Showing posts with label yêu là gì. Show all posts
Showing posts with label yêu là gì. Show all posts

Monday, July 28, 2014

Làm thế nào để níu tay một người xa lạ?

"Con người tự do là đích đến của giáo dục. Thách thức lớn nhất là cảm xúc trong quá trình dạy và học. Và cuối cùng, bản chất của giáo dục là KHAI TÂM chứ không phải KHAI TRÍ"

 http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html



Hãy nghĩ rằng yêu thương thật ra vô cùng đơn giản, chỉ là trao đi yêu thương và trao đi thật nhiều. Nếu bạn góp nhặt đủ nhiều yêu thương, bạn sẽ có được hạnh phúc!

1. Tôi có thói quen làm việc đến khi tối muộn mới trở về nhà. Cả văn phòng đều trở nên trống trải, ánh đèn tắt phụt đi hết, tối om, chỉ còn phòng tôi sáng đèn. Không phải vì tôi chăm chỉ đến mức làm việc sau tất cả mọi người và ra về sau tất cả. Chỉ là vì tôi thấy mình cô đơn đến mức không muốn quay về nhà. Vì khi về nhà, cũng chẳng có ai chờ sẵn ở đó.

Hôm nay cũng không là ngoại lệ, khi mà tôi là người trở về sau cùng, bắt những chuyến xe bus sau cùng của cả một ngày dài mệt mỏi. Khi người ta quá quen với sự cô đơn thì sự cô đơn trở thành một người bạn tốt, một người bạn tốt trú ngụ quá lâu năm sẽ trở thành một người bạn thân. Và kế sách của tôi với người bạn thân này chỉ đơn thuần là hãy làm việc cho hết mình, làm cho say sưa, khi về nhà chỉ việc ngủ như cướp lấy thời gian và sáng ngày hôm sau lại tiếp tục chuỗi lịch trình quen thuộc.
 http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html

Không một cái lịch nào hẹn trước, đùng một cái, tôi cố sức kéo người bạn thân lâu năm ra khỏi ngưỡng cửa nhà mình. Là khi cô gái ấy xuất hiện. Một cô gái bất quy tắc xuất hiện trong chuỗi ngày của một gã trai có quy tắc. Hẳn là một thảm họa. Nhưng tôi tình nguyện chờ đợi chuỗi ngày thảm họa ấy hơn là ngao ngán tiếp tục chuỗi ngày nhàm chán, tẻ nhạt của mình trước đây.

- Em ở chỗ nào cũng được, ngủ đâu cũng được, miễn là có chỗ để trú chân thôi.

Cô gái nhỏ xíu, lọt thỏm trong tầm mắt tôi. Nếu không được chị dâu giới thiệu thì tôi ngỡ cô ấy chỉ là học sinh cấp ba vì nom quá sức hồn nhiên nhí nhảnh. Trong khi tôi còn đang tròn mắt với cái vali to đùng trước cửa, chị dâu hơi ái ngại nhìn tôi, chị cố gắng cười xòa.

- Thật ra con bé rất ngoan. Nó sẽ không làm gì khi chưa được cho phép đâu. À, mà em cũng cứ nghiêm khắc với nó, đừng ngại!
 http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html

Nói rồi chị dâu bỏ đi, để lại cô em họ có vẻ như bắn bảy tám quả đại bác cũng không tới. Tôi cũng không quan tâm nhiều lắm vì sau khi từ công ty trở về, tôi chỉ có vài việc để làm trong khoảng thời gian vài giờ đồng hồ ngắn ngủi.

- Hôm nay cứ ngủ ở sofa đi nhé, anh mệt, anh cần được ngủ ở giường. Mai tính sau!

Tôi hơi ái ngại khi đề nghị với cô gái ấy điều thiếu lịch sự như thế. Nhưng chẳng ngờ được, cô gái gật đầu, còn cười rất tươi.

- Vâng. Cảm ơn anh!
 
 
2. Kể từ sau sự xuất hiện lạ lùng ấy, tôi có nhiều lý do hơn để trở về nhà sớm hơn. Đồng nghiệp không thấy tôi là người về muộn nhất nữa, thay vào đó tôi cũng rất hào hứng nhìn vào đồng hồ mỗi lần sắp tan ca. Tôi bắt đầu có lý do để về nhà sớm hơn bình thường.

