Showing posts with label Anh. Show all posts
Showing posts with label Anh. Show all posts

Sunday, August 3, 2014

Những tật xấu cố hữu của phụ nữ

Chúng ta không cầu nguyện để được che chở khỏi những nguy hiểm mà là để không phải sợ hãi khi phải đối mặt với điều đó

 http://tklookbook.com/


1. Mặc định việc "trả tiền" là của đàn ông

Ta đang sống ở một xã hội hiện đại, một xã hội mà nam - nữ bình đẳng nhưng phụ nữ lại quên mất sự bình đẳng còn nằm ở việc thanh toán sau các cuộc vui.

Hiển nhiên, khi yêu nhau thì việc phụ nữ được chiều chuộng, được nhận quà, được người yêu đưa đi mua sắm, ăn uống là chuyện hoàn toàn bình thường.

Tuy nhiên, đừng mặc định nó một cách cứng nhắc và xem nó như một chân lý.

Đàn ông cũng phải lao động, họ cũng bán mồ hôi sôi nước mắt để có tiền trang trải cuộc sống vì vậy nếu thực sự yêu thương thì hãy cùng họ gánh vác một chút về vật chất trong sinh hoạt đời thường.

Đó có thể là bữa cơm, là cái áo sơ mi, là chầu cafe hay mời họ một bữa thịnh soạn khi bạn nhận lương. Đàn ông hay tự ái chuyện tiền nong vì thế hãy cư xử sao cho tinh tế, hãy biến nó thành một món quà để người nhận cảm thấy thoải mái hơn. Đừng ra vẻ ra đây nhiều tiền hay tạo cho họ cảm giác mặc cảm chốn đông người.

Sự tinh tế ấy nằm ở cách cư xử của từng người vì thế tôi chỉ nhắc rằng, chia sẻ gánh nặng tiền nong đôi khi cũng là một cách yêu thương của phụ nữ.

2. Suy diễn lung tung

Từ sở thích suy diễn diễn đến tật ghen tuông vớ vẩn. Một tin nhắn muộn, một chút trễ hẹn hay một lần vô tình chở đồng nghiệp nữ đi đâu đó cũng đủ khiến các cô dẫn dắt đến một câu chuyện ngoại tình ly kì trong suy nghĩ.

Phụ nữ hay lắm nhé, họ dẫn dắt tình huống tình huống rất hay nhờ một trí tưởng tượng bay xa như trẻ em uống Fristy. Nhắn tin không thấy hồi âm thì bắt đầu nhá máy, nhá không được thì lát sau thể nào cũng có đoạn "làm gì, đi đâu, ở với ai mà em gọi mãi không được".

Vô tình chở một cô gái nào đó, mặc kệ là em họ hay đồng nghiệp thì khối cô đã bắt đầu "tôi biết ngay mà, đàn ông mấy thằng chung tình" hay nặng hơn là khóc lóc, giận dỗi "sao anh không đi luôn đi, quay về đây làm gì, cô ta đẹp thế cơ mà". Mặc cho gã đàn ông kia đực mặt ra chưa hiểu chuyện gì và không biết nên giải thích từ đâu.
Các cô gái à, đàn ông ngoài tình yêu còn có sự nghiệp, đồng nghiệp, khách hàng và bạn bè. Hãy cho họ khoảng trống để giao lưu, để nhậu nhẹc, để vui chơi và để hòa mình vào thế giới không - có - bạn. Cách tốt nhất để gìn giữ tình yêu là hãy trao cho nó sự tự do để những người yêu thực sự sẽ quay về bên bạn sau thời gian bề bộn với công việc. Đừng gó ép họ vào khuôn khổ của những suy diễn linh tinh.

3. Tự cho mình quyền trễ hẹn

Đổ lỗi cho phấn son, cho quần áo, cho nhan sắc để biện minh cho việc trễ hẹn của mình mặc cho họ rất ghét đàn ông đến muộn.

Giờ hẹn đã đến, người thì nóng ruột chờ trước cổng còn người thì ỏng ẹo mãi trước gương chỉ vì tóc chưa hợp ý, son hơi nhạt, giày không hợp với màu trang phục và thế là họ mặc nhiên đủng đỉnh thay đồ cho hợp ý bỏ mặc cả giờ giấc.

Họ có thể đến muộn chứ nhất quyết không để mình xấu khi ra đường.

Nhưng phụ nữ ơi, muốn nhận điều gì trước hết hãy cho đi điều đó. Ghét chờ đợi thì cũng nên trân trọng thời gian của người khác. Đàn ông thích phụ nữ đẹp chứ không thích phụ nữ vì nhan sắc mà bắt họ chờ đợi.
 https://www.facebook.com/luu.thuy.52

4. Việc "xin lỗi" và "làm hòa" là của đàn ông

Tôi thấy có rất nhiều cặp đôi giận nhau chỉ vì những lý do không đâu từ trên trời rơi xuống, lúc thì đến muộn, khi thì vô tâm, có khi vì trái nhau trong suy nghĩ nhưng đa phần lỗi chưa hẳn đã thuộc về đàn ông.

Có nhiều người đàn ông bị giận một cách thật đáng thương khi họ chẳng hiểu lỗi đến từ đâu nhưng phụ nữ thì tắt máy, bỏ về và cho phép mình được giận - dài - hạn chỉ bởi vì xin lỗi là chuyện của đàn ông.

Họ không biết rằng, một lần được xuống nước không có nghĩa là lần 2, lần 3 họ cũng được chiều ý. Tình yêu nào có sự phân đổi trách nhiệm, nếu mối tình chỉ do một người nắm giữ và trân trọng thì sớm hay muộn vết nứt nhỏ cũng sẽ làm đổ vỡ tất cả.

Hãy cùng nhau giải quyết những khuất mắt nếu bạn muốn đưa mối tình của mình cập bờ hạnh phúc. Nâng niu, trân trọng và cùng nhau nuôi dưỡng mới là biểu hiện của một mối tình đẹp.

5. Ích kỷ

Hay nói cách khác là sở hữu. Họ khó chịu khi đàn ông tụ tập ăn nhậu với bạn bè, họ mặc định người yêu là phải dành cho nhau mọi khoảng không gian trống trong ngày ngoài công việc.

Mà phụ nữ ích kỷ thường có cách biểu lộ rất hay nhé, họ cạnh khóe, xốc xỉa, họ mỉa mai đay nghiến rất cay chỉ vì sự việc không như ý họ muốn. Họ giận dỗi quát nạt, họ nước mắt lưng tròng chỉ đơn giản vì cảm thấy bị - bỏ - rơi khi nửa kia bận rộn không đến được.

Phụ nữ thật kì lạ, đừng biến tình yêu là tất cả vì nếu một ngày khi nó không còn nữa thì nó sẽ cướp đi hết của bạn mọi thứ và cuốn sạch của bạn mọi niềm tin đấy.

6. Mù quáng

Phụ nữ khi yêu thường xem tình yêu là tất cả, họ coi đó là hơi thở, là nguồn sống, là chỗ dựa duy nhất của họ vào cuộc sống vì thế khi yêu họ mù quáng đến mức quên mất đâu là sai là đúng.

Họ yêu đến mức cứ ngỡ rằng thế gian này chỉ có một người đàn ông vì thế mặc cho anh ta hờ hững, kệ cho ta vũ phu đánh đập, bơ đi cả khi anh ta ngoại tình và cứ thế họ chui rúc vào cái thế giới tình yêu đã nhạt màu tự bao giờ.
Phụ nữ à, tình yêu xuất phát từ trái tim nhưng nếu chỉ dùng trái tim để yêu mà bỏ rơi lý trí thì đau thương sẽ là phần thưởng dành cho bạn đấy.

7. Đòi hỏi lãng mạn quá mức

Rất nhiều phụ nữ bây giờ bị cuốn vào các bộ phim Hàn lãng mạn, những màn cầu hôn ngọt ngào, những pha tỏ tình ngập sắc hồng hạnh phúc vì thế họ thường rơi vào trạng thái mơ tưởng rồi dẫn đến hụt hẫng khi một nửa của mình không chạm đến được mốc đòi hỏi của bản thân.

Họ giận dỗi, họ chau mày chỉ vì "tỏ tình gì mà cộc lốc thế" hay "đàn ông gì mà chẳng có chút lãng mạn".

Nhưng hãy hiểu cho rằng, người ta không yêu bạn theo cách mà bạn muốn không có nghĩa là họ không yêu bạn thật nhiều. Tôi đồng ý rằng lãng mạn là điều cần để giữ lửa yêu thương nhưng lửa sẽ cháy mạnh hơn nữa khi những lãng mạn ấy xuất phát từ ý tưởng và lòng chân thành của đối phương. Đừng rập khuôn, đừng đòi hỏi và cũng đừng giận dỗi chỉ vì nó không như ý bạn. Mỗi người một vẻ và chẳng có ai thích làm bản sao của người khác _ người yêu của bạn cũng thế đấy.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Monday, July 28, 2014

Tuổi trẻ của ta...

"Nếu không cố hết sức, con sẽ hối tiếc trong suốt quãng đời còn lại của mình. Dù cho quyết định ấy có sai lầm, con cũng thấy thanh thản. Bởi vì đó là con đường cho chính con chọn lựa."


 Sua may tinh hcm


Cứ nông nổi đi, tuổi trẻ có quyền sai lầm. Cứ hết mình đi, tuổi trẻ là tuổi của sự nhiệt thành, của trái tim căng tràn nhựa sống.

Tuổi trẻ, ai mà chẳng có nhưng đã có ai tự định nghĩa cho mình một tuổi trẻ đúng nghĩa.
 
