Showing posts with label HY VỌNG. Show all posts
Showing posts with label HY VỌNG. Show all posts

Thursday, July 31, 2014

Đã không giữ lời, sao ai kia còn thề còn hẹn ?


Vô tình hay cố ý. Giữa các mối quan hệ. Nếu chưa quên được người cũ thì LÀM ƠN đừng bắt đầu với người mới. Nhất là những người yêu thương mình.

Chẳng có lí do nào mà phải để họ chấp nhận thiệt thòi. Cũng chả có lí do nào khiến họ trở thành người thay thế. Nếu không yêu họ thật lòng, nếu biết trước sẽ có kết thúc. Thì làm ơn đừng tạo cơ hội để cùng bắt đầu...
"Người ta thường yêu quá sớm, từ bỏ quá nhanh và dễ dàng buông lời hẹn ước nhưng lại không muốn chờ đợi kết quả."



"Người trẻ, hứa vội rồi quên cũng vội, nhất là những lời hứa trong tình yêu "
Đã không giữ lời, sao ai kia còn thề còn hẹn ?


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Tuesday, July 29, 2014

"Dẫu thế nào đi nữa

 "Bao nhiêu năm qua, tôi chỉ luôn tâm niệm một điều, đó là không bao giờ ngoảnh đầu lại. Chỉ hối hận vì những gì chưa làm được, không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm. Mỗi bước đi trong cuộc đời, đều phải trả giá, tôi đã có được một số thứ mà mình cần, và cũng mất đi một vài thứ mà mình không muốn mất. Nhưng tất cả chúng sinh trên thế giới này, có ai là không sống như thế chứ?"
 http://thuonghieuthoitrang.blogspot.com/


Nếu tỏ ra khoan dung, sẽ có người cho là bạn dễ dãi. Dẫu thế, bạn hãy tha thứ cho họ.

Nếu tỏ ra tử tế với mọi người, sẽ có người nghĩ bạn có động cơ gì đó. Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với người khác và với chính mình.

Nếu sống chân thật, sẽ có người muốn lừa dối bạn. Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với bản chất của mình.

Nếu thành công, sẽ có những kẻ cơ hội tìm đến với bạn. Dẫu thế, bạn hãy luôn vươn đến thành công.

Nếu tìm thấy hạnh phúc, sẽ có người ghen tị và tìm cách phá hoại. Dẫu thế, bạn hãy cứ đi tìm và nâng niu hạnh phúc đang có.

Những điều tốt đẹp bạn thực hiện hôm nay có thể bị lãng quên vào ngày mai. Dẫu thế, hãy tiếp tục làm những điều tốt đẹp.
 http://nhatky-yeuthuong.blogspot.com/

Bạn mất nhiều năm để vun đắp một cái gì đó và rồi một người khác có thể phá hủy nó trong phút chốc. Dẫu thế, bạn hãy làm những điều bạn tâm đắc.

Có lúc bạn sẽ thất vọng vì đặt lòng tin không đúng chỗ. Dẫu thế, đừng bao giờ tỏ ra bi quan hay chán nản - cuộc sống thà bị lừa còn hơn không dám tin một lần.

Bạn trao tặng cho cuộc đời tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình, nhưng thường thì người đời vẫn chưa cảm thấy hài lòng. Dẫu thế, bạn hãy cứ trao tặng những gì tốt đẹp nhất.

Dẫu thế nào đi nữa, hãy bỏ qua những điều làm bạn bị xúc phạm, bị tổn thương hay những điều bất công mà người khác có thể đối xử với bạn để tiếp tục sống theo cách mà bạn cho là tốt và đúng nhất. Như thế, dẫu bất cứ lúc nào, và bất kể điều gì có thể xảy ra, bạn vẫn luôn ngẩng cao đầu và không bao giờ phải hổ thẹn hay hối tiếc khi đối diện với lương tâm của chính mình.



Monday, July 28, 2014

Tớ vô lý lắm có phải không?

"Người giỏi biến sự phức tạp thành đơn giản. Kẻ ngốc biến sự đơn giản thành phức tạp để thể hiện sự tinh thông của mình"

sua may tinh tan noi gia re



Tớ không đủ can đảm để đứng đối diện cậu, đón nhận câu trả lời từ cậu. Cũng bởi vì tớ sợ sẽ phải đánh đổi tình bạn giữa chúng ta với những niềm đau mà không biết bao giờ mới có thể chữa lành.

Chúng mình quen nhau đủ lâu để tớ hiểu những nỗi đau của cậu, cảm thấy vui mỗi khi cậu cười và chung nỗi buồn mỗi khi cậu không vui.
Quan ao bao ho lao dong

Giữa chúng mình là tình bạn đơn thuần, đôi lúc đi xa hơn một chút, nhưng chưa bao giờ thành hình một mối quan hệ tình cảm đặc biệt nào cả. Người bên ngoài nhận thấy rõ điều đó, tớ và cậu cũng nhận thấy rõ điều đó.
sua may lanh

Nhưng có đôi lần tớ biết tim mình lỗi nhịp, khi nhìn thấy cậu cười, ánh mắt rạng ngời khoe niềm vui với tớ. Cũng có đôi lần tớ thấy mình như bị hẫng, chênh chao cảm xúc lạ lùng khi cậu ân cần, nhẹ nhàng với một bạn gái nào khác không phải là tớ.
VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/

Tớ vô lý lắm có phải không?

Tớ cứ mong ngóng tin nhắn của cậu mỗi sáng, chờ đợi tin chúc ngủ ngon của cậu mỗi khi gần đi ngủ. Dẫu đôi khi sự chờ đợi của tớ chìm trong im lặng và cũng chỉ có im lặng đáp lời, nhưng nếu có một ngày nào đó cậu nhắn tin vu vơ cũng khiến tớ thấy đời tươi sáng lắm!
 
 Phu tung o to
 
Ừ thì tớ là con gái, vì là con gái nên có quá nhiều những suy nghĩ ngổn ngang, cả ngại ngùng, e thẹn nữa, cậu ạ!

Tớ không đủ can đảm để đứng đối diện cậu, đón nhận câu trả lời từ cậu. Cũng bởi vì tớ sợ sẽ phải đánh đổi tình bạn giữa chúng ta với những niềm đau mà không biết bao giờ mới có thể chữa lành.
Bao ho lao dong

Cậu là một người bạn trai thật tốt, luôn quan tâm chăm sóc tớ vô điều kiện. Cậu cũng nhẹ nhàng và là một người có trách nhiệm. Có một vài điểm đặc biệt ở cậu, đó là khi cậu suy nghĩ thì hay chau mày lại, hoặc như cậu ngại ngùng thì hai bên tai sẽ rất đỏ.
Giay dan tuong

Ừ thì tớ chẳng biết trót thích cậu từ bao giờ mà những điều từ vặt vãnh đến to lớn, chỉ cần liên quan đến cậu là tớ thuộc như nằm lòng.

Đôi lúc, tớ cũng hay mộng mơ, tự cho phép mình đi lạc vào một giấc mơ cổ tích nào đó.
Rang su cao cap
Những lúc ấy tớ thấy cậu cũng loay hoay giống tớ, cũng ngại ngùng, cũng sợ sệt khi lưỡng lự trước một bậc tình cảm khác cao lớn hơn tình bạn.
 
