, bởi lẽ chỉ cần nhìn thấy em với đặc điểm nhận dạng quen thuộc là chiếc ô màu xám tro trên đầu, tôi có thể nhoẻn cười rất vui.
 
 
 Phu tung o to
2. Tôi may mắn được cùng em đi chung một tuyến xe bus quen thuộc, điều đó đồng nghĩa với việc nhà em nằm trên trục đường về nhà tôi, bởi bao giờ em cũng là người xuống xe trước, chỉ cách chỗ tôi cần xuống một vài trạm dừng. Có một dạo tôi thấy trong đôi mắt em có một nỗi buồn nhỏ, những lần len lén trút tiếng thở dài, rồi đôi mắt không còn sáng rỡ mà cụp xuống nhìn thật tội nghiệp. Những ngày ấy trời âm u và mờ nhạt, ánh nắng được ban phát xuống không quá nhiều, thay vào đó là những cơn mưa bụi tinh nghịch thấm đẫm vào áo người đi đường, thấm cả vào da buốt lạnh. Tôi và em đều là những vị khách đầu tiên lên xe từ những trạm dừng đầu tiên, vậy nên chúng tôi hay có dịp ngồi chung với nhau ở băng ghế phía cuối xe. Một vài lần tôi toan bắt chuyện với em, nhưng lại thấy mình hơi vô lý, cũng không có điểm chung nào đáng kể, đành ngồi im thin thít để nghe tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực. Có lẽ tôi sẽ mãi im lặng như thế cho tới khi nỗi buồn của em lan tỏa rộng, chạm vào trái tim tôi khe khẽ nhói đau. Đó là lần em đưa tay lên gạt đi nước mắt trên má, khóc lặng lẽ ở băng ghế sau, ngay cạnh chỗ mà tôi đang ngồi.

- Cho em!

Tôi đưa cho em một túi khăn giấy nhỏ, chỉ là ngẫu nhiên hôm nay tôi ăn trưa ở canteen nên tiện tay cầm một túi mang đi, không nghĩ lại có lúc dùng đến.

- Cảm ơn anh ạ!

Em chìa tay đón lấy túi khăn giấy, đôi mắt mở to ươn ướt nước ngước lên nhìn tôi vẻ lạ lẫm.

- Là anh à?
 Bao ho lao dong

Tôi cũng hơi giật mình, không biết tại sao tai đỏ lựng, cảm giác hơi ngại ngùng. Có lẽ tôi sợ em phát hiện ra khoảng thời gian dài trước đây tôi hay đưa mắt nhìn em len lén.

- À ờ…

- Em mượn vai anh chút nhé!

Cách mà em nói chuyện tự nhiên như thể chúng tôi đã quen biết nhau từ rất lâu trước đó, giống như hai người bạn thân thiết đi bên cạnh nhau, lặng lẽ ngồi bên nhau. Mà đúng là chúng tôi đã có thể biết nhau từ trước đó nếu như tôi không quá nhút nhát, cũng không quá ngại ngùng. Trước câu hỏi của em, tôi chỉ gật đầu.

- Ừ!

Nói rồi tôi chủ động đưa tay vòng ra sau khẽ khàng để đầu em tựa vào bên vai mình, cảm giác như một người đàn ông trưởng thành che chở cho cô gái của mình. Tôi bất giác thấy vui, niềm vui như bật tung ra từ một cái hộp nhỏ, chính là khối màu đỏ bên ngăn ngực trái không ngừng đập mạnh mẽ từng nhịp. Tôi cảm nhận em đang cố giấu một nỗi buồn lớn, những tâm sự ngổn ngang, nhưng tôi chỉ im lặng, cho đến khi em rời bến, chúng tôi vẫn im lặng. Em đứng ở cửa sau lúc chuẩn bị xuống xe, cầm chiếc ô màu xám tro trong tay, quay về phía tôi mỉm cười, môi cong lên một nụ cười thơ trẻ, hết sức tự nhiên, hết sức thánh thiện.
Giay dan tuong

- Cảm ơn anh, Kính Cận!

Nói rồi xe dừng lại và em bước nhanh xuống dưới, lúc bấy giờ tôi vẫn ngỡ ngàng, em vừa gọi tôi là Kính Cận!
 
 
3. Sau lần đó em đột nhiên biến mất, tôi không biết lý do gì và tại sao, nhưng ngay ngày sau hôm tôi cho em mượn vai để khóc và em gọi tôi là Kính Cận, lúc lên xe tôi có bắt gặp một tờ giấy nhỏ, nét chữ con gái tròn tròn, lại hơi nghiêng rất dễ thương.

“Chào anh Kính Cận! Cảm ơn anh vì đã cho em mượn vai anh tựa vào và khóc ngon lành. Chắc anh không tin nhưng với em đó là hành động galant nhất quả đất. Thật ra anh em mình cũng biết nhau lâu rồi nhỉ, chỉ là chưa có dịp nói chuyện mà thôi. Tiếc là từ nay không được gặp anh nhiều nữa, vì em không còn đi chuyến bus này. Dù sao cũng thật vui vì có một người bạn xe bus đồng hành đáng yêu như anh, Kính Cận ạ!

Nếu gặp lại, anh sẽ làm quen với em chứ?