Quan ao cong nhan
Đã có những tuổi trẻ chọn cho mình một lối đi bình yên, lặng lẽ như một ẩn sĩ trốn tránh việc đời. Không mơ ước, không niềm vui và đương nhiên, không cả nỗi buồn.
 
Lại có những tuổi trẻ mãi trôi thả trong bồng bềnh, nông nổi, trong tội lỗi, hơi men,...
 
Sửa máy lạnh
Nhưng có ai biết...
 
Tuổi trẻ của ta...
 
Là những đêm không ngủ vì kế hoạch còn đang dang dở.
 
Là chuỗi ngày dài đấu tranh bền bỉ vì ước mơ, hoài bão.
 
VinaInternet JSC
Là những khi bực dọc ước rằng một ngày có nhiều hơn 24 tiếng, để làm việc nhiều hơn, mơ ước nhiều hơn và cống hiến nhiều hơn.
 
Phu tung o to
Là cảm giác hạnh phúc khi khoác lên mình màu áo xanh tình nguyện, đem lòng nhiệt thành giúp đỡ những khó khăn chung của cộng đồng, của xã hội.
 
 
Bao ho lao dong
  
 Tuổi trẻ của ta...
 
Là chuỗi ngày ngụp lặn, đắm chìm trong chuỗi cảm giác yêu thương bồng bềnh, những mối tình bồng bột góp nhặt cả những dại khờ, ngu ngơ.

 
Giay dan tuong
  
Là những chiều thu thơ thẩn, bỗng nhớ một bóng hình xa lắc, để trái tim mình cồn cào theo gió hanh hao.
Tuổi trẻ của ta...
 
Rang su cao cap
Gói trong hai chữ "hết mình": làm việc hết mình, ước mơ hết mình và yêu thương hết mình.
 
Cứ nông nổi đi, tuổi trẻ có quyền sai lầm.
http://filvietnam.com/lt/Email-Marketing.html
Cứ hết mình đi, tuổi trẻ là tuổi của sự nhiệt thành, của trái tim căng tràn nhựa sống.
 
Vì tuổi trẻ ơi, bạn được phép sai lầm!
May dong phuc

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Yêu lại từ đầu

"Hành tinh này không cần thêm những người "thành công". Nó vật vã mong cần thêm những người kiến tạo bình an, những người chữa lành, những người kể chuyện, và những người biết yêu thương. Nó cần những người vui sống ở nơi họ sống. Nó cần những người có đủ can đảm và đạo đức để tham gia giúp thế giới tháo gỡ những khó khăn, giúp biến đổi thế giới thành một nơi có tình người và có thể cư ngụ được. Những phẩm chất này có liên quan rất ít đến định nghĩa "thành công" mà xã hội đã đặt ra."

Sua may tinh hcm



Biết bao lần ngoái lại thấy ánh mắt nhau, biết bao khoảnh khắc đợi chờ những lần gặp gỡ vô tình trên đường, khi em nhắm mắt lại và nhẩm đếm theo thói quen, để rồi tưởng tượng ra anh sẽ xuất hiện bên cạnh với một nụ cười.
Quan ao cong nhan

Con người thường phải trải qua nhiều lần đổ vỡ mới nhận ra đâu thật sự là hạnh phúc dành cho mình. Chỉ riêng tất cả quá khứ của chúng ta cộng gộp lại, đã đủ để em xây một tòa thành vững chắc cho mối quan hệ này. Anh biết đấy, thật tâm thì em vẫn yêu anh.
 
 Sửa máy lạnh
Chúng ta yêu nhau cũng có vui, buồn, hờn, giận, cũng có những lúc hai bàn tay đang nắm chặt chợt buông ra để rồi trượt khỏi đường ray. Em nghĩ mình đủ nhạy cảm để nhận ra tình yêu vẫn còn, em không muốn để lỡ mất anh. Anh nghĩ sao nếu chúng ta còn có thêm một cơ hội nữa?
 
VinaInternet JSC
Làm lại từ đầu nhé anh? Không phải vì em sợ cô đơn, mà là vì anh đã trở thành một cái gì đó quan trọng lắm trong cuộc sống của em. Nếu rời xa anh, em có thể sẽ vẫn sống tốt, nhưng em tin là mình sẽ chẳng còn vui vẻ được như trước đây nữa.
 
Phu tung o to
Biết bao lần ngoái lại thấy ánh mắt nhau, biết bao khoảnh khắc đợi chờ những lần gặp gỡ vô tình trên đường, khi em nhắm mắt lại và nhẩm đếm theo thói quen, để rồi tưởng tượng ra anh sẽ xuất hiện bên cạnh với một nụ cười. 
 
Quá khứ đã đi qua, sai lầm cũng nhờ có thời gian mà được xí xóa đi ít nhiều. Anh và em, cả hai chúng ta đã có một quãng thời gian dài để suy nghĩ về những gì đã qua. Không hẳn là bồng bột như trước đây nữa, mà đã qua chia ly, chín chắn hơn rất nhiều rồi.
 
Bao ho lao dong
Nếu như bây giờ em muốn quay lại, liệu anh có đồng ý không?
 
 

Chỉ cần vẫn còn yêu em, chỉ cần chấp nhận hàn gắn và trở lại, chúng ta vẫn sẽ có thể cùng bắt đầu một con đường mới, có được không anh?
 
Em sẽ không lo sợ thất bại lần nữa, cũng không nghĩ nhiều về chuyện đổ vỡ. Em sẽ chỉ toàn tâm toàn ý yêu anh, chứ tuyệt nhiên không trẻ con, luôn kiếm chuyện gây rắc rối nữa.
 
Giay dan tuong
Bởi vì đã trải qua chia ly, nên mới thật sự cần hạnh phúc đến gấp gáp như vậy. Bởi vì biết cơ hội sẽ chẳng đến hai lần, nên mới lấy đủ dũng khí để muốn là làm, yêu là phải thổ lộ. Bởi vì sợ hãi, nếu không nói thật tình cảm của mình, em sẽ vẫn chỉ là một cô gái hèn nhát, không hiểu thế nào là tình yêu, và cũng không biết cái giá của hạnh phúc.
 
Rang su cao cap
Mặc kệ mọi chuyện có đi đến đâu, mặc kệ vết nứt vỡ do chia ly còn đó. Em không sợ giẫm chân lên vết xe đổ, còn anh thì sao, anh có sợ hay không?
 
Em không dám nói rằng mình có lòng tin để khiến anh hạnh phúc, cũng không dám chắc rằng mình sẽ trở thành một cô người yêu hoàn hảo hơn.
http://filvietnam.com/lt/Email-Marketing.html
Dẫu cho lần vấp váp trước đây của chúng ta đã làm em nhận ra rất nhiều điều, nhưng con người em vẫn nguyên vẹn là em, chẳng đổi. Có chăng chỉ là bớt đi một vài phần xốc nổi để chín chắn hơn, bớt đi một vài phần tự ti để biết thật sự đâu mới là điều cần làm khi yêu thương ai đó.
 
May dong phuc
Và anh đã từng nói, anh thích em cho dù thế nào vẫn nên là chính con người em, đúng không?

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Một lần nữa, tôi trở về yêu anh!

"Động lực bắt nguồn từ hai nguyên do: hy vọng hoặc tuyệt vọng"

 Sua may tinh hcm


Anh vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi...

1. Những ngày giao mùa, gió hanh hao gợi nhớ nhiều những lọn quá khứ xếp tầng trong cái hộp nhỏ mang tên là kỷ niệm. Tôi thường hay nhớ về quá khứ và nâng niu một cách vụng về. Hình như tôi đã lỡ đẩy tay cho một người đi xa mãi, một người quan trọng mà khi người ấy ở bên cạnh, tôi đã không thể nhận ra. Chỉ khi người ta không còn tiếp tục đủ kiên nhẫn đồng hành, chỉ khi trên con đường cô độc lủi thủi một mình, tôi mới nhận ra điều đó.

Không ít ngày tôi lần về quá khứ, nhớ nhung anh một cách tuyệt vọng, rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ giữa căn phòng chìm trong thinh lặng. Tôi giấu giếm nỗi đau của mình giỏi đến mức không một ai có thể nhìn ra nó, nhưng khi phải đối diện với mình, nhìn vào chính mình trong gương, nỗi đau ấy lại xộc lên khóe mắt, cay lạ.

Tôi đã từng có một mối tình khờ những năm tôi còn rất trẻ. Những năm ấy, có một chàng trai luôn ở bên cạnh quan tâm và dõi theo tôi. Hẳn là khi yêu thương một cô nhóc chưa có nhiều suy nghĩ, anh đã phải rất mệt mỏi và phiền lòng. Nhưng anh chưa bao giờ ngừng yêu thương tôi. Tình cảm ấy với tôi cũng là thứ tình cảm đáng trân trọng nhất, vốn dĩ sẽ kéo dài, kéo dài mãi, cho đến lúc tôi trưởng thành.

Nhưng rồi chuyện gì đó đã xảy ra, chúng tôi không còn bên nhau nữa. Cái cách mà tôi đón nhận sự đổ vỡ bình thản như thể quên đi một vết cắt vào tay đang chảy máu. Chỉ là đau thôi mà, có cảm nhận gì được nữa đâu!
Thế rồi tôi cố gắng để quên đi, để vùi lấp một người ở trong quá khứ. Những năm tháng đầu tiên tôi đã làm rất tốt, với sự kiêu hãnh của một đứa con gái sau thất bại tình đầu, với sự bướng bỉnh đến khó tin, tôi quên đi anh một cách nhanh chóng. Nhưng cho đến những ngày gần đây, hình như tôi làm điều ấy không còn tốt nữa. Chỉ cần một chút ký ức lướt qua cũng khiến tôi run người và bật khóc ngon lành.