 
Dù sao thì tớ biết, tớ vẫn chẳng thể nào ngừng thích cậu. Vậy nên kể cả khi cậu có nói hay không nói ra, tớ vẫn luôn là một đứa con gái ngốc nghếch thích cậu.
Email Marketing
Thích đến khi nào không thể thích được nữa mới thôi. Thế nên nếu cả hai chúng ta cùng ngại, thì cứ làm bạn như thế này cũng được, không sao cả. Chỉ cần cậu đừng thích thêm một ai khác nữa, chỉ cần để tớ ở bên cạnh cậu, thế là đủ mà, đúng không?

À, tất nhiên, tớ cũng chẳng ngại nhận lời nếu như cậu thật sự thích tớ. Có thể vào một ngày đẹp trời nào đó, cậu cảm thấy sẵn sàng và tớ cũng vậy, thì cậu cứ ngỏ lời đi nhé, cho tớ còn đồng ý!  

may ao thun quang cao

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Đau khổ, hay là hạnh phúc, chỉ có thể dùng thời gian để trả lời …

"""Như khối rubik nhiều màu sắc, nhiều góc cạnh, nhiều đường dọc ngang khó đoán. Cầm, vặn, xoay. Em vẫn chao nghiêng giữa cuộc đời.
Khối rubik lơ lửng. Em như những sắc màu không được sắp xếp thẳng hàng, phải miệt mài với những lo toan, ngớ ngẩn với những nỗi niềm không trọn vẹn. Ai nói quá khứ không ảnh hưởng nhiều đến thực tại?
Nhưng dù sao rubik cũng có luật chơi để chiến thắng, còn cuộc đời thì mù mịt lắm, chỉ lòng người thôi, dò dẫm cả đời còn chưa hết."""


 sua may tinh tan noi gia re


Thời gian đã rời xa chúng ta, kéo theo những gì vẹn nguyên nhất của tuổi trẻ đi mất. Chúng ta không thể khăng khăng giành giật, cũng không thể tự ý buông tay.

Café Màu xám
 
Bản nhạc không lời chầm chậm chầm chậm lan tỏa tới từng centimet diện tích trong quán café. Lâm thủ tay vào chiếc tạp dề, biếng nhác dựa người vào quầy bar, lặng lẽ chờ chiếc máy xay rè rè hoạt động. Mắt cậu lơ đãng nhìn về phía khoảng không trắng xóa, mờ đục ngoài ô cửa sổ. Hôm nay quán vắng khách. Vì trời lạnh nên rất ít người chọn đến đây vào những ngày nhiệt độ sắp chạm đến 5 độ C như thế này để nhấm nháp một tách café.
 
Thế nhưng, tại góc khuất gần cửa sổ, nơi có đặt một cái kệ đựng vài ba chiếc mô hình đàn dương cầm kiểu cổ mà Lâm sưu tập được trong những lần lang thang nơi cửa tiệm bán đồ lưu niệm cũ, có một cô gái nhỏ nhắn đang lặng lẽ ngồi một mình. Khăn len xám tro kết hợp với áo khoác cùng màu, mái tóc lòa xòa rất tự nhiên. Những ngón tay trắng muốt lần rờ trên tách sứ, thi thoảng gõ nhẹ tạo ra những âm thanh nhỏ trong vắt, hàng lông mi dài khép hờ, khóe môi mím chặt toát lên vẻ lạnh lùng. 
 
Cô gái ấy đã liên tục đến quán nhiều ngày nay, và chỉ ngồi một mình ở đó rất lâu mới trở về. Sự tồn tại lạ kỳ ấy khiến Lâm chú ý. Cậu bỏ thêm một thanh kẹo socola cạnh tách capuchino, rồi bưng tới bàn cô gái.
 
- Xin lỗi, nhưng tôi không gọi socola!
 
Linh tròn mắt, những ngón tay thon dài cầm thanh socola lên, rồi cất giọng gọi Lâm khi cậu định quay người bước đi. 
 
- Không sao, cái này là phục vụ miễn phí, bạn cứ tự nhiên! 
 
 Quan ao bao ho lao dong
Lâm cười nhẹ, xoay lưng bước về phía quầy. Đúng rồi, phục vụ miễn phí, cho những người đến đây một mình, lại đặc biệt, như cô!
 
Trời xám xịt, và gió vẫn lật tung từng đoạn ký ức lên để làm lộ ra trước phông nền ảo não, những nỗi đau được giấu thật kỹ trong nơi sâu thẳm nhất của mỗi người. Linh bước ra khỏi không gian ấm cúng cùng tiết tấu chậm chạp, biếng nhác của Màu xám, xốc lại chiếc khăn còn vương mùi café nồng nồng, rảo bước về phía bến xe bus cách đó không xa. 
 
 

Cảm giác nặng nề khiến Linh không nén được tiếng thở dài. Đã hơn hai tháng kể từ khi Vũ biến mất. Cô đã bắt đầu những ngày tháng chờ đợi, hoang hoải không điểm dừng thế này, và tin tưởng rằng nhất định cậu ấy sẽ quay lại.
 
“Vũ, hôm nay tớ lại đến Màu xám, cậu vẫn nhớ lời hứa của chúng ta chứ? Sao lại để tớ chờ lâu thế này?”.
 
 sua may lanh
Chiếc xe bus lặng lẽ di chuyển, lướt nhẹ nhàng như cơn gió qua cậu con trai đang tự đẩy xe lăn, hướng về phía quán café nằm lọt thỏm trong góc phố. Quán café “Màu xám”, lẫn trong vẻ u uẩn của gió đông. Có những cuộc gặp gỡ chỉ là sượt qua trong khoảnh khắc như thế! 
 
“Vũ cậu biết không? Đông lạnh quá, còn tớ thì rất nhớ vòng ôm của cậu!”.
 
Linh áp tay lên mặt, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Một người lấy lý do gì để chờ đợi ai đó lâu đến thế?
 
***
 
Sắp Noel, quán café bắt đầu đông khách. Lâm tuyển nhân viên để phục vụ kế hoạch mùa giáng sinh. Cậu chọn ngay Linh trong số những người đến nộp hồ sơ. Chính Lâm cũng không rõ vì sao, hoặc là trực giác mách bảo, hoặc là thiện cảm kỳ lạ với cô gái đặc biệt này.
 
Lâm mở thêm một quầy bánh ngọt, mùa giáng sinh sẽ hướng tới những cặp tình nhân, với những chiếc bánh thiết kế độc đáo có kèm quà tặng . Mỗi ngày, Linh đều bận rộn với những mẻ bánh không rời tay. Nhưng chỉ cần rảnh một lát là thấy cô ngồi thẫn thờ, hoặc cúi đầu viết lách, rồi lại ngẩn ngơ. Lâm thích quan sát Linh làm việc, vẻ cặm cụi, chuyên chú bộc lộ thật tự nhiên. Cậu chưa từng thấy ai khi làm việc lại có một sự yêu thích như vậy, đến nỗi khiến cậu vô tình bị cuốn hút. 
 
 VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/
Rõ ràng đây là một cô gái nhìn vẻ ngoài thì lãnh đạm, nhưng nội tâm lại rất yếu mềm, thường xuyên quan tâm đến người khác nhưng lại không biết chăm sóc bản thân. Thế là mỗi ngày, bên cạnh chỗ Linh làm bánh luôn luôn đặt sẵn một ly café sữa đá, vị sữa ngọt lịm, còn hương café thì chỉ thoang thoảng, đủ để cái dạ dày của ai kia không bị chủ nhân nó hành hạ. 
 
 

Lâm cảm thấy cứ mỗi ngày trôi qua, cậu lại quan tâm cô gái kia thêm một chút, cho đến khi sự quan tâm biến thành thói quen. Cho đến khi phát hiện, Linh chẳng làm gì hết, nhưng chính cậu đã tự đem hình ảnh cô giấu trong tim mình. 
 
***
 
Khi Linh đưa những chiếc bánh cuối cùng chuẩn bị cho ngày mai vào tủ lạnh, ngẩng đầu lên thì đồng hồ treo tường đã điểm gần 11h. Cô vội vã khoác chiếc áo kaki lót bông màu đen to sụ, chuyến xe bus cuối ngày đã bị lỡ mất, phải mau chóng trở về trước khi muộn hơn. 
 
- Anh không về ạ? - Linh hướng về Lâm vẫn đang ngồi phía sau quầy pha chế, hỏi nhẹ.
 
- Có chứ, nhưng đang đợi em! 
 
 Phu tung o to
- Đợi em làm gì ạ? 
 
- Đưa em về, muộn thế này rồi!
 
- À, em quen rồi, không sao đâu ạ!
 
- Trời lạnh thế này, anh chở em, đừng ngại! Giờ xe bus hết chuyến rồi, xe ôm hay taxi đều nguy hiểm.
 
- Nhưng mà …
 
- Còn nhưng cái gì, đi thôi!
 
Giáng sinh đến gần hơn, khách mua bánh với café mang đi cũng nhiều lên. Lâm theo thường lệ bê cho Linh cốc capuchino, chợt thấy cô thất thần, khuôn mặt bỗng dưng trắng bệch, từng ngón tay gầy guộc bấm chặt lấy mặt bàn, ửng đỏ. Lâm nhìn theo ánh mắt Linh, quán lúc này chẳng có ai, chỉ riêng chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bên kệ đựng mô hình đàn dương cầm kiểu cổ, một cậu con trai ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn sang cửa hàng bán đàn đối diện. 
 
Lâm gọi Linh đến hai lần, chỉ thấy cô quay đầu nhìn cậu thẫn thờ. Biểu cảm sửng sốt thoáng vụt qua một chút, rồi cô lảo đảo bước về phía chiếc xe lăn. Cậu thanh niên quay lại, một khuôn mặt giấu trong chiếc khẩu trang bệnh viện. Lâm chỉ thấy ánh mắt cậu con trai sững sờ giây lát, rồi nhíu chặt. 
 
- Vũ … là cậu … phải không? 
 
- Xin lỗi … cô là? 
 
 Bao ho lao dong
Thanh âm nhẹ nhàng, mờ đục, không ai để ý đến một chút run rẩy thoáng qua trên những ngón tay được vịn chặt vào thành xe lăn. Chỉ một loáng, Linh đã run rẩy, cô hoang mang nhìn vào mắt người đối diện.
 
- Vũ, cậu sao thế? Mình, Linh đây mà … Cho dù không nhìn được khuôn mặt cậu, hay là cậu có ngồi xe lăn, thì cậu vẫn là cậu. Sao lại tỏ ra không quen biết mình?
 
- Cô nhận lầm người rồi, tôi không phải là người cô tìm đâu, xin lỗi! – Vẫn là giọng lạnh tanh, và dứt khoát.
Vũ xoay bánh xe, hướng về phía cửa. Chẳng ai biết được, khuôn mặt khi nãy tĩnh lặng sau chiếc khẩu trang bỗng chốc nhăn lại, và đôi đồng tử đen thẫm bắt đầu long lanh. Một giọt nước mắt từ từ chảy xuống rồi nhanh chóng tan đi. Cơn đau buốt dưới chân và vết thương trong tim hòa làm một, từng đợt từng đợt khiến cậu bặm chặt đôi môi nhợt nhạt.
 
“Xin lỗi, Linh, xin lỗi cậu…”
 
“Mặc dù nhớ cậu, nhưng không thể gặp cậu…”
 
Linh thất thần một lúc, rồi bật dậy đuổi theo chiếc xe lăn sắp khuất dạng trên con phố vắng. Cảm giác uất ức bỗng chốc vỡ òa, bung tỏa khắp trái tim đang đập dồn dập. Nhưng Linh đuổi mãi, cũng không thể chạm đến, đôi chân cứng đờ. Mặc cô ra sức chạy, thân ảnh trước mắt vẫn cứ xa dần.
 
- Vũ …
 
 Giay dan tuong
Linh hét lên một tiếng khô khốc, phảng phất sự hoang mang, tuyệt vọng, như xé toạc lồng ngực. Tiếng gọi run run như cơn đau buốt tận tim, cuốn vào với gió rét lạnh. Chiếc xe lăn chậm dần, và người thanh niên với bóng lưng cô độc khẽ xoay người lại.
 
Hai người cứ đứng nhìn nhau như thế, như hiện thực và hư ảo đan xen, mà chỉ cần chạm nhẹ là đối phương sẽ lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện. 
 
Những giọt mưa đông bắt đầu rơi xuống, phủ lên không gian một màu trắng muốt như những bông tuyết xoay trong gió. 
 
 

Như đưa tay về phía trước, khuôn mặt hiện lên vẻ thẫn thờ, xót xa. Đây đích thực là Vũ của cô rồi, là Vũ bằng xương bằng thịt. Thế nhưng, đôi chân không thể cử động giấu trong tấm chăn mỏng và cơ thể yếu ớt kia là gì? Bằng ấy thời gian biến mất để rồi xuất hiện trước mắt cô là dáng vẻ ấy? 
 
Cảm giác bất lực trước Vũ khiến cơn đau dội lên từ lồng ngực càng trở nên rõ ràng, chiếc áo len ướt sũng nước, đôi mắt nhòe lệ hòa cùng mưa tê tái. Bất chợt, ý thức trở nên mơ hồ, thân ảnh trước mắt mờ dần, Linh ngất đi trước mắt người con trai cô vẫn ngày đêm chờ đợi.
 
 Rang su cao cap
Vũ hoảng sợ, cuống cuồng đẩy xe lăn đến gần người con gái đang nằm bất động trong mưa. Người mà cậu ngày đêm vẫn nhung nhớ, vẫn ước có thể sống mãi để hàng ngày có thể ngắm nhìn cô lâu hơn một chút, đang ngã xuống trước mắt cậu. Nhưng bàn tay buốt lạnh bất chợt khựng lại khi thấy cậu thanh niên với chiếc ô màu xám chạy vội về phía Linh. Rồi vẫn là người ấy, hoảng hốt bế Linh đi, bỏ lại cậu một mình giữa cơn mưa nặng dần.
 