Ký tên: Ô màu xám tro”

Tôi bật cười lạ lẫm, mặc dù lúc đọc đến dòng chữ em sẽ không đi tuyến bus này nữa khiến tôi không khỏi buồn phiền. Vậy là ô màu xám tro của tôi đi mất, trong một buổi chiều mưa lạnh ngắt đến buồn tẻ. Hình như ngày mà tôi bắt gặp em đứng ở điểm chờ xe bus với chiếc ô màu xám tro là ngày tôi đuổi nỗi buồn đi đâu mất. Nhưng cũng giống như thế, ngày bất chợt em không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy nỗi buồn thê lương không thể gọi tên lại quay trở về. Tôi vin vào một chữ “nếu”. Nếu tôi can đảm làm quen với em trước chắc có lẽ tôi đã biết có chuyện gì xảy ra với em, tôi đã không ngồi lặng im nghe em khóc mà không an ủi, dỗ dành lấy một câu nào, cũng không phải hối tiếc vì bây giờ không biết tìm gặp em ở đâu. Rõ ràng chữ “nếu” giăng ra cho người ta quá nhiều luyến tiếc. Chỉ có chữ “nếu” của em là khác đi đôi chút.
 Rang su cao cap

“Nếu gặp lại, anh sẽ làm quen với em chứ?”

Một lời ngỏ hết sức dễ thương khiến tôi không thể không tự gật đầu. Chắc chắn là tôi sẽ làm quen với em, khi mà tôi có cơ hội gặp lại em. Rõ ràng chúng ta đã tự bỏ qua cơ hội của mình rất nhiều lần, song mỗi lần muốn níu kéo lại cảm thấy rất đau lòng. Tôi tự thấy, tốt nhất hãy biết nắm bắt cơ hội ngay khi còn có thể, cuộc sống cũng hào phóng cho bạn khá nhiều lần sau nữa, nhưng không ai chắc chắn rằng lần sau sẽ tốt như lần trước, hoặc là không ai biết chắc rằng ở cơ hội lần sau bạn có còn phải cạnh tranh với ai nữa hay không. Tình yêu và cuộc sống vốn là như vậy, chỉ mở cửa cho những ai đủ can đảm và tự tin chấp nhận chúng, còn không, mãi mãi bạn chỉ là kẻ đứng bên ngoài luyến tiếc và không ngừng than thở.
 
 
Email Marketing
Chuyện của tôi và cô gái có chiếc ô màu xám tro sau đó vẫn còn khá dài. Chỉ là nhân một dịp tình cờ tôi gặp em đi trên phố, ngồi sau một chàng trai, dù đinh ninh không biết đó có phải bạn trai của em hay không nhưng tôi vẫn thực hiện lời hứa của mình. Tôi tiến đến gần và gọi lớn:

- Hey! Ô màu xám tro!
 May dong phuc

Hình như đó cũng là một ngày nắng đẹp, em không đem theo bên mình chiếc ô màu xám tro như thói quen khi đi bus, nhưng tôi vẫn nhận ra em với mái tóc dài uốn xoăn, với nụ cười tươi và đôi mắt sáng lấp lánh.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Đắng chát cuộc tình

"Không ai có thể đảm bảo được thành công hay hạnh phúc. Thành công thuộc về người tin vào một điều nhiều nhất và lâu nhất. Hạnh phúc thuộc về người cố gắng nhiều nhất và yêu thương người khác không điều kiện"

Sua may tinh hcm


Trên chiếc giường nhỏ cách không xa giường lớn của cô và anh, một hình hài bé nhỏ được tạo nên từ tình yêu của anh và cô...

Cô bật đèn lần nữa, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông ấm áp ra khỏi cơ thể đang run lên vì lạnh của mình rồi bước xuống khỏi giường. Trên chiếc giường nhỏ cách không xa giường lớn của cô và anh, một hình hài bé nhỏ được tạo nên từ tình yêu của anh và cô. 
Quan ao cong nhan


Cô đến bên con, đưa bàn tay gầy vỗ vỗ thật nhẹ nhàng vào lưng con, bỗng dưng cô thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Rồi như có ai đó tàn nhẫn kéo tuột những giọt nước mặn đắng của cô ra khỏi khóe mắt, cô đưa tay lên che miệng để nỗi đau không phát thành tiếng làm đứa bé giật mình.

 
Một anh phục vụ ăn mặc lịch sự, bảnh bao bước đến, anh nhẹ nhàng đưa tay mở cánh cửa sau của xe taxi. Ngân bước xuống xe, cô cảm thấy lâng lâng như kẻ say. Cũng đúng, cô đang say, nhưng là say tình, thứ cảm xúc khác với men của loại rượu voka cực chất mà cô uống cùng bạn bè trong những bữa tiệc, cô chỉ biết nó mạnh lắm, mạnh đến mức cô chỉ biết đi theo sự mách bảo của con tim, còn lý trí… cô không biết nữa.
 
Sửa máy lạnh
Ánh đèn màu nhấp nháy làm lóa mắt, cô chớp mắt hai ba lần rồi đưa tay che bớt thứ ánh sáng màu mè. Cô bước vào Rose, nhà hàng mà cô đã từng rất muốn đến cùng với người mình yêu, chồng tương lai hay bất cứ ai là người đặc biệt đối với cô. Ngân chớp mắt thêm vài lần vì không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy, trong nhà hàng không có một bóng vị khách nào trừ Thành – chàng trai đang theo đuổi cô. Anh ngồi ở chiếc bàn được đặt giữa nhà hàng, trên bàn đặt hai chiếc ly thủy tinh và một chai rượu, loại rượu tên nước ngoài cô không biết. Một bông hoa hồng đỏ cắm trong lọ đặt giữa bàn và còn kèm theo vài cây nến trắng đã được thắp. Cô dần cảm nhận rõ ràng hơn không khí của đêm Giáng Sinh.
 
- Khách ở đây…? – Cô quay sang chàng trai phục vụ, khẽ hỏi.
 
 VinaInternet JSC
- Nhà hàng hôm nay đã được anh Thành bao trọn. Và cô chính là vì khác cuối cùng của ngày hôm nay. – Người phục vụ cười thay niềm hạnh phúc trong lòng cô. – Mời cô!
 