Tôi vẫn nhớ anh, da diết như những ngày còn yêu anh!
 
 Quan ao cong nhan
 
2. Thật ra, nếu từ sau khi chia tay, anh không xuất hiện một lần nào nữa trong cuộc sống của tôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn xuất hiện. Vốn không phải là sự xuất hiện bất ngờ, nhưng thầm lặng đến khó tin. Vẫn là khi tôi cần, anh đến. Phải, anh luôn có mặt đúng lúc mà tôi cần anh nhất, đến mức dù tôi có là một đứa ngang ngạnh và bướng bỉnh đến đâu chăng nữa cũng không thể từ chối sự giúp đỡ từ anh. Bởi ngoài anh, tôi còn biết bấu víu vào đâu nữa?

Tôi nhớ, sau khi chia tay anh, tôi vẫn chỉ là một con bé mười tám tuổi, thi đỗ đại học và bắt đầu một cuộc sống tự lập mới. Sau đó vài ba tháng, tôi được tán tỉnh, được theo đuổi, như một cách ngông cuồng để tự tin rằng chỉ cần yêu một người khác, tôi có thể sẽ quên được anh, mãi mãi. Tôi nhận lời yêu, có một người ở bên cạnh, có một người quan tâm chăm sóc và không cho tôi nhiều khoảng thời gian trống để nghĩ về anh nữa. Tôi vẫn nghĩ rằng khi người ta đã bị cắt lìa sợi dây của định mệnh, thì dù có sống chung dưới một thành phố, hít thở dưới một bầu trời, cũng sẽ không dễ dàng gì để có thể gặp lại nhau lần sau nữa. Vậy mà chúng tôi gặp nhau, thậm chí cả khi lúc bấy giờ anh đang ở một thành phố khác, xa lạ và giản đơn hơn cái thế giới sống tôi vẫn luôn ôm bên mình.

“Em ở đâu?”

“Trời tối rồi, ngồi yên ở đó nhé, đừng đi đâu cả!”


Lần đó tôi bị lạc, trước khi bị lạc tôi bị rút mất ví tiền đeo bên ngoài. Tôi trở thành một con bé thảm hại, loanh quanh trong cái thế giới sống chật hẹp của mình. Tôi không đủ can đảm để gọi cho người yêu mới, tôi sợ sẽ bị mắng một trận vì tội bất cẩn. Thế là tôi ngồi khóc ngon lành tại một điểm chờ xe bus. Tôi cứ ngồi đó với mắt mũi lấm lem mà đầu óc trống rỗng, không định hình được mình sẽ làm gì tiếp theo. Ngớ ngẩn là tôi đã nhắn tin cho anh, chỉ để nói rằng tôi bị lạc, và rồi anh xuất hiện.
 Sửa máy lạnh

- Lên xe đi nào! Trời lạnh lắm, anh đưa em về!

Cho đến khi đến gần bên cạnh, nhìn vào đôi mắt anh, nhìn thấy những đường nét thân thuộc, tôi vẫn chưa thể tin rằng anh bỏ tất cả để đến bên tôi. Trời mưa phùn và lạnh, cái rét cứa vào da thịt, tôi ngồi phía sau nghe gió thổi thốc. Hình như đó là lần đầu tiên tôi gặp lại anh kể từ sau khi chia tay.

3. Tôi giống như một đứa ngốc, luôn đi phủ định những gì đang diễn ra trong hiện tại của mình. Sau lần được anh giúp đỡ đưa về nhà, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Kể cả chỉ nhắn tin trò chuyện với anh cũng không. Thực tế là sau khi chia tay, chúng tôi vẫn nói rằng sẽ tiếp tục mối quan hệ bạn bè, nghĩa là vẫn trò chuyện, vẫn liên lạc chứ không hẳn là cắt đứt tất cả. Nhưng tất nhiên tôi là đứa không chấp nhận được điều đó. Vì tôi còn yêu anh, nên tôi không thể tiếp tục làm bạn với anh. Còn anh thì vẫn kiên trì và nhẫn nại làm bạn với một đứa như tôi. Có vẻ như anh sợ tôi bị sốc sau chuyện chia tay đó, nên anh vẫn còn bên cạnh tôi.
 
 
Nhưng hình như tôi lại là một đứa không giỏi lắm trong việc thực hiện lời hứa của chính bản thân mình. Một lần khác, tôi lại tiếp tục gặp rắc rối. Lúc bấy giờ tôi đã trở về là một đứa độc thân, không còn bất kỳ chàng trai nào bên cạnh. Trước khi mọi chuyện xảy ra, anh đã gọi cho tôi và hai chúng tôi có một cuộc trò chuyện khá lâu. Chúng tôi tôn trọng nhau, tôn trọng cả quá khứ và tôi thì vừa đủ lớn hơn một chút để không tiếp tục chặn các cuộc gọi từ anh. Tôi nghĩ đơn giản rằng nghe một cuộc điện thoại hay trả lời một tin nhắn của anh thì cũng không thể làm phiền anh thêm được.
 VinaInternet JSC

Vậy mà tôi sai rồi. Ngày hôm ấy tôi xấu hổ đến mức muốn lập tức biến mất. Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn trầm lặng và ấm áp như những ngày đầu tiên, chỉ có tôi là đổi khác, thấy mình trở nên xấu xí, nhỏ bé và vô cùng tệ hại khi tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của anh.

- Em có lạnh lắm không?

- Anh có đi nhanh quá không?


Anh luôn hỏi những câu hỏi như thế khi tôi ngồi ngoan ngoãn phía sau xe. Quả thật là tôi không đủ can đảm để trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh cả. Tôi vẫn chỉ thấy mình là một đứa tệ hại và xấu xa. Tôi cảm thấy như mình lợi dụng anh hết lần này đến lần khác mặc dù anh thì không cho là thế.

- Tại sao anh phải giúp em? Anh không thấy em làm phiền anh à?

- Đừng hỏi nhiều nữa, ngủ đi!
 Phu tung o to

Tôi thu hết can đảm để nhìn vào mắt anh và nói. Tôi có cảm giác chỉ cần anh nói ra một câu trả lời nào đó thôi thì cũng khiến tim tôi như vỡ toác ra. Tôi vẫn nhớ rất rõ mỗi lần chạm mặt anh, hầu hết đều có cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường, má đỏ hồng hơn bình thường, nhưng không phải là yêu thương hay hạnh phúc, mà là sợ hãi và xấu hổ. Tôi sợ mình sẽ lại một lần nữa đi vào con đường cũ, và mang cảm giác tội lỗi khi hết lần này tới lần khác làm phiền đến cuộc sống của anh.

4. Cho đến khi tôi đủ lớn, đủ trưởng thành và đủ chín chắn để tự lập, rốt cuộc trước mặt anh, tôi cũng chỉ là một đứa nhóc khó chiều. Tôi có thể sống một mình, thay vì sợ bóng tối và sự cô độc thì tôi lại bấu víu vào chúng để làm bạn, để khiến cho mình không cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi cũng không gà mờ đến mức phải lạc đường lên xuống nữa. Có lẽ cuộc sống của tôi cũng giản đơn hơn nhiều, những cung đường đi đơn thuần là đến trường và về nhà, cảm xúc cũng bị mai một dần, sống lặng lẽ và rải rác những mảnh buồn cho những ngày gió thổi. Với những gì đang diễn ra ở hiện tại, tôi vẫn nghĩ mình có thể tách hẳn ra khỏi cuộc sống của anh rồi, sẽ không còn bất cứ lần nào làm phiền đến anh nữa. Bởi đằng sau những lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy, tôi cứ thấy mình lem nhem như một con mèo bị ướt nước. Ướt sũng, mắt môi đều ướt sũng, và tim thì nấc lên từng hồi. Có thể tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh, nhưng như tôi đã nói, khi đối diện với chính mình thì tôi cũng chỉ là một đứa không giỏi lắm trong việc lừa dối bản thân mình.
 
 
“Này, ra Q café nhé? Lâu lắm không gặp rồi!”

Cái hẹn đột ngột của bạn thân làm tôi hơi khó nghĩ. Sau khi loay hoay đủ mọi thứ, tôi trả lời không đến được.

“Hay là gọi anh ấy đến đón cậu nhé?”

Có lần anh đã gặp bạn tôi, rồi họ cũng trở nên quen biết nhau. Tôi vẫn luôn cố gắng lánh xa cuộc sống của anh nên cũng không hỏi han gì nhiều. Chỉ biết rằng giữa tôi và anh có thêm một người bạn chung, vậy thôi.

Tôi bỏ quên điện thoại khi đi ra ngoài, về nhà mới bắt gặp tin nhắn ấy, cũng bỏ quên hai cuộc gọi nhỡ từ số của anh.

“Em đang ở đâu?”
 Bao ho lao dong

“Anh qua đón nhé?”

“Không cần nhưng mà nữa đâu, chuẩn bị đi, anh qua đón bây giờ!”

Nói rồi anh tắt máy, nhanh đến mức tôi còn không kịp chuẩn bị lời để từ chối. Tôi luôn bị ám ảnh những lần mình vô ý chạm vào cuộc sống của anh. Nhưng tất nhiên, tôi cũng biết rằng, dạo gần đây nỗi nhớ anh ùa về nhiều hơn trước, việc nghe thấy giọng nói của anh, gặp lại anh sau rất nhiều ngày cố gắng để lánh xa… có đôi chút khác lạ. Tôi sợ một điều vô cùng đơn giản, đó là sợ mình một lần nữa yêu anh.