“Phải, tớ bây giờ chỉ là người tàn phế thì lấy tư cách gì để bảo vệ cho cậu? Lấy tư cách gì để ở bên cậu?”.
 
Trong làn mưa tê buốt, có một dáng hình con trai với bóng lưng cô độc đang run rẩy, chiếc khẩu trang tuột ra để lộ khuôn mặt nhợt nhạt, tiếng khóc không thể bật ra, chỉ là những giọt nước mắt và tiếng nức nở bất lực khẽ biến mất trong không khí.
 
“Cũng tốt, nếu tớ đã không thể ở bên, thì mong người khác sẽ chăm sóc cậu, thay tớ!”.
 
***
 
Linh sốt cao, cơn sốt kéo dài liền hai ngày, Lâm ở bên cạnh chăm sóc không rời. Khuôn mặt Linh bình thường vẫn tái nhợt giờ trở nên mỏng tang đến độ có thể nhìn rõ cả mạch máu. Nhìn cô, cậu bỗng trào dâng cảm giác xót xa, phải kiềm chế mới không ôm chặt cô vào lòng. 
 
Lâm biết, cậu không nên dành tình cảm cho Linh, bởi vì cô ấy trước sau gì cũng không yêu cậu. Một người con gái tựa như cơn gió thổi từ nơi lạnh lẽo nhất, cậu chỉ có thể đứng bên cạnh sưởi ấm cho cơn gió bớt giá lạnh, chứ không phải là bến đỗ mà cô ấy cần. 
 
“Nhưng, chỉ cần như vậy thôi, cũng tốt!”.
 
- Linh, đừng ốm nữa, anh đau lòng lắm. Dù biết tình cảm của anh chỉ là một phía, nhưng anh không thể ngăn bản thân mình ngày càng thích em hơn. Từ lần đầu tiên chú ý đến em, anh đã thích em rồi, cái vẻ ngoài thờ ơ xa cách, nhưng lại như được em cố tình tạo ra để che giấu nội tâm yếu đuối. Hàng ngày, nhìn em thẫn thờ, nhìn em vui vẻ, nhìn em u buồn, anh đều có mong ước muốn che chở cho em vậy. Người con trai ấy là người em yêu sao? Anh muốn nói rất nhiều, nhưng không biết làm sao để mở lời, cũng không cách nào nói rằng anh thích em. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn muốn ở bên, chăm sóc em, bảo vệ em. Kể cả em có không yêu anh, kể cả em chỉ dành tình cảm cho một người khác, có được không? ...
 
 Email Marketing
Lâm thì thầm rất nhỏ vào tai Linh, từng lời từng lời như nhịp điệu rõ ràng của trái tim đang đập. Rồi cậu thở dài, bước về phía ban công, không thể thấy mi mắt người con gái đang nhắm nghiền kia khẽ động, một giọt nước mắt nóng hổi trào ra …
 
***
 
Giáng sinh …
 
Mưa phùn nhè nhẹ, hòa trong cái lạnh tê buốt. Linh trở lại làm việc, quán café đông dần lên vào buổi tối. Cô vẫn mang một vẻ lãnh đạm, xa cách, chỉ chừa lại nét ủ dột trên gương mặt là không giấu nổi. Những chiếc bánh làm ra, thiếu đi một cảm giác ấm áp quen thuộc, nhắc nhở về một mùa đông mất mát, đau thương.
 
Khi quán chuẩn bị đóng cửa, Lâm đã rửa xong dụng cụ lẫn chén đĩa. Linh lau tay, mặc áo khoác chuẩn bị về nhà. Bỗng dưng, một cậu con trai trạc tuổi cô bước vào. Cậu ấy nói là bạn của Vũ, muốn gặp Linh nói chuyện.
 
Linh sững sờ, gần như câu chuyện của người kia, cô không nghe rõ. Chỉ thấy trước mắt thế giới sụp đổ, khiến cô cảm giác như đang chới với trước miệng vực sâu. Nỗi đau trào lên từ lồng ngực, Linh bặm chặt môi, cố để cho mình không nức nở, nhưng nước mắt cứ chảy dài, vết thương trong tim ứa máu.
 
Cuốn nhật ký của Vũ được trao vào tay Linh. Cô mở từng trang, nét chữ quen thuộc đập vào mắt, ấm áp như có hơi ấm của cậu.
 
“Tớ không đến hẹn, cậu giận không? Lúc tỉnh dậy ở bệnh viện sau tai nạn, chân tớ đã bị hỏng rồi! Trong não tớ còn một cục máu tụ, không thể phẫu thuật, vì nằm ở vùng nguy hiểm. Tức là không cứu được, chỉ chờ chết! Bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn lẫn sợ hãi cứ chen nhau trong lòng tớ. Tớ sợ lắm, Linh, giá mà cậu ở đây!”
 
“Đầu tớ bắt đầu đau, hàng ngày phải truyền dịch. Cậu có hiểu cảm giác biết sẵn cái chết đang đến gần mà không thể làm gì, thế nào không? Là bỗng một ngày tỉnh dậy bị vứt xuống một cái hố đen rồi trơ lì nhìn đất được lấp xuống. Nhưng tớ đã không khóc, dù tuyệt vọng như thế, tớ vẫn cứ gắng gượng với suy nghĩ, không có tớ, cậu phải làm sao?”
 
“Hôm nay lạnh quá! Tớ không được ra ngoài nữa. Bác sĩ bảo cục máu tụ đang to dần lên, sắp vỡ. Lúc nó vỡ, là lúc tớ sẽ chết. Linh, ước gì tớ có thể gặp cậu một lần trước khi chết thì tốt nhỉ? Nhưng cậu mà nhìn thấy bộ dạng tớ lúc này, cậu sẽ sợ lắm!”.
 
“…”
 
Những trang giấy về sau bị nhàu, nét chữ xiêu vẹo … Linh biết, lúc viết những dòng chữ này, Vũ đã rất đau.
 
“Hôm nay, cố tình đến quán café để gặp cậu. Định nhìn cậu lâu lâu một chút nhưng lại bị cậu phát hiện ra. Haizz, cuối cùng vẫn để cậu phải khóc, xin lỗi cậu, đã không thể hoàn thành lời hứa với cậu. Xin lỗi, Linh, xin lỗi cậu, vì tất cả!"
 
Linh không biết, hôm đó là lần cuối cùng cô gặp Vũ, lần cuối cùng cô nhìn thấy người con trai mà cô yêu thương nhất. Mối tình đầu của cô, chỉ một thời gian ngắn ngủi, bỗng chốc biến mất không dấu vết …
 
 

 may ao thun quang cao
Một chiếc mô hình đàn bằng gỗ được gửi kèm cuốn nhật ký. Là kỷ vật cuối cùng Vũ tự làm trong chuỗi ngày phải chịu đựng những cơn đau đớn, hành hạ cho đến khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Kỷ vật ấy, trao lại nguyên vẹn cho cô gái mà cậu yêu bằng cả cuộc đời. Trên nắp chiếc đàn mô hình có khắc chữ, nổi bật giữa ánh sáng đèn, như được phát sáng bởi vô vàn màu sắc lung linh.
 