Ngân vẫn bước đi như người say, cô cố gắng nhấc thật nhẹ đôi giày cao gót của mình để không phát ra tiếng động lớn, bởi nhà hàng giờ đây rất yên tĩnh. Còn năm bước nữa sẽ tới chỗ ngồi, cô bỗng bị đóng băng bởi tiếng nhạc – I Loved Her First – bài hát cô rất thích. Rồi cô như bị tan chảy bởi một làn hơi lạ từ phía sau gáy mình, là Thành. Anh đã rời khỏi chỗ và bước đến phía sau cô, anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô từ phía sau rồi đẩy nhẹ cô về chỗ ngồi.
 
 Phu tung o to
- Em sao thế? Ngạc nhiên đến vậy sao?
 
- Em… À không, sao anh lại làm vậy?
 
- Chẳng sao cả! Đơn giản vì hôm nay là ngày đặc biệt.
 
- Không phải, ý của em là… tại sao anh lại phải tốn công sức vì một đứa con gái tầm thường như em? Anh… với một người như anh thì đâu cần phải làm thế này…
 
- Suỵt! – Thành đưa ngón trỏ lên môi tỏ ý muốn Ngân ngừng nói – Đợi anh một phút! – Anh rời khỏi chỗ, bước vào sau khi bếp. Đúng như anh nói, một phút sau, anh bước ra và đang giấu một thứ gì đó sau lưng. Ngân vẫn cúi mặt ngượng ngùng, cô sinh viên năm hai không biết điều gì sẽ xảy ra với mình, nhưng giờ phút này cô là người hạnh phúc nhất.
 
 Bao ho lao dong
- Làm bạn gái của anh nhé! Anh thích em! – Thành đưa tay ra cùng một bó hoa hồng đỏ thắm. Ngân vẫn ngồi, mắt cô bắt đầu ngân ngấn nước. Cô vẫn không thể tin những gì đang diễn ra. Bó hoa được đưa đến gần cô hơn, lúc này cô mới đứng dậy, nhẹ nhàng đón lấy bó hoa rồi lắp bắp:
 
- Anh… Em… Anh làm em bất ngờ quá, em không biết phải làm sao…
 
- Anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết sẽ có nhiều cô gái thích hợp với anh hơn em, nhưng anh chỉ cần em thôi.
 
Và họ trở thành một đôi sau đêm Giáng Sinh đặc biệt ấy. Ngân yêu anh hơn bất cứ điều gì. Từ ngày xa gia đình để bắt đầu làm quen với thành phố Đà Nẵng đầy nắng và gió biển, cô đã tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập, học làm quen với sự cô đơn vì cô nghĩ sẽ chẳng có người con trai nào tốt với mình sau khi kết thúc mối tình tuổi học trò chỉ vì lý do cô đậu Đại học ở Đà Nẵng, còn cậu ta học ở Sài Gòn. Thế mà trước đó cậu ta đã từng thề thốt sẽ yêu cô mãi, hai người sẽ lập gia đình rồi có những đứa con, sống bên nhau tới đầu bạc răng long… Họ chia tay vì khoảng cách hay vì không còn thuộc về nhau nữa, Ngân không quan tâm, bởi vì giờ đây cô đã có anh, được yêu anh và được anh yêu chân thành.
Giay dan tuong


Sẽ chẳng còn ngày mai
 
Nếu trái tim em không còn hình bóng anh.
 
Nhưng ngày hôm nay với em không tồn tại
 
Nếu anh đi xa khỏi cuộc đời em.
 
Ngân là một cô sinh viên bình thường, còn anh đã đi làm và anh hơn cô mười tuổi. Anh già dặn, trải đời, không có điều gì làm khó được anh. Có lẽ vì thế mà Ngân càng yêu anh hơn, yêu người con trai mạnh mẽ, kiên cường. Anh là con cả và em trai của anh thì đang ở Hàn Quốc, có lẽ vì thế mà gia đình anh luôn hối thúc anh phải kiếm người yêu, phải cưới vợ và phải có con để các cụ có cháu bế. Đã có những khoảng thời gian anh không còn là người yêu của Ngân, đó là lúc anh bị sức ép từ gia đình, từ họ hàng… cái danh trưởng nam, cháu đích tôn khiến anh không yên. Anh biết Ngân còn quá trẻ để làm vợ, làm mẹ. Anh cũng biết gia đình Ngân sẽ chẳng đồng ý cho Ngân đi làm dâu sớm như vậy. 
 
Rang su cao cap
 
Đâu phải sóng lúc nào cũng nhẹ nhàng vỗ về vào lòng cát, sẽ có lúc sóng hòa với gió đẩy cát đi xa hơn khỏi sóng, để cát bơ vơ với nỗi đau thiêu đốt của mặt trời. 
 
 
- Mình chia tay em nhé!
 
Vẫn tại Rose quen thuộc, vẫn chiếc bàn ở giữa căn phòng, vẫn những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Ngân, nhưng không chỉ có mỗi Thành và Ngân, rất nhiều vị khách khác xung quanh và nước mắt Ngân rơi sao pha thêm vị đắng.
 
- Em làm gì sai sao?
 
- Không! Em không sai, nhưng anh cần cưới vợ, anh cần có con, anh cần làm những việc xứng đáng với cái danh con trưởng, cháu đích tôn… Em hiểu không?
 
Ngân không nói gì, cô im lặng để cố gắng lắng nghe trái tim mình. Cô đã yêu anh bằng cả trái tim và giờ cô nhận ra trái tìm không giúp được cô. Thời gian qua, cô đã để quên lý trí để yêu anh, đến giờ khi anh đưa ra lý do chia tay, cô biết trái tim mình đã bị mù, bị điếc và bị câm… nó không nói cho cô biết phải làm như thế nào cả. Cô sẽ mất anh sao?
 