5. Một lần khác, tôi theo anh đến một nơi có bạn bè anh ở đó. Giữa chúng tôi vẫn là một mối quan hệ không thể gọi tên được. Tôi cũng không cố gắng đẩy anh ra xa mình nữa, cũng không cố gắng đến gần. Chỉ đơn giản là có thể gặp nhau đôi lần, kể cho nhau nghe những câu chuyện trôi qua trong cuộc sống. Mọi thứ vẫn nhẹ nhàng nhất có thể, như một cách để không làm cho quả bong bóng tình cảm vỡ tung. Tôi biết, tôi sợ hãi chứng kiến quả bong bóng vô hình ấy bị vỡ, tim tôi chắc sẽ xuất hiện nhiều vết xước hơn nữa. Thật ra, khi không thể thành thật với tình cảm của chính mình, thì nỗi đau đã trở thành câu trả lời.

- Thật sự thì tớ thấy không thích cậu lắm! Cậu có biết vì sao không?

- …

- Vì cậu bắt ông anh tớ phải chờ những năm năm! Suốt năm năm đó, ông ấy không yêu ai, không có bất kỳ mối quan hệ với ai. Đến việc yêu cậu cũng bị cậu xua đuổi. Cậu nói xem, có tội ông ấy không?

Tôi ngỡ ngàng giữa những lời trách cứ. Một người bạn của anh cầm một chén rượu đầy, đặt vào tay tôi, nói rằng tôi buộc phải uống hết chén rượu ấy vì đã làm anh quá khổ sở. Tôi quay sang nhìn anh, anh chỉ mỉm cười, đỡ lấy chén rượu từ tay tôi, tự mình chạm vào cốc của người kia và uống cạn.

-  Thật ra…
 Giay dan tuong

Tôi bắt đầu lí nhí, hơi nóng từ những ồn ã xung quanh, từ những cặp mắt soi mói mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và tệ hại, tình cảm của mình cũng trở nên nhỏ bé và đáng thương.

- Cậu có biết năm năm trước, ai là người nói chia tay trước không? Là anh ấy chứ không phải là tớ. Tớ… không cho phép mình đuổi theo người đã nói chia tay với mình. Nhưng mà… Cũng là anh ấy, lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm, lo lắng cho tớ, nhưng chưa bao giờ cho tớ biết! Năm năm qua, tất cả mọi người đều biết anh ấy yêu tớ, nhưng tớ thì lại không được biết điều ấy. Có phải là lỗi của tớ không?
 
 
 Rang su cao cap
Nước mắt tôi vỡ òa trên hàng mi, chảy dài trên má bỏng rát. Mọi người im lặng. Tiếng nấc của tôi nghèn nghẹn, chìm nghỉm giữa những tạp âm láo nháo của một quán ăn ven đường. Tôi đã giấu mình quá lâu, giấu đi tình yêu của mình quá kỹ. Việc tiếp tục gặp lại anh và bình thường mối quan hệ với anh đã là một sự cố gắng quá sức tưởng tượng. Vậy mà tôi không thể đóng cho tròn vai diễn, rốt cuộc thì trước mắt anh, tôi vẫn là con bé yêu anh khờ dại, ngốc nghếch và đáng thương hại. Tôi luôn luôn yếu đuối một cách đáng xấu hổ như thế trước tình yêu của mình…

Trong khi tôi còn mải mê đuổi quanh những ngày tháng quen anh từ trong quá khứ. Có không ít lần tôi chạy trốn khỏi anh, lánh xa anh, nhưng ngay sau đó lại về vùi mình trên giường và khóc nấc. Vốn dĩ biết yêu anh là khổ, nhưng vẫn cố chấp để yêu, rồi lại vụng về cất giấu tình yêu ấy đi thật kỹ càng, gói ghém lại trong một cái hộp vô hình mà chỉ khi có một mình mới dám lôi ra ngắm nghía.

- Ngoan nào, đừng khóc. Anh yêu em mà.
 http://filvietnam.com/lt/Email-Marketing.html

Anh vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi, nhưng khi nói câu ấy, trong đáy mắt anh ngập lên những tia hy vọng, lúc ấm áp gần gũi, lúc lại xa xôi dịu vợi. Tôi vẫn trốn tránh ánh mắt ấy mỗi lần gặp anh, cuối cùng cũng tình nguyện mà chìm vào ánh mắt ấy nhiều hơn một lần.

Những điều mà tôi học được từ trong mối quan hệ giữa chúng tôi không đơn thuần là tình yêu được thể hiện qua lời nói, mà còn là những hy sinh thầm lặng, là sự nhẫn nại đến khó tin, là sự chờ đợi gần như vô vọng. Có những thứ dù không thể hiện ra bên ngoài thì vẫn đủ sức để làm rung động trái tim của người còn lại, chỉ cần thật tâm yêu thương nhau. Và có lẽ vì những điều giản đơn ấy, tôi nhận ra tình yêu là thứ không thể cắt bớt, không thể trốn chạy, càng không thể san sẻ cho một ai đó khác.
May dong phuc

Tôi trở về bên anh với trái tim nhiều mâu thuẫn. Một lần nữa, tôi trở về yêu anh!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Ít nhất là với tôi, chúng tôi sẽ ở bên cạnh nhau, mãi mãi!

"Cô đến, dạy cho anh biết thế nào là yêu thương, biết thế nào là cô đơn tịch mịch, biết thế nào là chia xa. Nhưng điều sâu sắc nhất cô dạy cho anh là sự trưởng thành của một người đàn ông không phải đo bằng sự thành công, mà là những lần đứng dậy sau mỗi lần thất bại"

Sua may tinh hcm



Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn cô đơn, không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi vì người khác bắt chúng phải chọn cách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.

Tôi chưa bao giờ kể cho ai về câu chuyện giữa tôi, và cô bạn thân duy nhất của tôi. Có những thứ vĩnh viễn là bí mật, có những thứ sợ nhắc lại sẽ đau lòng, cũng có những thứ vì quá đẹp nên luôn được cẩn trọng nâng niu. Bất cứ khi nào có thể được mang ra nhìn lại, cũng đủ để tôi thấy được, rằng mình đã có cô ấy, chính là sống không phí phạm một đời.
 
Có ký ức nào tự nhắc cho chúng ta nhớ? Có cuộc gặp gỡ nào đã định sẵn là sẽ trở thành định mệnh? 
 
Giống như việc tôi chưa bao giờ tin vào số phận, nhưng dường như số phận luôn đeo bám chúng tôi, và tìm cách quyết định cuộc đời của chúng tôi.
 
- Này, tại sao cậu lại khóc? Phải trả đũa lại chúng nó chứ? Lớn rồi mà sao vẫn còn yếu đuối như trẻ con thế?
 
Quan ao cong nhan
Cô bạn lại gần tôi, ngồi xổm xuống bên cạnh. Mái tóc xoăn dài buông thõng xuống vai, lòa xòa trước mặt. Đôi mắt đẹp nhưng vô thần vẫn nhìn về phía trước, nếu như không có câu nói vừa rồi thì có lẽ, tôi tin chắc rằng cô ấy đang nói với ai chứ chẳng phải tôi.
 
- Phương?
 
- Cậu biết tôi? – Cô bạn nhướn mày nhìn sang, khuôn miệng he hé một nụ cười nửa miệng, nhưng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm. Trái lại, tôi bất giác cảm thấy thật thân thiết.
 
- Cậu là hoa khôi của trường, đương nhiên là…
 
- Hoa cái con khỉ gì chứ, cũng chẳng phải là cái gì ăn được – Phương xoa xoa tay rồi ngồi bệt hẳn xuống, cởi chiếc dày cao gót ném sang một bên, khẽ dựa lưng vào bức tường phía sau, rồi cô ấy quay sang tôi – Thật ra tôi rất ghét kiểu con gái như cậu, dễ bị bắt nạt, lúc nào cũng khóc lóc.
 
- …
 
Sửa máy lạnh
- Nhớ lại, trước kia tôi cũng như cậu, cũng bị người khác bắt nạt, cũng bị người ta lấy ra làm trò đùa. Tôi vẫn thường ghét bỏ con người khi trước của mình, vẫn thường tìm cách phủ nhận. Nhưng rồi hôm nay nhìn thấy cậu, tôi lại bỗng dưng nhớ về những ngày tháng ấy, thật kỳ lạ!
 
 

- Cậu, cũng từng như thế này sao?
 
- Không tin được đúng không? Thật ra tôi cũng là đứa nhu nhược như thế đấy!
 
- Tại sao lại nói chuyện này với tớ?
 
- Vì định làm bạn với cậu! Bí mật này coi như làm quà tặng cho cậu.
 
- Làm bạn với tớ? Nhưng vì sao lại muốn làm bạn với tớ cơ chứ?
 
- Hỏi nhiều thế, chỉ là tự dưng tìm lại được hình bóng trong ký ức thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Làm bạn với tôi, cậu sẽ không bị bắt nạt nữa, thế nào?
 
- Chắc chắn tớ phải đồng ý?
 
- Chắc chắn, cậu hết lựa chọn rồi! Từ giờ chúng ta sẽ dựa vào nhau, để chống lại thế giới – Cô bạn bất chợt cười khanh khách, một kiểu phong thái mà tôi có cố gắng cách nào cũng không thể làm được. 
 
Lúc đó, tôi chỉ đơn thuần nghĩ, chúng tôi là hai con người khác nhau, vì là hai người khác nhau nên cá tính khác nhau. Những ưu điểm của cô ấy, xuất phát từ cá tính của cô ấy mà thôi. Tôi đã nghĩ như vậy mà không biết, người bạn này của tôi đã từng có một quãng thời gian chật vật thế nào để biến thành một cô gái như hiện tại. Mọi thứ đều là cô ấy nỗ lực để có được, chứ không phải tự nhiên.
 