- Anh ơi, cái máy này phải làm như thế nào? Hay là cứ đổ hết quần áo ra thau rồi để em giặt cho, dùng máy rắc rối lắm!

- Anh ơi làm sao để tắt được cái kia? Lạnh khiếp!
 http://vinainternet.com/nsp/Website.html


Thương vẫn hay hỏi tôi những câu rất ngớ ngẩn, vô cùng ngớ ngẩn, vì cô ấy không biết gì nhiều trong ngôi nhà của tôi. Ban đầu tôi thấy đầu óc mình có thể nổ tung lên bất cứ lúc nào, chỉ cần thoáng thấy cái dáng nhỏ bé ấy lướt qua, hoặc nghe thấy một âm thanh nào đó lí nhí ở bên cạnh. Nhưng tôi quen dần, Thương cũng không tỏ ra quá rắc rối nữa. Trừ vụ bếp núc.

- Anh kén ăn như thế thì ai mà chiều được?

- …

- Lần sau anh mà thử không ăn hành xem, em sẽ làm tất cả các món đều có hành!

- …

- Anh vẫn tiếp tục gắp bỏ hành ra khỏi thức ăn đấy à?

- …

Đỉnh điểm nhất là khi tôi buông đũa ngay khi thấy một bàn thức ăn toàn là những món tôi thích, nhưng tất cả đều được cho thêm hành lá. Tôi trở nên im lặng và thấy căn nhà của mình như đổi chủ, một cô chủ nhỏ vô cùng bướng bỉnh.

Dẫu vậy, vẫn có một chút khiến tôi ấm lòng, đó là khi tôi về nhà, ngôi nhà lúc nào cũng được bật sáng đèn, và có một người ngủ gục trên sofa chờ tôi ở đó.
 http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu

3. Tôi bắt đầu tìm việc cho Thương, cô em họ của chị dâu mà chị đã gửi gắm. Sau một thời gian thì chúng tôi hoàn toàn có thể chung sống hòa bình với nhau. Tôi đã giải quyết được vụ cho hành vào món ăn, còn cô gái ấy sẽ không phải ngủ ở sofa nữa. Hai người chúng tôi đã dắt nhau đi mua một cái giường đơn nho nhỏ, đặt ở phía phòng đọc sách của tôi, Thương sẽ ngủ ở đó.

Nhìn chung, cuộc sống có thể tạm gọi là yên ổn, cũng không có quá nhiều những lần tôi phải cau mày khó chịu. Chúng tôi thậm chí có thể ngồi cùng nhau để xem phim kinh dị và nhai bỏng ngô, có thể thức đêm xem một vài trận bóng mà tôi thích. Cô ấy ngoài việc hơi bướng bỉnh ra thì cũng rất đáng yêu.

Cuối ngày, tôi tìm được một công việc phù hợp, ngay lập tức nhắn tin cho Thương.

“Này, có công việc này khá phù hợp đấy! Xem thế nào nhé!”

Tối đó chúng tôi đã đóng vai những ứng viên xinh đẹp và khéo léo cùng với những nhà tuyển dụng vô cùng khó tính. Những buổi tối sau lặp lại những buổi phỏng vấn đó, câu hỏi được nâng lên ở mức độ khó dần, Thương vẫn rất chăm chỉ và thông minh để trả lời một cách lưu loát. Tôi nhận ra rằng hóa ra, buổi tối còn dài hơn bốn giờ đồng hồ mà tôi hay ngủ trước kia. Và cuối cùng thì tôi cũng có thể nán lại giấc ngủ một chút, cùng trò chuyện với Thương, kể cho cô ấy nghe về những chuyện công sở hoặc đổi lại, tôi đóng vai người được nghe kể chuyện, những câu chuyện về đồi chè xanh ngát nơi quê Thương ở.
 
 http://baohobaominh.com/
 
Chúng tôi thân thiết hơn lúc nào không rõ, ở một cấp độ nào không rõ. Chỉ biết rằng nếu đột nhiên trở về quỹ đạo trước đây hẳn tôi sẽ rất buồn. Mà hình như tôi còn định cuối tuần, khi tôi được nghỉ, sẽ dẫn Thương đi mua một tủ quần áo cá nhân cho cô ấy tiện hơn trong việc sinh hoạt.