 
 
Email Marketing
- Vậy tại sao anh không hỏi em có thể làm vợ anh không? Có thể làm mẹ của con anh không? Có thể làm con dâu, cháu dâu của gia đình anh không? Anh chỉ nghĩ cho bản thân anh thôi, anh không nghĩ đến cảm giác của em… - Ngân nói gần như đang khóc thét, cô không quan tâm rằng có nhiều ánh mắt xung quanh đang hướng về phía mình, cô chỉ muốn anh hiểu… cô không thể mất anh.
 
- Em… Có thể không?
 
- Hãy cho em thời gian suy nghĩ… - Ngân hạ giọng. Cô không nhớ mình vừa nói gì nữa, cô cảm thấy nghẹt thở. Họ đã quen nhau được gần một năm, không dài, nhưng cũng đủ để tiến xa hơn hai chữ “người yêu”, Ngân chỉ sợ những điều mà Thành đã lo, đó là gia đình cô và việc học của cô.
 
 
Ngân về quê nghỉ hè. Cô định sẽ thuyết phục gia đình về chuyện của cô và Thành. Đúng như cô nghĩ, ba mẹ và hai anh của cô phản đối gay gắt chuyện cô muốn lấy chồng. Một đứa con gái vừa học hết năm hai đại học, chưa thể tự lo cho bản thân mình thì làm sao có thể lên xe hoa. Gia đình cô nói thế và nhất quyết không cho điều ấy xảy ra. Cô suy nghĩ rất nhiều về những điều mình sẽ phải lựa chọn, hoặc gia đình, hoặc người yêu, cô gần như rơi vào trạng thái suy nhược. Gia đình cô lo lắng, họ thương cô – đứa con gái quen được cưng chiều và đang muốn lao vào điều mà họ cho là quá sớm đối với cô. 
 
- Mẹ cho con cưới anh ấy… con đã…
 
- Con vừa nói gì? Con đã làm sao?
 
- Con đã có thai, con xin lỗi… mong mẹ tha lỗi cho đứa con gái bất hiếu này.

Cô khóc, mẹ cô cũng khóc. Đêm hôm đó ở hai chiếc giường, nước mắt của hai người phụ nữ làm ướt đầm gối.
 
Mẹ cô khóc vì đứa con gái khờ dại của mình. Còn Ngân, cô khóc vì đã làm một đứa con bất hiếu, nói dối gia đình để giữ lấy niềm hạnh phúc của riêng mình. Cô không hề có thai, nhưng cô hiểu chỉ có cách đó thì gia đình cô mới nhắm mắt cho qua, không ngăn cô đến với anh, làm vợ anh.
 
Một tháng sau, cô lên xe hoa. Lần đầu tiên làm cô dâu và cô nghĩ cũng sẽ là lần cuối cùng làm cô dâu, bởi cô và anh sẽ ở bên nhau suốt đời, hạnh phúc mãi mãi. Đám cưới diễn ra, bạn bè của cô không nhiều và chỉ toàn là bạn của anh. Cô mặc kệ, vì cô chỉ cần được ở bên anh thôi. Sau đám cưới, anh giữ hết tiền mừng. Cô mặc kệ, vì cô có anh là đủ rồi. Vỡ kế hoạch, cô có thai thật ngoài dự định sẽ học xong mới có con. Cô mặc kệ, anh vẫn ở bên cô cơ mà. Anh bán chiếc xe ga đã mua tặng cô vào sinh nhật năm ngoái, bán chiếc Vaio tặng cô khi cô đạt học bổng cuối năm hai. Cô nín lặng… vốn dĩ đó là của anh cơ mà.
 
 
 
Cu Bi chào đời, cô nghĩ anh sẽ không-như-thế-nữa. Có lẽ anh sẽ lắng nghe cô nhiều hơn, ở bên cô nhiều hơn vì có thêm đứa con. Nhưng anh vẫn không chịu hiểu, vẫn đi về khuya, vẫn chè chén cùng bạn bè… cô đã từng quên anh là một kiểu đàn ông ăn chơi thực sự. Đau đớn hơn, và giờ đây, cô biết anh có người khác…

Cô bật đèn ngủ lên nhìn đồng hồ rồi lại tắt đèn. Đã hơn 10 giờ đêm và anh vẫn chưa về. Còn một lý do khác để cô đợi anh…
 
Cô bật đèn lần nữa, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông ấm áp ra khỏi cơ thể đang run lên vì lạnh của mình rồi bước xuống khỏi giường. Trên chiếc giường nhỏ cách không xa giường lớn của cô và anh, một hình hài bé nhỏ được tạo nên từ tình yêu của anh và cô. Cô đến bên con, đưa bàn tay gầy vỗ vỗ thật nhẹ nhàng vào lưng con, bỗng dưng cô thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Rồi như có ai đó tàn nhẫn kéo tuột những giọt nước mặn đắng của cô ra khỏi khóe mắt, cô đưa tay lên che miệng để nỗi đau không phát thành tiếng, làm con của cô giật mình.
 
Cô mở máy tính, lên yahoo đặt một dòng status để hy vọng sẽ có người chia sẻ nỗi buồn cùng mình. Nhưng không có ai cả, cô nhận ra đã lâu lắm rồi, vì anh, cô không còn nhiều bạn bè. Anh không thích cô tiêu tốn tiền cùng những đứa bạn mà anh cho là không có ích, anh muốn cô chăm lo nhiều hơn cho con của anh – con của cả hai. Rồi một khung chat hiện lên, là tin nhắn spam của một người cô không quen chúc mừng lễ Giáng Sinh.
 
Cô đọc xong, cười, nhưng sao nụ cười có vị mặn của nước mắt. Cô chưa hề được đón một đêm Giáng Sinh có ý nghĩa kể từ khi có chồng, làm vợ, làm mẹ, làm con dâu, nhưng sao lạnh quá, tê tái tận đáy lòng, buốt dần trong tim. 
 