Con người ta thật không dễ dàng gì để có thể biến mình thành một con người khác. Chúng ta khuông muốn thay đổi, nhưng rõ ràng chúng ta buộc phải thay đổi. Đó là quy luật của cuộc đời, dù muốn hay không, vẫn phải chấp nhận nó, như một điều kiện để sinh tồn. Mãi sau này, khi tôi cũng đã thay đổi, tôi mới nhận ra được chân lý ấy.
 
VinaInternet JSC
Đến lúc đó, bóng ma ký ức trong đầu tôi mới biến mất. Tất cả đều được giải thoát, nhưng tôi vẫn chỉ ôm trong tay mảnh tâm hồn hao mòn của mình mà chống chọi kiên trì với cái gọi là số phận. Mọi thứ đều tàn nhẫn, cả cuộc đời cũng thật tàn nhẫn.
 
 
Đúng như Phương nói, chúng tôi đã dựa vào nhau trong suốt những ngày tháng sau đó. Chỉ hai chúng tôi, tưởng như cô độc mà lại không cô độc. Bởi vì theo như cô ấy nói, cô ấy không cần đám đông vây quanh tán thưởng trở thành bạn, cô ấy cần một người có thể chân thật với nhau là bạn, khi cần khóc thì giữ cho nhau đừng khóc, khi cần cứng cỏi thì cùng nhau luyện tập cứng cỏi.
 
 
Phu tung o to

Tôi phát hiện, Phương luôn cảm thấy cô đơn hoàn toàn trong chính thế giới của mình, vì thế, cô ấy cần có tôi để lôi cô ấy ra khỏi mọi sự bế tắc ấy. Không ai hiểu cô ấy, chỉ mình tôi có thể, hoặc nói một cách khoa trương hơn, tôi có thể nhìn sâu vào trong tâm hồn toàn sương mù từng lớp từng lớp của cô ấy, nhận ra vô số vết thương mà cô ấy đã giấu thật kỹ trong quá trình trưởng thành.
 
Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn cô đơn, không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi vì người khác bắt chúng phải chọn cách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.
 
Đó là buộc phải cứng cỏi, buộc phải tự đối xử với mình tàn nhẫn và coi mọi người xung quanh như không tồn tại.
 
Bao ho lao dong
Phương không có bố, mẹ cô ấy chỉ là một công nhân làm thuê cho một xí nghiệp sản xuất kẹo. Ở thời của chúng tôi ngày bé, thì việc không có bố là cái điều gì đấy đáng khinh ghê gớm lắm. Đối diện với những ánh mắt kỳ thị, thậm chí là dè bỉu từ những người lớn, còn phải đối diện với những lời trêu chọc, sỉ nhục cố ý của đám trẻ con cùng lứa. 
 
Người ta thường nói, trẻ con rất ngây thơ, nhưng hoàn toàn không đúng. Có một số đứa trẻ, ngay từ khi sinh ra, đã mang sẵn trong mình khả năng làm tổn thương những đứa trẻ khác. 
 
Sau rồi mẹ Phương cũng tái hôn, bố dượng cô là giám đốc công ty mẹ cô làm, ông ấy rất già, có lẽ gần bằng tuổi ông ngoại Phương khi đó.
 
Phương phải trải qua một tuổi thơ như thế để lớn, một tuổi thơ đầy vết tích, và biến thành một cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo như bây giờ, nhưng lại mang xung quanh mình rất nhiều chiếc gai nhọn.
 
Bất giác, tôi thấy thương Phương, không phải bởi vì cô ấy đáng thương, mà bởi vì cô ấy quá phi thường. Nếu là tôi, tôi đã không làm được.
 
Mấy ai có thể qua những vấp váp mà biết làm lại để thành công? Cũng mấy ai có thể qua tổn thương mà cứng cỏi?
 
 
 Giay dan tuong

Tôi đã dựa vào câu chuyên của Phương, cũng như dựa vào cá tính mạnh mẽ đến tiêu cực của cô ấy, để nỗ lực biến bản thân mình thành một bức tường dày, không cho người khác lại gần.  
 
Nhưng xét cho cùng, chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ. Mà những đứa trẻ, cho dù có cố gắng trở thành người lớn nhanh đến cỡ nào, cũng vẫn là khao khát tìm kiếm sự bấu víu, hoặc một chỗ dựa. Nếu như tôi còn có gia đình, còn có bố mẹ yêu thương, thì Phương gần như không có. Dượng của Phương xa cách với cô ấy, còn mẹ, vốn dĩ từ khi sinh Phương ra đã không yêu thương đứa con ngoài ý muốn này.
 
Khoảng thời gian giữa tôi và cô ấy không ở bên cạnh nhau, tôi thì có thể về nhà, còn cô ấy thì không.
 
- Tại sao cậu không thích đến nhà tớ, đến nhà tớ cũng được mà? – Tôi nghi hoặc nhìn Phương, chỉ thấy cô bạn cười, lộ rõ vẻ chưa xót.
 
- Vì sẽ không chịu nổi khi chứng kiến cảnh tượng một gia đình hạnh phúc. Càng có cảm giác, hạnh phúc mãi mãi không thuộc về tớ.
 
- Thật là …
 
 Rang su cao cap
- Không sao, cậu về đi, tớ có chỗ để đi rồi.
 
- Đừng nghĩ tớ không biết cậu đi đâu.
 
- Thế nên mới nói, đừng khiến tớ trở nên tội nghiệp hơn đi.
 
- Về nhà đi cũng được, ít nhất đấy cũng là nhà.
 
- Đấy không phải là nhà, cũng chỉ là một nơi xa lạ, so với các chỗ khác, còn lạnh lẽo hơn.
 
Người lớn luôn không biết, những đứa trẻ thật sự cần gì ở một gia đình. Đôi khi tâm tư của người lớn lại ảnh hưởng sâu sắc đến trẻ con, để rồi vô tình làm tổn thương chúng. Như Phương, hầu như cả thế giới đều đã làm tổn thương đến cô ấy, bao gồm cả những người thân yêu nhất với cô ấy.
 
 http://filvietnam.com/lt/Email-Marketing.html
Câu chuyện về gia đình mà Phương không muốn mọi người biết chẳng hiểu xuất phát từ đâu, bắt đầu được đem ra bàn tán trong lớp, rồi lan đi khắp trường. Những người bạn vốn chỉ dám đàm tiếu đằng sau lưng vì hàng ngày vẫn ghen tị với cô ấy bắt đầu xúm lại để bới móc, dè bỉu, và chỉ trích. Tôi tìm thấy Phương trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất trường học. Cậu ấy không khóc, nhưng cái dáng vẻ cố tỏ ra cứng cỏi của cậu ấy lúc này, bất cứ là ai nhìn thấy cũng phải cảm thấy thương xót.
 
 

Tôi đến gần, ngồi xuống bên cạnh, chỉ thấy cô bạn quay sang tôi, rồi lại đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt.
 
- Phương, không phải tớ nói ra!
 
- Tớ biết!
 
- Nhưng rõ ràng chuyện này cậu chỉ nói cho tớ.
 
- Làm gì có bí mật gì có thể giữ được mãi! Linh, cho dù thế nào tớ vẫn tin cậu!
 
- Chúng ta, sẽ ở bên nhau như thế này được bao lâu?
 
- Không biết, có lẽ là rất lâu!
 
Khi ấy, tôi đã nhận ra, người bạn bên cạnh tôi có ý nghĩa thế nào đối với cuộc đời tôi. Cậu ấy có thể tin tôi vô điều kiện, có thể không mảy may nghi ngờ một đứa như tôi, có thể không vì mình bị tổn thương mà đổ lỗi cho bất cứ ai, hoặc bất cứ điều gì.
 
Nhưng, cô ấy luôn cô đơn, kể cả có tôi, cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
 
Sau ngày hôm đó, Phương vẫn lên lớp như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều, những lời bàn tán không hề kiêng dè, luôn cố ý nói trước mặt vô ấy. Tôi biết mình không thể làm gì cho cô ấy, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh.
 
May dong phuc
Cho đến khi giữa tôi và cô ấy xuất hiện một người khác. Là Tùng – cậu bạn cùng lớp với  tôi. Một cậu con trai với vẻ ngoài dịu dàng, luôn quan tâm tới người khác. Và ngay cả với thành phần bị xã hội kỳ thị như chúng tôi. Dần dần, chúng tôi cũng là bạn, nhưng tôi biết, người cậu ấy quan tâm thật sự, là Phương. Còn tôi, luôn quan tâm cậu ấy một cách ngoài sức tưởng tượng, cho đến khi tôi phát hiện, mình đã thích cậu ấy từ khi nào.
 
- Phương, cậu thấy Tùng thế nào?
 
- Thế nào là thế nào?
 
- Nghĩa là, cậu có … thích Tùng không?
 
Phương tròn mắt ngạc nhiên, sau đó cô ấy quay đầu cười lớn.
 
- Cái con bé này, cậu thích cậu ấy à?
 
- Ừ - Tôi gật đầu thành thật – Thế nên mới hỏi cậu có thích không đấy! Chúng ta, tớ và cậu không thể… thích cùng một người.
 
- Đương nhiên! Cậu yên tâm đi, tớ không thích cậu ấy!
 
Tôi thở phào, ít nhất tôi vẫn còn cơ hội, ít nhất tôi vẫn có thể thích Tùng, bởi vì Phương không hề để ý đến cậu ấy.

 

Tuy nhiên, tôi đã nhầm, kể cả Phương không thích Tùng thì tôi vẫn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Tình cảm của chúng tôi chỉ là những mũi tên một chiều. 
 