“L&V”
***
 
“Mùa đông năm ấy, mối tình đầu cũng là mối tình khắc sâu nhất thời thiếu nữ của tôi, đã vĩnh viễn mất đi. Nhưng tôi không muốn chôn vùi hình ảnh của cậu ấy. Tất cả những gì chúng tôi đã có, sẽ vĩnh viễn sống, cùng với tôi”.
 
“Vũ, đông sắp tàn rồi. Tớ thấy gió hôm nay không lạnh bằng hôm qua. Công việc của tớ vẫn tốt, chuyện học hành vẫn ổn. Tớ hứa với cậu, nhất định sẽ sống thật tốt, tớ hứa đấy!”.

Cuốn nhật ký được chia đôi, một nửa Linh tiếp tục viết cho Vũ, một nửa còn lại, cô bắt đầu tự viết cho mình. Thời gian đã rời xa chúng ta, kéo theo những gì vẹn nguyên nhất của tuổi trẻ đi mất. Chúng ta không thể khăng khăng giành giật, cũng không thể tự ý buông tay. Bởi vì đôi khi, tiếp tục sống không chỉ là trách nhiệm nữa, mà còn là giúp ai đó hoàn thành nốt phần nguyện ước dang dở.
 
Có những người trẻ, vì thiếu may mắn nên đã phải sớm rời khỏi cuộc sống này. Nhưng chỉ cần là một góc kỷ niệm mà họ để lại, cũng sẽ được cất giữ thật cẩn thận, và trân trọng mãi về sau.
 
Linh biết, tuổi trẻ của Vũ, cũng như một nhân vật trong bộ tiểu thuyết mà cô rất thích, sẽ bất hủ ngàn đời.
 

Lâm nhớ lại hình ảnh cậu con trai chìm trong hơi lạnh buốt của gió rét, cùng màu xám xịt của nền trời, họa thành một bức chân dung tuyệt đẹp. Tình yêu của Vũ, của Linh, và cả trong lòng cậu, vốn dĩ như ánh lửa bập bùng trong đêm đông rét mướt, nhìn bề ngoài mỏng manh, yếu ớt, nhưng có sức mạnh ủ ấm cho những người thương yêu.
 
Lâm sẽ nói với Linh, mình bằng lòng làm ánh lửa, để thay Vũ sưởi ấm cho cô suốt những mùa đông lạnh giá về sau. Dẫu cho Linh suốt đời không thể quên Vũ, dẫu cho Linh chưa thể chấp nhận tình cảm của cậu, nhưng chỉ cần được ở bên cô, âm thầm yêu thương, là đủ.
 
Để rồi chỉ đợi chờ một cái gật đầu, là trái tim sẽ bừng sáng. Kết cục của họ, là đau khổ, hay là hạnh phúc, chỉ có thể dùng thời gian để trả lời …


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Có lẽ chưa kết thúc

"Trên thế giới này, làm cho người ta thống khổ nhất không phải là lúc trong tay ngươi không có thứ gì, mà là lúc ngươi mang rất nhiều, rất nhiều thứ đã được chuẩn bị kỹ càng đến tặng cho người ta, nhưng người ta lại không muốn nhận."


sua may tinh tan noi gia re


Đôi khi, chính kết thúc lại là mở đầu. Những gì chúng ta không ngờ nhất, sẽ chọn đúng vào thời điểm tuyệt vời, để tìm đến với chúng ta.

Tôi còn nhớ, rất, rất lâu về sau này, tôi gặp lại những người đã từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi trước kia, nhưng tất cả những gì đã qua, đã không đủ làm cho tôi phải bận tâm thêm nữa.
 
Bởi vì kể cả có là một ký ức tồi tệ hay đau lòng, chỉ cần qua thời gian, sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại. Chỉ khi bạn đủ tự tin để nhắc về nó không một chút xấu hổ, bạn mới có thể trân trọng hơn những gì đang có ở hiện tại. Tôi có quyền ngẩng cao đầu về tất cả những gì mình làm được. Tôi có quyền sống thật tốt, và có quyền lãng quên những ký ức đau lòng.
 
Mùa hè năm đó, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, những đứa trẻ sớm cho rằng mình đã lớn, để rồi tự cho mình cái quyền trừng phạt người khác…
 
Mùa hè năm đó, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, nhưng đã sớm gây tổn thương cho nhau, đã sớm gieo vào nhau những vết thương dù là vô tình hay cố ý…
 
Mùa hè năm đó, chúng tôi, từ những đứa trẻ, đã bắt đầu trưởng thành, sau những giọt nước mắt, và sau những mảng tối trong tim, là những vết cắt không liền sẹo…
 
 Quan ao bao ho lao dong

Khi người ta bị vứt bỏ trong một góc nhỏ của thế giới, người ta dễ dàng nếm trải cảm giác cô độc tận cùng. Bởi vì cô độc, nên sẽ rất nhanh cảm động nếu có ai đó muốn lại gần. Tôi khi ấy, chỉ là một đứa con gái vì bị cô lập, nên đã sinh thiện cảm với một người duy nhất tiến đến gần mình.
 
- Chào các bạn, mình là Trung, hy vọng được các bạn giúp đỡ!
 
Cô chủ nhiệm đẩy lưng Trung về phía trước chọn chỗ, ánh mắt cô quét qua tất cả gương mặt, trừ tôi. Một đứa học sinh dường như chẳng còn tồn tại trong lớp như tôi, vốn dĩ không cần sự chú ý của cô. Học sinh mới chuyển đến nghe nói có thành tích học tập rất tốt, lại năng nổ trong các hoạt động tập thể, quan trọng là khuôn mặt sáng sủa có phần thu hút người khác đã khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý đến cậu ấy.
 
Thế nhưng, dưới ánh mắt chờ mong của cô chủ nhiệm, và của những ánh mắt khác trong lớp. Trung bước xuống phía cuối lớp, dừng lại bên cạnh mép bàn, và chọn chỗ bên cạnh tôi. 
 
- Tớ có thể ngồi đây được không? Bên trong, chỗ cạnh cửa sổ ấy, nhường cho tớ nhé?
 
 sua may lanh
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng là lần đầu tiên một người bạn trong lớp nói chuyện với tôi một câu dài như vậy. Tôi nhớ rõ nụ cười của cậu ấy hòa lẫn với ánh nắng gay gắt lọt qua ô cửa sổ hôm ấy, thổi vào trong lòng tôi một cơn gió nhè nhẹ. Như cậu bạn đứng trước mặt tôi, như vẻ chờ đợi thật kiên nhẫn của cậu ấy, như biểu cảm không hề thay đổi của cậu ấy mặc dù đã bắt đầu có những tiếng xì xầm nho nhỏ về tôi. Chúng tôi đã gặp nhau như thế.
 
Tôi đã bắt đầu làm quen với chiếc bàn có thêm một người ngồi bên cạnh. Tôi bắt đầu làm quen với tính cách ồn ào của cậu ấy, cũng bắt đầu nhận ra, cậu ấy cũng thật phiền phức, vì luôn tìm cách đưa người khác phải ra khỏi cái góc nhỏ của họ.
 
- Linh, tại sao cậu ít nói thế?
 
Trung hỏi, hai tay đan vào nhau, còn mắt thì chăm chú nhìn lên bảng, như thể câu vừa rồi không phải nói với tôi, mà là lẩm nhẩm bài giảng của thầy vậy. 
 