- Em chỉ ăn nhờ ở đậu nhà anh một thời gian ngắn nữa thôi. Sau khi xin được việc, em sẽ thuê nhà trọ, chuyển ra ngoài, không làm phiền anh nữa.

Thương ngồi ôm gối, vừa đọc lại những câu hỏi trong hồ sơ tuyển dụng mà tôi chuẩn bị cho em, vừa nói chuyện với tôi.

- Ừ, ôn thi cho tốt vào nhé!

Tôi trả lời một cách lạnh nhạt, nói xong vài câu ngắn gọn rồi đi thẳng vào phòng. Vẻ bề ngoài của tôi lúc nào cũng vậy, luôn tỏ ra lạnh lùng, bất cần, thậm chí với cả những thứ mà mình rất thích. Tôi không định hình rõ ràng lắm, nhưng tôi chắc là tôi không muốn Thương chuyển ra khỏi nhà tôi. Chỉ là… tôi cũng không có lý do gì để giữ em ở lại.

4. Ngày Thương đi phỏng vấn, tôi dậy rất sớm để đưa em đến nơi hẹn, sau đó mới quay trở về công ty làm việc. Có vẻ như tôi đang dần trở nên mâu thuẫn. Nhìn vẻ hào hứng của em thì không thể không mong em thi tốt, nhưng nếu em thi tốt, em sẽ không ở lại nhà tôi nữa. Ngôi nhà sẽ chỉ có một mình, luôn tối đèn, chẳng có tiếng tivi và tiếng trò chuyện, thậm chí, đến những món ăn thỉnh thoảng bị cho nhầm hành lá cũng không.
 http://tuonghoa.com/


Cả ngày hôm đó tôi không tài nào làm việc một cách tập trung được. Điện thoại nửa ngóng trông tin nhắn từ Thương, nửa sợ hãi phải đón nhận một cuộc gọi mà đầu bên kia giọng nữ vui mừng khấp khởi. Quả nhiên có điện thoại, đúng là một giọng nữ, nhưng là của chị dâu tôi.

 “Nếu nó không làm được thì chị cũng lôi nó về nhà chị ở thôi, phiền em nhiều quá rồi. Chị gọi để bảo em xếp lịch, hôm nào Thương có kết quả, dù đậu hay không, cũng đi ăn với nhau một bữa gọi là chia tay nhé!”

Chị dâu vẫn cười xòa bên kia điện thoại, tôi kéo caravat ở cổ nới lỏng ra một chút. Tự nhiên thấy tưng tức khó chịu, lại hình dung ra cái dáng người nhỏ xíu, lọt thỏm và nụ cười hồn nhiên của em. Có cách nào giữ cho em gần tôi hơn không?
 http://nhakhoa55thanglong.com/

Chiều tan sở, tôi ghé qua chỗ Thương thi để đón cô ấy về nhà. Trên đường đi tôi không dám hỏi bất cứ câu nào về chuyện thi cử, chuyện phỏng vấn. Không phải là vì sợ Thương buồn, mà tôi sợ tôi bị hẫng, cảm giác mất mát thấy rõ.

Một tuần sau đó, khi thông báo kết quả, em trúng tuyển, vào làm ở một công ty xuất nhập khẩu, đúng vị trí mà em mong muốn. Tôi giúp em dọn đồ, chuyển nhà, thấy những ngày bình yên đến tẻ nhạt quay về. Sẽ không còn ai chờ tôi sau cánh cửa gỗ im lìm, không còn ai cùng tôi nói một vài câu chuyện. Tôi cứ cố sức bấu víu vào một vài lý do nào đó, chỉ để không phải nói ra một vài điều gì đó, rất khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được bởi trái tim. Tim tôi đập nhanh, loạn nhịp, có lúc lơ là, chậm như ngừng đập, đứng đối diện Thương không ít lần tôi đỏ mặt quay đi.
 