Tôi bắt đầu ghen tị với những hành động săn sóc đặc biệt của Tùng dành cho Phương, tôi cũng bắt đầu cảm thấy sự ích kỷ vươn mình lớn lên. Để rồi tôi oán trách, tôi đổ lỗi, bởi vì cái tôi ao ước, Phương lại có được dễ dàng, trong khi cô ấy không hề cần nó một chút nào.
 
Suy cho cùng, sự sai lầm luôn xuất phát thật kín đáo, để rồi chờ đợi một thời điểm mới dần bùng nổ.
 
- Tùng thích cậu như thế, cậu cứ chấp nhận đi, còn kiêu ngạo gì nữa?
 
- Tớ không thích cậu ấy, là cậu thích mà!
 
- Nhưng người cậu ấy thích là cậu!
 
- Tớ chẳng có cảm giác gì, cậu thích thì cứ cố gắng mà giành lấy cậu ấy đi! Trách cứ tớ thì được gì? Lại còn bảo tớ kiêu ngạo? Chẳng phải cậu đã nói với tớ trước rồi sao? Không cùng thích một người!
 
Sự vô lý của tôi bắt đầu lớn dần. Chúng tôi cãi vã ngày một nhiều hơn, chỉ vì một cậu con trai. Cho đến khi Phương không thể chịu nổi, cậu ấy bỏ mặc tôi trong cái mớ hỗn độn tôi nhốt xung quanh mình. 
 
Tôi biết mình đã sai. Sự ích kỷ và đòi hỏi vô lý của tôi đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của Phương. Thế nhưng tôi không thể thừa nhận rằng mình sai, tôi không muốn nhận sai. Và rồi cái sai của tôi đã bắt đầu chạm tới cực hạn, khi tôi bắt đầu kết giao với một vài cô bạn khác, những cô bạn đã từng đàm tiếu Phương, căm ghét cậu ấy.
 
Người ta vẫn nói, yêu thương dễ khiến người ta trở nên mù quáng, còn tôi những tưởng mình dễ dàng thoát khỏi nó, lại bị lún sâu vào trong đó. Những mâu thuẫn trong tôi bắt đầu nảy sinh, biến tôi trong phút chốc đánh mất toàn bộ lý trí của mình.
 
Phương không nói bất cứ lời nào, chỉ nhìn tôi bằng con mắt như nhìn một người xa lạ, rồi quay lưng đi như chưa từng chứng kiến bất cứ chuyện gì. Bóng lưng cô ấy nhìn từ đằng sau rất mong manh, mong manh đến độ người ta dễ cảm thấy sợ hãi chạm tới cô ấy. Biết bao nhiêu âm thanh chuyển động ầm ầm trong đầu tôi, lan xuống ngực quặn lại thành một khối, nén hô hấp của tôi xuống đến khó thở.
 
Tôi, đã làm tổn thương Phương, sự tổn thương còn ghê gớm hơn những lời ác ý từ bạn bè!
 
Tôi, đã phản bội cô ấy! Phản bội lại người bạn đã từng đưa tay kéo tôi lên khỏi miệng vực, phản bội lại lời hứa của chúng tôi, cũng phản bội lại con người thật của tôi.
 
Chợt tôi muốn hét lên rằng, tôi không hề muốn kết bạn với những cô nàng sáo rỗng ấy, tôi chỉ cần có một mình Phương, tôi muốn xin lỗi, tôi muốn nhận lỗi với cô ấy. 
 
Nhưng, không thể mở lời.
 
Nước mắt lã chã rơi một cách vô nghĩa, mọi sự khi đã làm đôi khi không thể vãn hồi. Tôi đưa tay với theo hình dáng đã đi khuất của Phương, cảm thấy như vừa đánh mất một người quan trọng lắm trong cuộc đời.
 
 
Phương và Tùng bắt đầu chính thức công khai chuyện tình cảm. Cả trường rộ lên tin đồn về một chàng hot boy yêu cô bạn hoa khôi có gia thế hèn mạt, không lấy gì làm vinh quang. Đàm tiếu có, trêu chọc có, chửi rủa có, thóa mạ có, tôi nghe tất cả những lời xì xầm ấy mà đau lòng. Nhưng rồi tôi thường tự giễu mình, tôi làm gì còn tư cách tổn thương hộ cô ấy?
 
Thi thoảng tôi có gặp hai người họ đi lướt qua trong trường, ánh mắt tôi vô tình hay cố ý đều dừng lại trên Phương, nhưng cô ấy không nhìn tôi. Từ sau lần đó, cô ấy không hề nhìn tôi một lần nào.
 
Nghe nói, Phương nghỉ học nhiều để làm thủ tục chuẩn bị đi du học ở một nơi xa xôi nào đó. Tôi muốn gặp, nhưng tôi không cách nào lại gần được cô ấy. Tựa như trở về những ngày tháng khi chúng tôi quen nhau, cô ấy tự do và phóng khoáng, còn tôi lại chìm trong thế giới của mình. 
 
Có lẽ, tôi đáng bị như vậy, tôi đáng để bị bỏ lại một mình.
 
Ngày mẹ Phương đến làm thủ tục thôi học cho cô ấy, tôi ngồi lặng lẽ một mình trên tầng thượng tòa nhà cao nhất trường học, nơi tôi và cô ấy vẫn tựa lưng vào nhau để nói chuyện, hoặc đơn giản chỉ để dựa dẫm tinh thần khi đã mệt mỏi. 
 
Tôi cứ ngồi như vậy, để mặc nỗi buồn xâm chiếm dần. Ngồi cho đến khi ánh mặt trời lụi tàn dần rồi chìm xuống cái hố đen xa tít, và sâu hoắm không thấy đáy, cho đến khi toàn thân tê đi, mất cảm giác, tôi mới nhận thức được rõ ràng.
 
Tôi không thể gặp Phương nữa, vĩnh viễn không bao giờ!

 

 
Nhưng cuộc đời luôn nảy sinh quá nhiều bi kịch, chúng ta không thể biết được, chúng ta sẽ đột nhiên mất đi thứ gì, vào bàn tay của số phận. Có những câu chuyện tưởng như sẽ kết thúc như một dấu chấm lửng, lại trở thành một dấu chấm câu tàn nhẫn.
 
Phương chết. Cậu ấy chết trong một tai nạn xe hơi ở Úc khi đang trên đường đến bưu điện chuyển thư. Mọi ký ức bủa vây xung quanh tôi, lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ, những khoảnh khắc hạnh phúc, và cả lần tôi phản bội cậu ấy, cứ quay mòng mòng trong đầu tôi.
 
Lúc tôi chạy đến nhà Phương thì mẹ cô ấy đã nhận tro cốt của cô ấy trở về. Một chiếc hộp lạnh ngắt, chứa đựng toàn bộ câu chuyện cuộc đời và tuổi trẻ tươi đẹp nhất của Phương. Tôi xoa tay lên chiếc hộp, cảm nhận rõ ràng được hình bóng Phương đang mỉm cười, đang lơ đãng, tất cả sống động như thật.
 
Tôi khóc nhiều đến nỗi nước mắt cứ chảy mãi không thể ngừng. Rốt cục, tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội để nói lời xin lỗi với Phương? Rốt cục tôi đã chờ đợi cái gì, chần chừ điều gì, để rồi vĩnh viễn không có cơ hội sửa chữa lỗi lầm?
 
Thời gian có rất nhiều, nhưng tôi luôn để vuột mất cơ hội…
 
Bức thư Phương gửi được chuyển tới tay tôi đúng vào ngày an táng cô ấy. Từng chữ từng chữ một như lưỡi dao ghim chặt vào tim tôi. Cảm giác trống rỗng như con kiến cứ bò dần bò dần vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
 
“Chúng ta, sẽ vẫn còn ở bên nhau rất lâu, rất lâu chứ?”
 
Chỉ một câu thôi, làm mắt tôi nhòe nước. Ai bảo chúng tôi cần một lời tha thứ, chúng tôi vốn dĩ chỉ cần nhớ mãi lời hứa này thôi.
 
- Mãi mãi! 
 
Tôi trả lời, dù biết cô ấy không thể nghe, nhưng nhất định, tôi tin rằng, cậu ấy vẫn còn đang ở quanh đây, bên cạnh tôi, nhìn tôi đọc bức thư cuối cùng này.
 
Suốt cuộc đời này, có lẽ, tôi chỉ có một cô bạn thân duy nhất, chính là người tôi đã làm tổn thương, chính là người tôi đã phản bội, nhưng cũng là người tôi trân trọng nhất trong cuộc đời này.
 
Những cái mất đi rồi, sẽ không biến mất đi hoàn toàn, mà sẽ hóa thành vĩnh cửu, không phải sao? 


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Có phải bạn đang nghĩ rằng tôi và cô ấy sẽ yêu nhau không?

"Cuối cùng thì khi đi ra ngoài thứ học được không phải là thế giới rộng lớn đến đâu, mà là lòng người sâu đến đâu, trí tuệ quan trọng đến đâu và sự trưởng thành khác biệt như thế nào"

Sua may tinh hcm



Cô ấy đặt hai ngón tay nhỏ xíu vào nụ cười của tôi. Nụ cười có đôi phần gượng gạo vì ngượng ngùng nhưng vô cùng hạnh phúc. Hình như lâu lắm rồi, tôi đã bỏ quên nụ cười ở đâu đó xa lắc trong cuộc sống của mình.