- Sao thế, sao không trả lời?
 
Tôi không biết phải trả lời thế nào, bởi vì chính tôi cũng không biết. Là tôi không muốn nói, hay là trước nay không có ai nói chuyện với tôi?
 
VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/
- Là do không có ai để nói chuyện – Tôi thành thật – Cậu thấy đấy, trong lớp chẳng có ai ưa tớ cả!
 
- Sao lại không nhỉ, tớ thấy cậu thú vị nhất trong số đám con gái lớp mình!
 
- Cậu đừng nói thế, tớ biết tớ thế nào mà!
 
- Thật đấy, tin tớ đi, so với đám con gái luôn tự cho mình là trung tâm vũ trụ, luôn kiêu ngạo coi thường người khác, thì cậu hơn hẳn – Trung cúi xuống viết ghi chú vào vở - Và nhất là, cậu là người duy nhất không cố tình tiếp cận tớ.
 
- …
 
- Kiểu của bọn họ thật phiền chết đi được, làm bạn với cậu thoải mái hơn nhiều! - Trung thoải mái gục đầu xuống bàn – Đợi hết giờ gọi tớ dậy nhé, thầy dạy chán chết!
 
- Ừ!
 
Phu tung o to

Tôi đã hơn một lần suy nghĩ, tại sao Trung ngay từ đầu đã chọn tôi trong số rất nhiều ánh mắt nhìn theo cậu ấy ngày hôm đó, cũng hơn một lần thắc mắc, tại sao tôi lại trở thành bạn của một người nổi bật như thế, một cách ngẫu nhiên.
 
Và tôi phát hiện, cuộc sống luôn có những điều ngẫu nhiên như thế, xảy ra bất thình lình. Tôi chỉ có thể coi đó là món quà quý giá, cất giữ cẩn thận, chứ không được tùy ý sử dụng. Như Trung, tôi chưa bao giờ tìm cách đến gần cậu ấy, cũng chưa bao giờ chủ động bắt chuyện. Hầu hết đều là cậu ấy hỏi, và tôi trả lời, có những lúc tôi giữ im lặng, còn cậu ấy thì lẳng lặng nhìn tôi. Lúc đó, cậu ấy không cười nữa, mà bắt đầu đăm chiêu, dường như trong lòng cậu ấy có những suy nghĩ khác.
 
Tôi rất thích vẽ, và có thói quen vẽ lại những thứ xung quanh. Dường như Trung rất thích những hình vẽ của tôi, thi thoảng giờ ra chơi, cậu ấy không rời khỏi chỗ ngồi, mà rất chăm chú nhìn tôi vẽ.
 
Bao ho lao dong
- Linh này, vẽ cho tớ một bức đi! – Trung đột ngột lên tiếng khiến tôi hơi giật mình, ngòi bút chệch một vệt nhỏ trên giấy – Vẽ tớ ấy!
 
- Tớ không giỏi vẽ chân dung.
 
- Kỳ cục! gì mà giỏi với không, chỉ cần vẽ theo những gì cậu cảm nhận thôi mà!
 
- Chỉ cái gì tự nguyện vẽ ra mới là đẹp.
 
- Thôi được rồi… - Trung xua tay, mặt xịu xuống – cậu không thích thì thôi vậy! Nhỏ mọn!
 
Trung rất tốt với tôi. Cậu ấy không chỉ nói chuyện với tôi, giúp tôi trực nhật, còn giúp tôi học, giúp tôi lờ đi những ánh mắt châm chọc của những cô bạn trong lớp. Cách giảng bài của cậu ấy rất dễ hiểu, tôi đã bắt đầu thích nghi được với những môn tự nhiên, đặc biệt là môn toán. 

 

Chúng tôi thân thiết với nhau hơn, tôi dần dần nói nhiều hơn với cậu ấy, chia sẻ với cậu ấy những câu chuyện ở lớp, rồi sau đó là bất cứ câu chuyện thú vị hiếm hoi nào xảy ra trong cuộc sống của tôi.
 
Những chuyến xe bus bắt đầu vui hơn, thời gian về nhà thu hẹp lại, bởi vì tôi đã có một người bạn mới, cũng chính là người bạn duy nhất trong suốt những năm học phổ thông.
 
Đó có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, được quan tâm, được yêu thương, và được một chỗ dựa để an ủi những tháng ngày đơn độc. Tôi an tâm hưởng thụ sự đãi ngộ tuyệt vời của cuộc sống ấy mà không biết, đôi khi, sự trớ trêu đến tận cùng của số phận chính là những thứ tưởng chừng như có được, một ngày nào đó lại bay biến mất giữa vũ trụ mênh mông.
 
***
Giay dan tuong
 
Bức chân dung tôi vẽ Trung bỗng dưng biến mất. Tôi lục tung hết tập bản vẽ và đồ dùng cá nhân cũng không thể tìm thấy. Tôi hoảng sợ, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy nó, bởi vì đó không chỉ là một bức vẽ bình thường…
 
- Cậu tìm cái này phải không?
 
Một giọng nữ cất lên, Trang – cô bạn lớp phó kiêu kỳ, một trong số những người không ưa tôi trong lớp nhìn tôi mỉa mai, trên tay là bức vẽ mà tôi cần tìm. Khoảnh khắc ấy, trước mắt tôi bỗng có một mảng tối đen ngòm.
 
- Ồ, ra là cậu thích Trung đấy nhỉ?
 
- Trả lại cho tớ!
 
- Vội gì chứ, bài thơ và dòng chữ tiếng anh phía sau hay lắm này!
 
- Tớ xin cậu đấy Trang, trả lại cho tớ!
 
- Sao chứ? Bức vẽ đẹp thế này cơ mà, bài thơ và lời thổ lộ phía sau cũng hay lắm đó, sao lại không muốn người khác biết cơ chứ? Để tôi giúp cậu nhé?
 
Bức vẽ của tôi được Trang nhanh tay chuyền đi cho những người khác, đám đông túm tụm giành giật để xem điều thú vị đằng sau bức vẽ ấy. Mắt tôi nhòe nước, trong mảng xám mờ đục tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Vẫn là Trung, cậu ấy giật lấy bức vẽ mà giờ đây chỉ còn là một mảnh giấy nhàu nhĩ, từ tốn mở ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Một lúc sau, cậu ấy đặt tờ giấy lên trên mặt bàn tôi đang ngồi, rồi lặng lẽ rời khỏi lớp.

Suốt buổi học ngày hôm đó, cậu ấy không trở lại lớp.

 
 Rang su cao cap

Tôi bỏ mặc mọi lời bàn tán trêu chọc, những câu nói đùa cố ý của đám con gái, cả những tiếng huýt sáo trêu chọc của đám con trai. Cả giờ học tôi chỉ nhìn chăm chăm vào bức vẽ nhàu nát đã được vuốt phẳng phiu trước mặt, thẫn thờ. 
 
Có lẽ, tôi đã mất đi người bạn duy nhất. Có lẽ, tôi đã có suy nghĩ vượt qua giới hạn mà tôi được phép nghĩ tới.
 