1 giờ sáng, anh đập cửa gọi tên cô cùng tiếng lè nhè trong men rượu. Cu Bi cũng giật mình khóc òa lên. Cô đứng giữa căn phòng tối, hai thứ âm thanh hỗn độn hòa vào nhau, cô chạy đến ôm con khóc nức nở.
 May dong phuc

“À ơi con ngủ cho ngoan… Mẹ thương, mẹ thương…”

Đà Nẵng, Giáng Sinh lạnh.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Sai lầm có thể sửa, nếu như có dũng khí quay đầu…

"Nếu không có buồn khổ ta sẽ trở nên kiêu ngạo và không biết thay đổi để đi lên. Nếu quá hạnh phúc ta sẽ không thể an ủi những người bất hạnh bằng trái tim đồng cảm"

 Sua may tinh hcm


Hẳn là cuộc sống luôn đẩy con người ta vào những hoàn cảnh buộc phải chọn lựa một cách tàn nhẫn. Vứt bỏ người này, hoặc buông tay với người kia. Bất kể lựa chọn thế nào, cũng sẽ đều phải chịu sự thương tổn quá lớn...

Một cậu con trai lặng lẽ đứng bên đài phun nước trước thư viện, vì dáng cậu cao nên bóng nắng chiếu vào, đổ thành một cái bóng dài quét xuống mặt đất. Trên tay cậu là chiếc giá vẽ được gắn một bản vẽ dang dở, còn miệng thì dường nhu đang lẩm nhẩm một bài hát tiếng Anh nào đó nghe rất quen, nhưng bất giác không tài nào nhớ nổi.
Quan ao cong nhan

Chiếc máy ảnh trong tay tôi vô thức giơ lên, những khuôn hình trước mắt lọt vào ống kính.

Cậu ấy bất giác quay người lại, dưới ánh nắng uể oải giữa trưa mùa đông, bước đến cạnh chỗ tôi đang đứng.

- Hey, cậu vừa chụp tôi đó hả? Này, đang yên đang lành sao lại chụp ảnh người ta cơ chứ!

Vì cậu ấy quá cao nên tôi luôn phải ngước lên, ánh nắng đổ xuống làm tôi bất giác cảm thấy khó tìm được điểm nhìn chính xác. Chỉ biết ánh mắt cậu ấy nhấp nháy tinh nghịch, môi nhếch lên một nụ cười, hệt như một đứa trẻ phát hiện ra có người ăn vụng vậy.
Sửa máy lạnh

- Đừng nhận vơ, tôi đâu có chụp cậu, tôi chụp đài phun nước đấy nhé!...  Này, sao cậu lại lấy máy ảnh của người khác thế hả, trả đây!

- Ê, rõ ràng là chụp tôi đây này còn chối nữa. Hầy, góc này không đẹp lắm, để tôi ra kia cho cậu chụp lại nhé!

- Cậu…

- Ầy, chưa quen biết gì mà như này, có phải là thất lễ với tôi quá không…

- Trả máy cho tôi!

- Này, làm gì mà nghiêm túc vậy, tôi chỉ đùa thôi mà… ấy, đừng có khóc…

Rất lâu sau này tôi vẫn tự hỏi, nếu như chúng tôi không gặp nhau ngày hôm đó, có phải quãng thời gian sau này sẽ khác đi, tôi sẽ không phải trải qua những chuyện dài thật dài, cả hạnh phúc, lẫn khổ đau, cả những sự chọn lựa rơi nước mắt.

Thế nhưng, dù sớm hay muộn ai chẳng phải trưởng thành, chỉ là người đó đã khiến tôi có một quá trình trưởng thành gian nan hơn một chút. Để từ đó, chúng tôi mới có thể nhìn lại quá khứ, và không hối tiếc về những gì đã qua …

Bởi vì còn trẻ, nên chúng tôi có tình yêu, cũng có cả sự dũng cảm theo đuổi những gì trước mắt.
 
 
 VinaInternet JSC


- Chị, hình như là em thích một người…

Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, cô em gái nhỏ vẫn rụt rè nhút nhát lại dựa vào vai tôi, và bình thản nói ra một bí mật khiến  người khác giật mình như thế.

- Hả? Ai? Từ bao giờ? Sao cô dám yêu đương khi còn tí tuổi hả?

- Chị, đừng bắt chước mẹ nữa, em nói nghiêm túc đấy!

Một sự trùng hợp ngẫu nhiên , em trai của Hạnh chính là đàn anh khóa trên cùng trường cấp ba của nó, cũng vừa vặn là sinh viên cùng trường với tôi. Thực ra thì cũng đúng thôi. Trái đất tròn lắm, còn chúng tôi vốn dĩ quá nhỏ bé để hiểu được, có những mối dây liên hệ lẫn nhau giữa người với người, có vẻ là tình cờ, nhưng kỳ thực cũng như là được sắp đặt trước.
 Phu tung o to

- Được rồi, thế thằng đó là thằng nào?

- Chị, thằng cái gì, anh ấy được lắm…

- Được là thế nào, không kể sao biết, kể cho chị nghe thì chị mới xem nó được không chứ!

- Nhưng em chẳng biết kể thế nào cả, nói chung là em cũng chỉ yêu đơn phương thôi. Vì anh ấy cũng không hề biết em là ai…

- Thích cậu ta lắm hả?

- Thích lắm, rất rất thích, nói chung là thích không giải thích nổi…

- Haizz, nếu thích thì phải nói ra chứ, không thì sao biết kết quả. Tình yêu mơ hồ trừu tượng chẳng bằng tình yêu mắt thấy tai nghe, hiểu không?
 Bao ho lao dong

Điện thoại nhấp nháy, là Tùng gọi tới. Tôi không rõ chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ khi nào. Chẳng là sau cuộc gặp gỡ lãng xẹt kiểu khó hiểu ở đài phun nước hôm ấy, trở thành bạn, rồi cậu ấy nói thích tôi. Còn tôi thì không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ im lặng. Bởi vì tôi sợ hãi, một người dễ khiến người ta có cảm giác yêu thích ngay từ lần đầu tiên như Tùng, tôi sợ sẽ có ngày phải buông tay cậu ấy ra.