1. Có những khoảng thời gian trở nên vô cùng tồi tệ trong cuộc sống của bạn. Đó là khi bạn nhận ra mình cô đơn đến lạc lõng. Không một người thân, không tìm thấy bất kỳ tia hy vọng nào, cuộc sống cứ trôi qua như chuỗi ngày nối tiếp đêm một cách máy móc và đều đặn. Tôi đang trải qua những ngày như thế, chầm chậm rải bước trên con đường cô độc với bóng tối phủ quanh, cảm giác như mình là chiến binh bại trận từ một trận chiến chẳng rõ lằn ranh sự sống và cái chết. Có lẽ, với những cú sốc đầu tiên, những vấp ngã đầu tiên, con người ta thường hằn sâu một cách dai dẳng, tuyệt vọng đến đau thương.
Quan ao cong nhan

Tôi chọn cho mình những lối thoát không tên, với những hành động có đôi phần kỳ quặc, nhưng thực sự hữu ích. Ví như cách mà tôi xuất hiện ở thư viện vào mỗi buổi sáng, bạn đồng hành luôn là một cuốn sách rất dày, một tai nghe nhạc và một tai lắng nghe tiếng còi xe từ âm thanh cuộc sống vọng lại. Hoặc như cách tôi tìm tòi những đĩa nhạc từ những ngày xa xôi nào đó, lẩn mình trong một góc của quán nhỏ, ẩm thấp và vang lên những tiếng piano dìu dặt. Tôi thấy việc lẩn trốn như một thói quen, thói quen dần hình thành một cái kén, cái kén trở nên an toàn.

Nhưng cái kén của tôi xuất hiện một vài điều lạ lẫm, bắt đầu xuất hiện khi mà cô ấy xuất hiện.

Cũng vẫn là một chiều lang thang trên phố, rong ruổi những suy nghĩ dài bất tận, tôi ghé chân vào quán chọn cho mình một đĩa nhạc từ thời xa lắc. Một tai cắm tai nghe, một tai chú ý đến những tạp âm bên ngoài không gian quán vọng lại. Cô ấy chăm chú kiếm tìm một đĩa nhạc nào đó, khuôn mặt nhìn nghiêng thanh thoát, nửa dịu dàng dễ chịu, nửa bướng bỉnh đến lạ lùng.
Sửa máy lạnh

- Anh ơi, chỗ mình phân loại đĩa theo logic gì thế ạ? Hình như hơi… lộn xộn…

Cô ấy nhìn ra phía tôi, đôi mắt màu nâu nhạt chợt sáng lên, lại nhanh chóng tối lại, khuôn miệng nhỏ xinh mím chặt, trên tay cầm bốn năm đĩa nhạc xếp chồng lên nhau.

- À ờ, bạn muốn tìm đĩa nào? Đọc tên mình tìm giúp cho.

Cô ấy hơi lạ lẫm nhưng cũng nhanh chóng đọc tên đĩa nhạc cần tìm. Tôi vào vai một người bán hàng hoàn hảo, ban đầu có hơi vụng về và lúng túng, nhưng tôi thuộc cách sắp xếp ở đây như nằm lòng, chủ quán cũng có hơi ngỡ ngàng đôi chút, song khi bắt gặp cái nháy mắt của tôi, anh ấy chỉ nhoẻn cười.
 
2. Trong đầu tiên gặp nhau, cô ấy có chủ động xin số điện thoại của tôi để có thể hỏi thêm về những chiếc đĩa cô ấy cần tìm. Tôi nhún vai, rút lấy điện thoại trên tay cô ấy và bấm số của mình.

-   Đây nhé, em lưu số này. Số đề trên biển kia anh thay rồi!

Cô ấy ậm ừ rồi biến mất, trước khi đi để lại một nụ cười ám ảnh tôi suốt những ngày sau đó, nỗi ám ảnh kéo dài, không đáng sợ mà đáng nhớ và đáng yêu.
VinaInternet JSC

Tôi lặp lại thói quen của mình một cách đều đặn hơn. Hầu như những động tác thường làm, những công việc thường làm tôi đều ghi nhớ, chỉ riêng một việc mà tôi không tài nào kiểm soát được, đó là chú ý đến sự xuất hiện của cô ấy.

Lần này cô ấy mặc một chiếc váy trắng, khoác ngoài một cadigan mỏng màu xanh lá cây, loay hoay giữa những chiếc đĩa cũ.

- Em đang tìm gì thế?

- Một cái đĩa độc nhất. Nhưng hình như… chỗ anh không có thì phải.

Cô ấy vẫn chăm chú vào những đĩa nhạc trên tay, không quay sang nhìn tôi như lần trước. Tôi biết gout âm nhạc của cô ấy, biết nhóm nhạc mà cô ấy yêu thích, biết cả cái đĩa mà cô ấy đang cần tìm. Bởi không quá khó để có thể lần ra thông tin khi mà bạn cũng có ngần ấy điểm trùng lặp. Nghĩa là tôi cũng đã từng tìm như cô ấy, lục tung lên để tìm một chiếc đĩa hiếm hoi, của một ban nhạc từ ngày xa lắc, giữa một gian phòng ẩm thấp, ngột ngạt.

- Ghi tên lại đi, nếu tìm ra anh sẽ gọi cho em.
Phu tung o to

Tôi đã thấy mình đóng vai chủ quán hoàn hảo hơn một chút, cừ khôi hơn một chút. Cô ấy nhoẻn cười, ngoan ngoãn lấy bút ra ghi vào một tờ giấy nhỏ.

- Nếu có nhớ gọi ngay cho em nhé! Em cần lắm!

- Nghĩa là nếu chưa gọi cho em thông báo việc tìm thấy đĩa, thì em sẽ không ghé qua quán anh nữa à?

Tôi cố sức làm ra vẻ xã giao, nghĩa là đến cũng được, không đến cũng không sao, nhưng thực chất tôi biết rất rõ, nếu cô ấy không đến, tôi sẽ không thể tìm thấy cô ấy ở đâu. Giữa chúng tôi đâu còn điểm chung nào khác? Ngoài một ban nhạc, ngoài một chiếc đĩa hiếm hoi bị thất lạc?

- Vâng.

Cô ấy mỉm cười và đáp lời nhẹ tênh, bước chân ra khỏi quán cũng rất nhẹ nhàng, không lâu sau đó thì mất hút. Tôi ngẩn người đôi chút, tay vẫn đặt trên những kệ đĩa, bất giác cảm thấy những nốt piano dìu dặt ngày thường trở nên chói tai một cách lạ lẫm.

- Cậu thích cô bé ấy rồi à?

Anh chủ quán hỏi lớn, khi mà trong quán chẳng có ai nữa ngoài tôi và anh ấy.

- Một cô bé đáng yêu đấy chứ, nhỉ?

Anh ấy tiếp tục, không rõ là cố ý trêu tôi hay là đang tự nói với chính mình. Công bằng mà nói, cô ấy không chỉ đáng yêu mà còn trên mức đáng yêu rất nhiều lần. Chỉ tiếc là tôi chưa kịp đến gần thì cô ấy đã chạy đi mất.
 
 
Bao ho lao dong
3. Tôi vẫn giữ đĩa nhạc mà cô ấy cần tìm, dù đã có trong tay số điện thoại của cô ấy, tôi vẫn chưa đủ can đảm để thực hiện một cuộc gọi. Thật ra, không mấy khó khăn để gặp lại cô ấy sau buổi hôm đó. Chỉ cần tôi nói là tôi đã tìm thấy cái đĩa cô ấy cần tìm, tôi có thể xuất hiện ở quán và tiếp tục trong vai trò chủ quán, sau đó cô ấy sẽ đến mà mang cái đĩa đi. Sau đó rồi sao? Tiếp theo sẽ như thế nào?

Chính vì không biết nên làm như thế nào, nên tôi để mọi chuyện chìm nghỉm, theo thời gian chẳng còn nhớ nhiều đến chuyện đó. Vì tôi ở trong cái kén quá lâu, nên mãi vẫn chưa thể tìm cách thoát ra khỏi kén. Cô ấy có thể giúp tôi thoát khỏi cái kén đó, nhưng đó là nếu cô ấy biết, còn hiện tại, cô ấy không biết gì cả. Đến việc tôi chỉ là một người khách qua đường chứ không phải chủ quán của cửa hàng băng đĩa thì cô ấy cũng không hề biết.

- Anh ơi… anh đã tìm thấy đĩa nhạc đó chưa?

- À, anh…

Cô ấy gọi cho tôi, giọng nói ở bên đầu kia điện thoại có vẻ phấn khởi vui mừng chứ không như tôi tưởng tượng. Có lẽ, cô ấy đã thôi ý định tìm cho ra cái đĩa đó. Dù sao thì cái đĩa đó cũng chỉ còn sót lại với số lượng rất ít ỏi, khó tìm và từ bỏ cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi. Chỉ là… tôi có đôi chút thất vọng, mặc dù không định hình nổi là mình sẽ thất vọng vì điều gì. Vì không được gặp cô ấy nữa? Hay vì biết cô ấy cuối cùng cũng từ bỏ, thôi không tìm kiếm nữa?
Giay dan tuong

- Có một diễn đàn đăng thông tin về đĩa nhạc đó. Em định tuần sau hẹn gặp và trao đổi thêm với người đó. Anh… có muốn đi cùng với em không?

Cô ấy lộ rõ niềm vui, giọng nghe cao hơn bình thường một chút. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được khuôn mặt cô ấy lúc bấy giờ, đôi mắt màu nâu nhạt sáng rỡ.

- Tìm thấy rồi à? Họ… có đồng ý đi gặp em không? Mà… sao lại rủ anh đi cùng?

- Em vẫn chưa liên lạc được, định rủ anh xem sao rồi mới liên lạc với họ sau. Vì anh cũng đang tìm đĩa ấy mà, đúng không? Người thích ban nhạc đó không nhiều…

Cô ấy liếng thoắng gì nữa bên đầu kia điện thoại, tôi chỉ kịp nghe tim mình đập những nhịp đập lạ lẫm. Đúng là cô ấy vẫn rất kỳ lạ trong cuộc sống của tôi, thậm chí chỉ nghe cô ấy nói bên điện thoại thôi cũng khiến tôi thấy ấm áp và hạnh phúc.