Có lẽ, tôi đã sai lầm, sai lầm rất lớn. Bởi vì, tôi đã trót thích cậu ấy, một người bạn đặc biệt ngay từ đầu đã không từ chối tôi, mà luôn tìm cách giúp đỡ tôi, cổ vũ tôi.
 
Có lẽ, tôi đã khiến cậu ấy thất vọng.
 
***
 
Mẹ lo lắng vì tôi bỗng dưng ốm sốt, phải nghỉ học. Tôi không dám đến trường, không phải vì những ánh mắt cười nhạo đáng sợ của những người bạn cùng lớp, mà bởi vì tôi không dám đối diện với cậu ấy.
 
Những ngày tháng trước khi Trung xuất hiện bắt đầu hiện ra trước mắt, dường như tôi lại sắp bắt đầu lại một cuộc sống chỉ đơn độc một mình. Kỷ niệm đẹp bỗng chốc hóa thành một chiếc rương cũ kỹ, đến nỗi tôi không dám tin là mình đã từng trải qua những ngày đó. Tôi bất giác cảm thấy, thời gian làm bạn với Trung chẳng khác nào như giấc mộng đêm hè, tỉnh dậy rồi, vẫn còn cảm giác chân thực, nhưng tất cả vẫn chỉ là mơ.
 
Thế nhưng, trước khi tôi kịp hợp thức hóa những điều ấy trở thành hiện thực thì Trung xuất hiện. Cậu ấy đứng trước cửa nhà tôi, lặng lẽ cúi đầu nhìn theo bàn chân đang di di xuống đường một cách vô thức. Tôi phát hiện, cậu ấy dường như rất cao, và dường như trầm tĩnh đến đáng ngạc nhiên.
 
- Trung – Tôi gọi tên cậu ấy, chỉ thấy cậu ấy ngước nhìn tôi ngơ ngác. Trên khuôn mặt của cậu ấy không rõ là biểu cảm gì, nhưng lại khiến tôi có cảm giác buồn, tim vô thức đập chậm lại một nhịp.
 
- Linh, tớ đến để chào cậu một tiếng… Tớ… tớ chuẩn bị chuyển trường…
 
- Ừ, tớ hiểu rồi, thật ra cậu cũng không cần phải đến tận đây!
 
- Tớ…
 
- Là tớ sai trước, đáng ra tớ không nên như thế, tớ không nên cho phép mình vượt quá bổn phận. Là tớ có lỗi với cậu, vì thế, cậu có đi mà không cần quan tâm đến tớ cũng chẳng có gì là quá đáng cả…
 
- Sao cậu lại nói thế, ít ra thì tớ…
 
- Trung, tạm biệt, và cảm ơn cậu!
 
 Email Marketing

Tôi chạy nhanh vào nhà, bỏ lại Trung vẫn đứng chôn chân ngoài cửa. Cậu ấy đã nói hết những gì cần nói, còn tôi vẫn chỉ là một con nhỏ ngốc nghếch tự cho rằng có thể duy trì mãi niềm hạnh phúc hiện tại. Hóa ra, tôi đã lầm tưởng, cái tôi gọi là hạnh phúc ấy, thực ra với người khác chỉ là một điều không có giá trị.
 
Tối hôm ấy, mẹ đưa cho tôi một mẩu giấy gấp tư, chính là của Trung nhờ chuyển cho tôi. Tôi khẽ khàng mở ra, từng dòng chữ quen thuộc khiến tim tôi đập liên hồi.
 
“Tớ theo gia đình chuyển vào Nam sống, bởi vì quá đột ngột nên không thể nói với cậu sớm hơn, xin lỗi cậu!
 
Phải đối xử với bản thân thật tốt, cũng đừng quá nhẫn nhịn người khác. Không có tớ, cậu phải tự bảo vệ mình, đừng để bị bắt nạt, nghe chưa?
 
Còn nữa, nhất định đừng có suy nghĩ linh tinh. Bởi vì cho dù mọi người có nói gì, cho dù xảy ra chuyện gì, tớ vẫn coi cậu là người bạn tốt nhất. Và sẽ luôn luôn nhớ đến cậu!”
 
Tôi òa khóc, như một đứa trẻ. Hóa ra giấc mộng của tôi chưa chấm dứt, hóa ra hy vọng tôi đem ra đặt cược không khiến tôi đánh mất tất cả mọi thứ, hóa ra tôi vẫn có thể dành lại một chút ấm áp cho mình.
 
Chỉ cần như vậy thôi. Với tôi, đã là quá đủ.
 
Bởi vì cậu ấy đã chứng minh cho tôi thấy, tôi không phải là mơ, tôi không phải là một mình chống chọi với thế giới này.
 
Những dấu vết của tuổi trẻ luôn để lại rõ rệt trong chặng đường trưởng thành. Những tình cảm giấu kín trong lòng, những cuộc gặp gỡ rồi chia ly, những nỗi đau tạo thành những vết sẹo khó lành, những giọt nước mắt, và nhiều hơn hết là sự tiếc nuối.
 
Thế nhưng, chỉ cần có thể gặp nhau, chính là món quà của duyên phận. Chỉ cần là cậu ấy, nhất định là cậu ấy, trong số hàng trăm nghìn người…
 

***
 
Chúng tôi mất liên lạc kể từ khi cậu ấy chuyển vào Nam. Tôi bắt đầu luyện tập trở nên cứng cỏi hơn, biết bảo vệ mình trước những con mắt soi mói của người khác, chứ không còn là một con bé đơn thuần khép kín, dễ bị bắt nạt, thành tích học tập kém cỏi như ngày nào.
 
Thời gian trôi, mang theo toàn bộ câu chuyện trưởng thành của chúng tôi đóng lại thành một quyển sách gọi là Quá khứ. Thi thoảng tôi lấy nó ra để ngắm nghía lâu hơn một chút, để tin rằng, có một người bạn tựa thiên thần, đã xuất hiện đúng vào thời điểm tôi sắp buông tay bỏ cuộc để chìm sâu vào trong tuyệt vọng, để kéo tôi lên. Chính cậu ấy là nút mở toàn bộ câu chuyện thời thiếu niên khi ấy của tôi.
 
may ao thun quang cao
Rất rất lâu sau đó, tôi đã có thể mở một triển lãm tranh cho riêng mình. Bức chân dung nhàu nhĩ ngày nào được tôi đóng khung treo tại một góc sáng nhất của phòng triển lãm. Tôi cảm thấy, đã đến lúc phải chấp nhận cậu ấy như một phần quá khứ, chứ không thể tiếp tục hy vọng.
 
Bất chợt, có tiếng bước chân chầm chậm tiến đến gần bàn làm việc, rồi một bàn tay gõ nhẹ lên chiếc bàn gỗ mà tôi đang ngồi. Ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, chính là khuôn mặt vừa lạ vừa quen đang nhìn tôi mỉm cười.
 
Đôi khi, chính kết thúc lại là mở đầu. Những gì chúng ta không ngờ nhất, sẽ chọn đúng vào thời điểm tuyệt vời, để tìm đến với chúng ta. Như người đối diện tôi lúc này, như trái tim đang đập loạn nhịp của tôi, như những gì tôi đã nuối tiếc ở quá khứ và nuôi hy vọng ở tương lai.
 