Khi đó, tôi thật ngốc nghếch, bởi vì chính vì sự tự ti của mình, tôi đã làm khổ người mà tôi yêu thương.

- Ừ, mình đây!

- Ra đầu ngõ đi, mình đang đợi, hôm nay dẫn cậu đến một nơi!

- Đi đâu thế?

- Cứ xuống đi rồi biết!

Tôi không hiểu cậu ấy muốn đưa tôi đi đâu, vì chúng tôi đi cả ngày trời, vượt ra ngoài thành phố, đi mãi trên con đường cao tốc hút gió. Tôi bất chợt ngửi thấy mùi ngai ngái của đất ẩm, hòa lẫn mùi rơm khô. Tùng vẫn liên tục hỏi tôi có lạnh không, và cậu ấy cũng kể cho tôi vài chuyện lặt vặt chẳng đầu chẳng cuối. Lặng lẽ dựa vào đôi vai vững chắc phía trước, vòng ôm cũng chặt hơn, có lẽ, người đang ngồi phía trước chắn gió cho tôi, quan tâm đến tôi, cũng cần sự an ủi của tôi.

Chúng tôi đến một vùng đất hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của tôi lúc ngồi trên xe. Không phải là cánh đồng hoa cải vàng rực, lãng mạn, cũng không phải mảnh đất toàn cỏ lau trắng muốt mà hễ gió thổi là sẽ tan nhanh vào không khí như cánh bồ công anh nhẹ bẫng.

Tùng đưa tôi đến một mảnh đất bị bỏ hoang, đất cằn đến nỗi cây cối chết hết. Thế nhưng kỳ diệu thay, cậu dắt tôi ngồi xuống bên cạnh một cái cây nhỏ duy nhất còn sống sót, chỉ cao đến đầu gối người.
Giay dan tuong

Cái cây nhỏ vẫn cứng cỏi vươn lên giữa chết chóc và ương bướng sống sót.

- Cậu có biết không, lúc mình phát hiện ra cái cây này, khi đó nó chỉ là một cái mầm non. Suốt 12 năm, nó vẫn chỉ lớn được như vậy. Thế nhưng nó không chết, vẫn xanh tươi.

Tôi yên lặng nghe cậu ấy kể chuyện, khoảng thời gian cậu ấy chứng kiến cái cây trưởng thành, khoảng thời gian cậu ấy từ một cậu bé trở thành một chàng thanh niên, khoảng thời gian mà có những chuyện đôi khi sẽ bị thời gian bào mòn đi  để rồi vĩnh viễn bị quên lãng, khoảng thời gian mà sự trưởng thành đau thương buộc người ta phải biến thành một con người khác.

Khi tất cả cây cỏ xung quanh đều chết hết, chỉ có một cái cây muốn sống và bám trụ kiên cường vào sự sống.

Khi mọi thứ xung quanh sụp đổ, có người muốn chết, còn có người lại chọn con đường để sống tích cực hơn.
Phàm là những sự chọn lựa, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời.
 
 
 Rang su cao cap

- Lúc ông ấy bỏ mẹ đi theo người phụ nữ khác, sau đó mẹ mình mất vì không thể vượt qua nổi cú sốc tinh thần, mình đã tưởng như cả thế giới sụp đổ. Mình đã từng muốn chết, một cách hèn nhát. Cái suy nghĩ mà bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy kinh hoàng. Thế nhưng không hiểu bằng cách nào, mà mình vẫn sống.

Cuộc đời là một cái gì đấy thật kỳ lạ, người ta có thể vì một khoảnh khắc nào đó tàn nhẫn đủ để vứt bỏ những người đã từng yêu thương sâu nặng, để sà vào một cuộc tình mới lạ khác. Cho đến khi mọi thứ dần trở nên cân bằng, tất cả những thú vui bắt đầu tắt lịm, mới nghĩ đến chuyện trở về.

Thế nhưng mọi sự hối hận cho đến thời điểm quá vãng đều là những sự hối hận vô ích.

Bố Tùng muốn nhận lại cậu ấy. Hóa ra đó chính là lý do hôm nay cậu ấy đưa tôi đến đây. Phải làm thế nào thì tất cả những người xung quanh chúng ta mới không nghĩ đến chuyện bỏ rơi chúng ta, để rồi khi mọi cơn đau qua rồi, vết thương đã lành lại chút ít, bất chợt trở về để nhận sai?

- Cậu bây giờ nghĩ thế nào?

- Sớm đã coi như người này không tồn tại, mình chỉ là con của mẹ mình!

- Có căm ghét hay hận thù ông ấy không?

- Chẳng còn cảm giác gì hết!

- Nói dối! Thế thì tại sao phải đưa mình tới đây?

- Bởi vì bỗng nhiên cảm thấy quá cô độc, bởi vì sợ hãi, nếu có một ngày cậu cũng như ông ta, đột nhiên ra đi, và mọi thứ sẽ biến mất, không một ai còn bên cạnh mình nữa…

Tôi để Tùng dựa vào vai tôi. Lần đầu tiên một người như cậu ấy, không tỏa sáng rực rỡ, mà bộc lộ rõ vẻ mềm yếu trước mặt tôi. Câu chuyện quá khứ đau thương được kể ra một cách bình thản. Tôi biết, cậu ấy không hề nói dối về cảm giác của mình với bố. Nhưng tôi đau lòng, vì cậu ấy luôn cô đơn và sợ hãi sự cô đơn.