 
5. Kể từ sau khi Thương chuyển đi, tôi lại tiếp diễn cuộc sống của một kẻ có quy tắc, người bạn mang tên cô đơn lại chực ùa vào nhà. Một vài lần tôi vô tình gặp lại Thương ở đâu đó trên phố, có khi là một hiệu sách nhỏ khi mà em vào đó tìm tài liệu và tôi cũng cần mua một số thứ. Có khi là một quán café mà em nghỉ trưa cùng bạn bè. Tôi nhận ra rằng đằng sau những lần gặp gỡ vô tình, chúng tôi nói chuyện với nhau một cách xã giao hơn hẳn, tức là không tự nhiên như trước đây. Em cũng dần trở nên trưởng thành, và cứ thế khoảng cách vốn đã xa tít tắp còn được kéo thêm vài phần nữa.

Tôi nhớ ra rằng giữa chúng tôi vốn là những người xa lạ, xa lạ hoàn toàn cho đến khi chúng tôi mở lòng với nhau hơn. Tuy nhiên, cái khoảng thời gian ấy chưa thực sự kéo dài thì đã vội chuyển sang một giai đoạn khác, xa lạ hơn nữa giữa những người xa lạ!

- Em đi về khuya như thế, không thấy sợ gì sao?

- Công việc của em mà, em biết làm thế nào được.

Gặp Thương một cách cố ý, trước khu nhà trọ của em, tôi vẫn cố tỏ ra bình thản, như thể chỉ là một cuộc gặp gỡ vô tình.
 http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html

- Nếu lần sau về muộn, nhắn cho anh một tin, anh qua đón!

Nói rồi tôi lại gần xoa đầu em và đi mất. Hình như tôi còn cố xuất xuất hiện trước mặt em một cơ số lần nữa, với vài đoạn hội thoại ngắn ngủn và kỳ lạ như vậy. Nhưng thành quả sau đó khiến tôi thấy vui hơn. Sao cũng được, miễn là cuộc sống của tôi trở nên thi vị hơn. Và tất nhiên, em là một phần quan trọng trong đó.

Sao lại đón em về? Sao lại biết em bị ốm? Sao lại mua thuốc cho em? Sao lại đi chơi với em? Sao lại…?

Có lần tôi đã nói về sự rắc rối của Thương, đó là khi em lần đầu tiên bước vào cuộc sống của một gã độc thân như tôi. Sau lần đó, tôi nhận ra rằng có những lúc tôi nhớ những câu hỏi cắc cớ của em đến lạ, nhớ giọng điệu của em khi hỏi mà chẳng cần biết người đối diện có trả lời hay không, rồi tự nhiên bật cười.

- Làm thế nào để níu tay một người xa lạ?

Sau rất nhiều lần cố gắng ngỏ lời với em không thành công, tôi bèn buông lời nói một cách vu vơ bóng gió. Có lẽ cái vỏ bên ngoài của tôi vốn lạnh lùng và khó gần nên tôi gặp nhiều khó khăn hơn trong việc bày tỏ tình cảm thật của mình. Thật may mắn vì Thương là một cô gái thông minh, tuy có hơi bướng bỉnh, nhưng vẫn rất đáng yêu.

- Anh có chắc là anh yêu người xa lạ đó không? Nếu chắc chắn, thì anh làm cho người ta yêu anh là được rồi. Người xa lạ có quyền yêu nhau mà, không đúng sao?

Câu trả lời của em khiến tôi bật cười. Tối đó chúng tôi cùng nhau rong ruổi khắp những con phố Hà thành lúc lên đèn. Qua mỗi con phố đều thấy tiếng hát của em rớt rơi đâu đó, thi thoảng là những câu chuyện nơi em làm việc. Khoảng cách giữa chúng tôi ngắn lại rồi chẳng mấy chốc trở nên không tồn tại nữa. Tôi nhớ là trên một quãng đường nào đó, trước khi về tới nhà em, em gục đầu trên vai tôi ngủ ngon lành, tay vòng lên phía trước, hai bàn tay nắm lại với nhau. Chỉ đơn giản ngần ấy thôi mà khiến tôi thấy hạnh phúc rất nhiều ngày sau đó. Tôi mỉm cười, tự nhủ:
 http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html

“Ừ, ít ra thì ở nơi đây cũng có hai người xa lạ trở nên thân thiết với nhau hơn rồi!”