Tôi phải cảm ơn cậu ấy, vì nhờ có cậu ấy mà trong suốt một khoảng thời gian nằm lặng lẽ trong cuộc đời mình, tôi mới nhận thấy, hóa ra mình còn được yêu thương, và yêu thương chân thành như thế...
 
Câu chuyện cổ tích mà tôi kể, có lẽ chưa kết thúc.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Hãy Nhớ về tất cả những niềm hạnh phúc đã dành cho bạn trong từng biến cố cuộc đời

"Một người đàn ông vĩnh viễn phải biết ơn một người con gái luôn ở bên anh ta khi anh ta 20 tuổi. Bởi vì khi đàn ông 20 tuổi, anh ta đang ở ngưỡng thấp nhất trong cuộc sống chính mình: không tiền, không sự nghiệp. Mà khi một người con gái 20 tuổi chính là khoảng thời gian rực rỡ nhất của cô ấy."

sua may tinh tan noi gia re



Hãy Nhớ tất cả những gì mình đã đoan hứa với một ai đó và cố gắng thực hiện cho trọn vẹn.
Quan ao bao ho lao dong

Hãy Quên đi những gì là khách sáo xã giao ngay khi bạn vừa mới làm xong một việc nào đó cho người khác.

sua may lanh
Hãy Quên đi những lời ca tụng ngợi khen quá mức dành cho bạn khi bạn vừa mới được nghe.

VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/
Hãy Quên đi một lời nói xấu hay vu khống về ai đó trước khi bạn có dịp kể lại cho người khác.

 Phu tung o to
Hãy Quên đi cái xấu, điều tai ác, chuyện cười chê, chế nhạo dành cho bạn, dù nó phát xuất từ đâu đi nữa.

Bao ho lao dong
Hãy Quên đi mọi âu lo bực bội với một tấm lòng đầy tha thứ và hy vọng rồi ra mọi chuyện sẽ khá hơn.


Giay dan tuong
Hãy Nhớ cho thật kỹ, cho thật lâu mọi điều tử tế dù là nhỏ bé nhất mà người khác đã từng làm cho bạn.

 Rang su cao cap
Hãy Nhớ một lời khen ngợi khích lệ bạn dành cho người khác sẽ được đón nhận và loan đi kể lại một cách hân hoan.

Hãy Nhớ tất cả những gì mình đã đoan hứa với một ai đó và cố gắng thực hiện cho trọn vẹn.

Email Marketing
Hãy Nhớ cho kỹ những người đã từng giúp đỡ mình, và kể như mình đã suốt đời mắc một món nợ ân tình với họ.

Hãy Nhớ về tất cả những niềm hạnh phúc đã dành cho bạn trong từng biến cố cuộc đời, và chúng sẽ làm cho bạn thấy hạnh phúc.
may ao thun quang cao

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Bố ơi! Nhìn này, con có thể bay được rồi, con đang bay này!

"Hãy tự mình bỏ vào túi mình chút mạnh mẽ để dám yêu là dám bỏ, chút quyết đoán để dám nắm là dám buông, chút vô tình để dám nhớ là dám quên, chút lý trí để nhận ra đâu là cát sỏi đâu là hoa hồng trên con đường tiến về tương lai và chút ngạo đời để bước qua quá khứ đau thương mà đi về phía trước.

Sống hãy bước đi nhưng hãy dừng lại khi bạn cảm thấy mệt, dựa lưng vào chốn yêu thương, mang quạt niềm tin ra tiếp sức, uống chút nước hạnh phúc, ăn miếng bánh nụ cười, giũ sạch bụi bẩn mang tên thất vọng và buồn khổ để có thể vững bước hơn.


sua may tinh tan noi gia re


Để biến ước mơ thành hiện thực, thật sự bạn có rất nhiều cách. Hãy xem, cậu bé dưới đây biến khao khát được bay của mình thành hiện thực như thế nào nhé!
Quan ao bao ho lao dong

Có một cậu bé sống trong trại mồ côi từ nhỏ. Cậu bé luôn luôn ước mơ rằng mình có thể bay được như những chú chim.
 
Mọi lời giải thích đều chẳng có nghĩa lý gì với cậu bé.
sua may lanh
Cậu ta hay thắc mắc rằng tại sao cậu lại không thể bay cơ chứ trong khi trong vườn thú còn có những con chim to hơn cậu ta, vậy mà chúng vẫn bay được.
 
Có một cậu bé khác bị liệt từ nhỏ, ước mơ duy nhất của cậy bé là có thể đi đứng và chạy được giống các cô cậu bé khác.
VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/
Cậu bé cũng luôn hỏi bố mình lý do tại sao cậu lại không thể đi được.
 
Một hôm, cậu bé sống ở trại trẻ mồ côi được ra ngoài. Cậu ta đến công viên và nhìn thấy cậu bé bị liệt đang chơi trong hố cát. Cậu bé chạy lại đấy hỏi xem cậu bé trong hố cát kia đã bao giờ mơ ước được bay chưa.
 
Phu tung o to
- Tớ chưa bao giờ mơ như thế. – Cậu bé bị liệt trả lời – Nhưng tớ luôn ước rằng tớ có thể đi lại bình thường như cậu.
 
- Tớ xin lỗi, chuyện của cậu thật đáng buồn. Này, chúng ta có thể làm bạn với nhau được chứ?
 
- Tất nhiên rồi!
 
Bao ho lao dong
 
 
Hai đứa trẻ chơi với nhau rất vui vẻ cho đến khi bố cậu bé bị liệt mang chiếc xe lăn ra đón con trai mình về. Cậu bé có mơ ước được bay ra nói thầm điều gì đó vào tai bố bạn mình.
 
- Được thôi, nếu cháu muốn – Người bố vui vẻ đáp.
 
Giay dan tuong
Cậu bé tiến lại chổ bạn mình và nói:
 
- Cậu là người bạn duy nhất của tớ. Tớ ước gì có một điều kì diệu sẽ làm cho bạn có thể đi lại được. Tớ chỉ có thể làm được cho bạn một điều nhỏ này.
 
 Rang su cao cap
Nói rồi cậu bé cõng ngay người bạn bị liệt của mình lên lưng và đi. Lúc đấu, cậu đi từ từ, rồi dần dần cậu chạy, chạy nhanh hơn. Cậu bé bị liệt hứng thú reo lên:
 
- Cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên tớ không cần xe lăn.
 
Cậu bé muốn được bay càng chạy nhanh hơn nữa dù mặt cậu đỏ bừng và áo thì ướt sũng mồ hôi. Người cha hạnh phúc nhìn hai đứa trẻ chạy vòng vòng quanh thảm cỏ. Cậu bé bị liệt giơ hai tay lên trời hét to:
 
Email Marketing
- Bố ơi! Nhìn này, con có thể bay được rồi, con đang bay này!
 
Nếu bạn không thể bay, bạn vẫn có thể giúp người khác bay. Cũng giống như là nếu bạn không thực hiện được ước mơ của mình thì bạn vẫn có thể giúp người khác thực hiện được ước mơ của họ. Cho dù ước mơ đó có giống hệt ước mơ của bạn. Và bạn vẫn hạnh phúc!
may ao thun quang cao


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com