Nếu nói tôi cảm thấy bất an, có lẽ sự bất an của tôi ngàn lần không bằng cậu ấy. Bởi vì đã từng bị quay lưng, nên luôn sợ hãi nhìn thấy bóng lưng bước đi xa dần. Bởi vì đã từng bị bỏ rơi, nên mới sợ một lần nữa đơn độc một mình.
Email Marketing

- Tha thứ hay chấp nhận, cũng chỉ là một sự chọn lựa. Nếu tha thứ có thể khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn thì hãy làm như thế! Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu!

- Thật chứ? Cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình như thế này, không bỏ đi, cũng không đột ngột biến mất chứ?

- Sẽ không!

- Mình tin cậu!
 
 

Ngày hôm đó trở về, chúng tôi không hề nhắc lại câu chuyện ấy. Tùng lại quay về với con người vui vẻ, hoạt bát thường ngày. Có điều, tôi đã loại bỏ cái suy nghĩ một ngày nào đó chúng tôi sẽ chia tay khi trước.

Với tôi bây giờ, quan trọng nhất chính là, kết quả sau này không quan trọng, chỉ cần biết tôi thích cậu ấy, và muốn ở bên cạnh cậu ấy. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không buông tay.

Thế nhưng một vài ngày sau đó, khi Tùng đưa tôi về nhà và ôm tôi thật chặt trước khi chào tạm biệt. Tôi đã bắt gặp Hạnh với một khuôn mặt nhòe nhoẹt nước.

Có những sự trùng lặp thật trớ trêu. Bởi vì người mà cô bé vẫn thầm yêu, lại chính là người yêu của tôi suốt một khoảng thời gian dài.

Ánh mắt oán hận nó nhìn tôi khiến tôi bất giác cảm thấy nghẹt thở. Và vài ngày sau đó, chỉ thấy nó nhốt mình trong phòng, bất kể bố mẹ dỗ dành ngọt nhạt thế nào, cũng không chịu hé cửa hoặc lên tiếng.

Cho đến khi bố tôi phá cửa vào, thì con bé đã ngất lịm trên giường từ bao giờ. Khuôn mặt xanh xao còn nguyên những vệt nước mắt giàn dụa. Một bộ dạng mà bất cứ ai trông thấy đều cảm thấy đau lòng.

Mẹ tôi không ngừng khóc và chỉ ngồi yên bên giường bệnh con bé không rời. Còn bố tôi chỉ qua vài ngày ở bệnh viện, bỗng chốc già hẳn đi.

Hẳn là cuộc sống luôn đẩy con người ta vào những hoàn cảnh buộc phải chọn lựa một cách tàn nhẫn. Vứt bỏ người này, hoặc buông tay với người kia. Bất kể lựa chọn thế nào, cũng sẽ đều phải chịu sự thương tổn quá lớn. Thế nhưng, vẫn phải chấp nhận đánh đổi, bởi vì nếu không, sẽ vĩnh viễn đánh mất tất cả.

- Có phải vì em gái cậu không? Mình thậm chí còn không biết cô bé ấy là ai? Mình đã có lỗi gì? Tại sao phải làm thế này?

- Xin lỗi, Tùng, người sai là mình. Nhưng mình không thể làm khác được. Mình không thể nhìn đứa em gái duy nhất tự làm khổ bản thân, càng không thể buông tay với nó…

- Vì thế nên chọn buông tay với mình sao? Vì thế nên chấp nhận từ bỏ mình một cách tàn nhẫn thế này sao?

- Tùng, mình cũng rất đau khổ, mấy ngày hôm nay mình không thể ngủ nổi. Sự lựa chọn này cứ lởn vởn quanh đầu khiến mình như sắp phát điên. Nhưng xin cậu, hãy để mình đi, bằng không, mình sẽ vĩnh viễn hối hận. Mình không thể mất nó!

- Đừng đi!

Tùng kéo tay tôi, ánh mắt cậu chòng chọc nhìn xuống đất, vô định. Hệt như đứa trẻ muốn níu giữ cái gì đó ở bên, nhưng lại tuyệt vọng bởi vì biết nó sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa. Trái tim tôi bất chợt như bị cái gì đó cứa vào, đau đến nỗi nước mắt trào ra.

- Cậu… ngày hôm đó đã hứa sẽ không đi cơ mà… ngày hôm đó còn nói với mình, sẽ không vứt bỏ mình như ông ấy đã từng làm với mẹ con mình cơ mà… Quỳnh, tại sao?

Tại sao? Tôi chỉ có một ước muốn ngay trong khoảng khắc này có thể quay lại ôm thật chặt lấy người con trai đang đứng ở phía sau lưng? Nói với cậu ấy rằng tôi thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy. Mãi mãi. Cho dù có hàng trăm nghìn bàn tay khác muốn chen vào, cho dù ai đó có dùng bất cứ loại sức mạnh nào để tách tôi ra khỏi cậu ấy, tôi cũng sẽ níu chặt lấy không buông.

Nhưng sức mạnh tình thân vốn dĩ không thể từ bỏ. Đó chính là đòn chí mạng cho mối quan hệ vòng cung của chúng tôi. Nếu tôi nhất quyết không buông, tôi sẽ không thể đối diện với em gái mình.

- Đừng đi! Nếu cậu đi, mình từ bây giờ sẽ coi cậu như ông ấy. Vĩnh viễn không tồn tại…

Thế mà tôi vẫn rút tay ra khỏi cậu ấy. Cảm giác như toàn bộ trọng lượng cơ thể bỗng chốc nhẹ bẫng khi không còn điểm tựa. Từ bỏ một người, hóa ra khó khăn đến thế. Có thể khiến cho người ta đau đớn muốn chết, mà không cách nào quay đầu.

Nếu như tôi đã sai, thì cho đến thời điểm này, đã không thể làm lại được nữa rồi.
 
 
 

Tôi không gặp Hạnh, chỉ lẳng lặng để lại một mảnh giấy dưới gối con bé lúc nó đang ngủ say.