Nhưng… tôi sẽ đi cùng cô ấy chứ? Cái đĩa không phải đang ở trong tay tôi hay sao?
Rang su cao cap

Sau cuộc nói chuyện úp mở về câu trả lời chưa định trước, tôi vội vàng tìm trong kệ đĩa nhà mình, cái đĩa đó vốn dĩ vẫn nằm ở một góc quen thuộc, trong một hộp màu nâu nhỏ, có một lớp bụi mỏng vì khá lâu rồi tôi chưa hề chạm đến, kể từ sau khi Du ra đi.

4. Tôi đến hàng băng đĩa mà anh chủ quán trở thành bạn bè thân thiết lúc nào chẳng rõ, bày ra khuôn mặt ủ dột, giúp anh chủ một tay sắp xếp lại kệ đĩa.

- Thế nào? Chuyện với cô bé ấy sao rồi?

- Sao… là sao ạ?

- Quá khứ đã qua rồi, không phải nên cho nó qua hay sao? Còn cái gì đang đến, phải biết nắm bắt chứ?

Anh ấy vô tình làm tôi nhớ đến người con gái đầu tiên của tôi. Khi mà tôi và cô ấy đều là những đứa trẻ mười tám tuổi. Chúng tôi đã có những buổi chiều thi vị sau những buổi học ôn căng thẳng, trú chân trong một góc quán này, kể không biết bao nhiêu chuyện, rồi cô ấy với một đĩa nhạc nào đó, chạy ra chỗ máy phát, bắt đầu từ dạo đó, tôi yêu một ban nhạc không mấy tiếng tăm, luôn tìm nghe tất cả những album của họ, và yêu một người con gái thân thuộc như thế trong cuộc đời mình.
 
 
http://filvietnam.com/lt/Email-Marketing.html
Vào một ngày mưa rất vội, khi mà tôi còn mải mê với đội bóng, cô ấy chạy như bay về cửa hàng băng đĩa với mong muốn có được cái đĩa cuối cùng của ban nhạc ấy trước khi họ tan rã. Anh chủ quán đã kể lại về tai nạn của cô ấy, về việc cô ấy nắm chặt trên tay thứ cô ấy mua được mặc dù xung quanh người có rất nhiều máu đỏ. Cô ấy vẫn mỉm cười mãn nguyện, và câu cuối cùng cô ấy nói là:

“Giữ giúp em, cho cậu ấy, anh nhé!”

Tôi nhận lại tất cả mọi thứ từ cô ấy, đĩa nhạc cuối cùng, câu nói cuối cùng, và tình yêu cuối cùng. Tôi đã khóa chặt cuộc sống của mình kể từ khi cô ấy ra đi. Đĩa nhạc ấy tôi cất vào một hộp nhỏ, để một góc riêng biệt trên kệ đĩa, chưa một lần dám nghe, vì sợ sẽ bị ám ảnh về cô ấy, về những ngày cuối cùng chúng tôi còn bình yên bên cạnh nhau.

- Du sẽ không thể cười vui vẻ được nếu biết chú mày vẫn còn giữ cuộc sống khùng điên như thế. Nào, nhấn phím F5 cho cuộc sống đi, chàng trai!

Anh chủ quán vỗ vai tôi như một người anh thân thuộc. Đúng là tôi đã sống một cuộc sống khùng điên suốt ngần ấy thời gian. Không quan tâm đến thế giới xung quanh, chỉ muốn lẩn mình vào những góc khuất, gặm nhấm kỉ niệm và hờ hững lắng nghe những thứ tạp âm vồn vã ngoài đời xô đập vào nhau.

- Chắc là từ mai, mọi chuyện sẽ khác. Em hứa!

Tôi mỉm cười rồi vẫy tay chào anh chủ quán. Vừa lúc tôi ra khỏi cửa, hình như có một bóng váy trắng thân thuộc xuất hiện, nói cười với anh ấy, một đôi mắt màu nâu nhạt trở nên ám ảnh và nụ cười cũng trở nên ám ảnh.

5. Tôi gọi điện cho cô ấy, nói về việc cái đĩa. Tôi muốn xác thực lại thông tin về người nào đó rao bán nó trên diễn đàn mà cô ấy tìm được, trong khi đó, cô ấy khăng khăng muốn gặp tôi, chỉ để chắc chắn rằng tôi sẽ đi cùng cô ấy.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán café nhỏ, ngay cạnh cửa hàng băng đĩa, vì tôi vẫn đóng vai chủ quán, và cô ấy là một khách hàng trung thành.

- Anh muốn xác thực lại một chút thôi, vì thật ra không nhiều người lưu giữ những đĩa nhạc cũ, nếu họ không thực sự yêu thích chúng.

- Em biết, nên mới nhờ anh đi cùng. Đóng cửa quán một hôm, có được không nhỉ?
May dong phuc

Cô ấy nhoẻn cười, chống hai tay lên má ra chiều suy nghĩ. Trước dáng vẻ đáng yêu ấy, tôi chỉ thấy tim mình như tan ra, không biết nên bắt đầu thú nhận với cô ấy thế nào cho phải. Rằng tôi không phải là chủ quán, và người đăng tin về chiếc đĩa kia là tôi của quá khứ, của một năm về trước, khi mà người tôi yêu vừa rời khỏi thế gian này, tôi tìm cách đẩy đĩa nhạc ra khỏi cuộc sống của mình như thể cố gắng đẩy hết những ám ảnh trong quá khứ. Nhưng chỉ một vài ngày sau đó, tôi xóa tin ấy đi vì tôi muốn lưu giữ lại tất cả những gì thuộc về cô ấy. Có lẽ một vài trang rao vặt nào đó đã copy tin lại, khiến nó lưu lạc đến tận bây giờ.

- Thật ra, em có muốn nghe không nhỉ? Về chuyện anh là một người nào đó rất khác, không phải là chủ quán, và người nào đó rất khác đang giữ chiếc đĩa em cần tìm. Anh không dám chắc, liệu em có muốn nghe không?

Tôi ngập ngừng, lời tuy đã nói ra hết nhưng vẫn còn vướng bận ở trong tim. Cảm giác nghèn nghẹn khó chịu chưa từng có. Tôi sợ cô ấy bỏ rơi tôi, khi mà tôi đã hoàn toàn thoát ra khỏi cái kén của mình, không còn bất cứ một nơi trú ẩn an toàn nào nữa. Tôi cũng sợ cô ấy xa lánh tôi, khi mà tôi chỉ là một người-nào-đó-rất-khác… Tôi sợ quá nhiều thứ. Cho đến khi nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt, ấm áp, dịu dàng, tin cẩn, tôi mới thắp lên những tia hy vọng mong manh.
 
 
- Em vẫn luôn muốn nghe câu chuyện của anh mà-người nào đó rất khác! Chỉ là em đợi cho đến lúc anh thấy an toàn hơn thôi.

Cô ấy nhoẻn cười, mơ hồ trong đáy mắt là những điều kỳ lạ diễn ra phía sau cuộc sống điên khùng của tôi. Tôi mở túi sách, lấy ra đĩa nhạc mà cô ấy cần tìm, đặt lên mặt bàn.

- Em cần tìm cái này, đúng không?

Cô ấy không đáp lời, chạy vào trong quầy phục vụ, yêu cầu bật đĩa nhạc đó lên. Sau đó xuất hiện trước mặt tôi, say sưa nhìn tôi với vẻ thích thú.

- Cái em cần tìm, là cái này cơ nhé!

Cô ấy đặt hai ngón tay nhỏ xíu vào nụ cười của tôi. Nụ cười có đôi phần gượng gạo vì ngượng ngùng nhưng vô cùng hạnh phúc. Hình như lâu lắm rồi, tôi đã bỏ quên nụ cười ở đâu đó xa lắc trong cuộc sống của mình. Sau đó, cô ấy chỉ tay qua cửa hàng băng đĩa và bắt đầu câu chuyện của riêng cô ấy. Câu chuyện về một ông anh họ, chủ một cửa hàng băng đĩa, câu chuyện về một đôi tình nhân đã lạc tay nhau một năm về trước với đĩa nhạc cuối cùng, câu chuyện về một chàng trai sống một cuộc sống khùng điên lạ lẫm. Câu chuyện của cô ấy rất dài, trải đều qua những nốt nhạc của bài hát đang vang lên, tôi mải mê ngắm nhìn, chăm chú lắng nghe, thấy những niềm vui nhỏ bé gom góp lại ngày càng nhiều.

Cái kén của tôi… vỡ rồi! Biến mất vào một góc nào đó xa lắc!

***

Có phải bạn đang nghĩ rằng tôi và cô ấy sẽ yêu nhau không? Có phải bạn đang chắc mẩm về một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ giữa tôi và cô ấy, phần bù xứng đáng sau những ngày tôi sống như chìm nghỉm trong cô độc không?

Tôi thì không chắc chắn lắm về điều đó. Tôi chỉ biết rằng cô ấy là một cô gái thật đặc biệt, giống như Du, đã từng là một cô gái rất đặc biệt trong cuộc sống của tôi. Tất nhiên, cô ấy khác Du, hai người hoàn toàn khác nhau. Chỉ có điều, trước khi bắt đầu một câu chuyện tình yêu, người ta cần bắt đầu nhiều câu chuyện khác nữa. Tôi sẽ bắt đầu làm quen với cô ấy, bắt đầu hiểu cô ấy, và bắt đầu yêu thương cô ấy, theo những cách của riêng mình.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com