“Hạnh, chị đã cắt đứt với Tùng rồi. Nếu như biết duyên phận là điều khiến người ta phải rơi vào những hoàn cảnh éo le như thế, chẳng thà ngay từ đầu chị không quen biết cậu ấy. Thế nhưng, mọi chuyện xảy ra đối với em, chị, và cả Tùng nữa, tất cả đều bị tổn thương, vậy thì chúng ta có lỗi gì? Buông tay với cậu ấy, không phải vì em, mà bởi vì chị không muốn tất cả mọi người tiếp tục khổ sở nữa.

Mẹ đã khóc rất nhiều, bố thì gầy đi nhanh quá. Mọi chuyện đau lòng rồi cũng sẽ qua thôi. Chúng ta hãy quên hết đi, và coi như nó chưa từng xảy ra, có được không?”


Sau ngày hôm đó, chúng tôi lại về nhà. Bố mẹ tổ chức một bữa tiệc nhỏ mà không gặng hỏi về nguyên nhân câu chuyện, còn chị em chúng tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Tuy nhiên ánh mắt chạm nhau, lúc nào cũng chực khóc.

Còn tôi, không nhận được bất cứ tin nhắn, cuộc gọi, hay bất cứ hình thức liên lạc nào khác từ Tùng, giống như cậu ấy đã hoàn toàn biến mất, để tôi trơ khốc với sự ám ảnh về lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, về cái gạt tay tàn nhẫn của tôi, và về ánh mắt tuyệt vọng của cậu ấy. Nửa đêm tỉnh giấc đã thấy gối đẫm nước mắt, còn bức ảnh chụp chung mà tôi đã đốt dở, rồi lại dập đi, cho vào khung, ôm lấy thật chặt.

Mọi chuyện, rồi sẽ qua. Nhưng nỗi đau, bao giờ mới chấm dứt? Vết thương bao giờ mới lành sẹo?

- Chị, đừng như thế nữa. Em biết em sai rồi, em không nên như thế. Vì em nên chị mới chọn buông tay, cũng vì em mà chị phải khổ.

- Không phải đâu, con bé này, chị chỉ hoài niệm một chút thôi.
 May dong phuc

- Chị đừng nói dối. Đêm nào ngủ em cũng nghe thấy chị khóc. Nếu chị còn thích anh ấy như thế, thì đừng có để ý đến cảm nhận của em. Thật ra từ lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, em đã hiểu rõ mình đã sai rồi. Tình cảm không thể ép buộc, kể cả chị có chia tay với anh ấy, thì anh ấy cũng đâu để ý đến em?

- …

- Không nên vì em mà lãng phí một người yêu thương chị như thế. Em không sao cả, em sẽ sớm quên người không yêu em, và sẽ gặp người khác thật sự yêu thương em. Dù bây giờ em có buồn, có đau lòng, nhưng không vì thế mà em oán hận chị. Chị, chị đã từng nói với em, nếu thích ai đó thật lòng, thì phải theo đuổi đến cùng cơ mà…

- Nhưng đã muộn rồi, chị đã làm cậu ấy tổn thương quá lớn. Sự việc đến ngày hôm nay, cho dù muốn quay đầu làm lại cũng là điều không thể!

- Nếu chị không làm gì hết, chị sẽ mãi mãi ân hận, còn em cũng sẽ mãi mãi mang cảm giác tội lỗi…

Bởi vì tôi không thể quên câu nói của Tùng hôm đó. Ra đi một lần, là không thể quay đầu trở lại. Tôi không thể coi như chưa từng có chuyện gì mà đến xin cậu ấy tha thứ, càng không thể như người bố vô trách nhiệm của cậu ấy, làm đau cậu ấy thêm một lần nào nữa…
 
 

Mùa đông năm nay thật dài. Những cơn gió dài lê thê kéo tôi đi vun vút qua chặng đường tưởng như không thấy đích ngày nào. Xe bus dừng, tôi chậm rãi đi bộ đến khoảng đất rộng – nơi có cái cây duy nhất còn sống sót, nơi tôi đã từng hứa hẹn, rồi chỉ trong một thời gian ngắn sau đó, đã nuốt lời. Nơi mà cậu con trai mà tôi yêu đã từng dựa vào vai tôi, kể toàn bộ câu chuyện của cậu ấy, và nói tôi hãy mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy.

Tất cả đã trở thành quá khứ, còn tôi đi loanh quanh đoạn ký ức ấy một cách vô định, vì không cách nào bước qua.

Chợt tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc, khi tôi quay lưng định bỏ chạy, thì ánh mắt chúng tôi đã kịp chạm nhau.

- Đừng có chạy, chỉ có kẻ làm sai thì mới phải chạy trốn!

-  …

- Nếu cậu bỏ đi một lần nữa, thì chắc chắn, chúng ta sẽ chấm dứt đấy!

- …

- Đồ ngốc, có giỏi thì cậu cứ chạy đi!

Tôi vừa chạy, vừa khóc, nước mắt nhòe nhoẹt làm mọi thứ trước mắt mờ tịt. Tôi như đứa trẻ làm sai, vùng vẫy trong mớ hỗn độn nó tự gây ra, để rồi mất phương hướng, để rồi chỉ biết cách chạy trốn.

Cho đến khi cảm giác toàn thân bị ai đó giữ lại thật chặt. Và một cái ôm mang hơi ấm quen thuộc.

“Chỉ cần đừng từ bỏ mình, chỉ cần đừng có chuyện gì cũng tự quyết định, chỉ cần cậu ở đây… Chỉ cần cậu quay lại, vẫn sẽ nhìn thấy mình…”

Có lẽ, chúng tôi vẫn còn cơ hội. Bởi vì khi còn trẻ, nên tình yêu còn chứa đựng cả lòng dũng cảm.

Sai lầm có thể sửa, nếu như có dũng khí quay đầu…


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com