***

Không dễ dàng một chút nào cả nếu như chúng ta luôn đứng ở nơi bắt đầu và lưỡng lự về mọi thứ. Nếu như tôi mãi dừng chân ở khoảng cách đầu tiên, có lẽ tôi sẽ không có được cái gật đầu đồng ý của Thương. Chúng tôi đã trở thành một cặp, sống những ngày pha lẫn giữa bất quy tắc và có quy tắc, liên tục từ chối một gã bạn thân lâu năm tên là “cô đơn” cố gắng len lỏi vào giữa vòng tay của hai đứa. Hãy nghĩ rằng yêu thương thật ra vô cùng đơn giản, chỉ là trao đi yêu thương và trao đi thật nhiều. Nếu bạn góp nhặt đủ nhiều yêu thương, bạn sẽ có được hạnh phúc!  

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Chúng ta sẽ yêu nhau chứ?

"Có nhiều lúc người đưa chúng ta lên bục vinh quang không phải là bạn ta mà là … kẻ thù của chúng ta"


http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html


Cô chỉ biết rằng, nếu muốn hạnh phúc thì đừng chọn lựa dựa dẫm vào bất cứ ai, nếu muốn đừng tổn thương thì không nên tùy tiện đánh đổi.

- Chúng ta chia tay đi thôi! Anh quá mệt mỏi khi luôn trông cậy tình cảm vào một người không hề yêu anh!
 
Minh nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, trong ánh mắt chứa đựng cả sự đau thương, còn cả nỗi hoang hoải. 
 
Phải, cũng đã đến lúc buông tha cho nhau, trong một mối tình mà cả hai người lúc nào cũng phải sống trong căng thẳng. Ngay từ đầu với họ đã là sai lầm, bởi vì khi yêu, không nên dày vò nhau bởi những nghi hoặc, và cả mọi nỗi bất an. 
 
 http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html
Quỳnh đã từng nói, cô chưa từng thử đặt lòng tin vào một ai đó, không phải bởi vì họ không đáng tin, mà bởi vì bản thân cô không dám tin. Cô chỉ biết rằng, nếu muốn hạnh phúc thì đừng chọn lựa dựa dẫm vào bất cứ ai, nếu muốn đừng tổn thương thì không nên tùy tiện đánh đổi.
 
Nhưng, khi cô đã cố gắng hết sức để dồn lòng tin ấy, trao trọn cho một người, người ấy lại đẩy cô ra, và cho rằng cô không yêu người ấy.
 
Cho dù cô có nói thế nào, cũng không thể biện bạch với người con trai trước mặt, rằng, cô đã yêu anh, và yêu duy nhất mình anh, bằng tất cả trái tim còn vẹn nguyên của mình.
 
Đôi khi, chỉ cần một buổi sáng thức giấc, đã cảm thấy quá mệt mỏi với yêu thương.
 
- Được!
 
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html
Quỳnh trả lời anh rất nhẹ, rồi quay lưng bước đi như chạy trốn. Cuối cùng thì mối tình giữa bọn họ cũng kết thúc, Quỳnh không khóc, cũng không có sức lực để khóc. Bởi vì cô nhận ra, giữa bọn họ ngay từ đầu đã là sai lầm.
 
- Rốt cuộc, em có trái tim không hả? – Minh tuyệt vọng gọi với theo, như túm lấy chút hy vọng cuối cùng.
 
Quỳnh vẫn không dừng lại. Cô nghĩ, anh luôn cần một đáp án, nhưng đáp án ấy dù cô muốn cho anh thế nào, anh cũng vẫn không tin. Vậy thì ngay bây giờ nói ra, phỏng có tác dụng gì?
 
Chúng ta luôn sợ hãi níu kéo, bởi vì sự níu kéo, nhiều lúc sẽ khiến chúng ta tổn thương. 
 
Chúng ta không nên yêu quá đậm sâu, bởi vì yêu thương trao đi nhiều, có thể trở thành gánh nặng…
 
http://vinainternet.com/nsp/Website.html
 
Xe khách dừng tại một thị trấn vùng biển, vì còn hoang sơ nên không có khách du lịch, chỉ có vài ba gia đình sống bằng nghề đánh cá. Quỳnh bước xuống, cảm nhận rõ rệt vị mặn mặn của biển hòa cùng với gió, quấn quýt vây quanh mình. Ánh nắng bỏng rát dội xuống con đường nhựa, hất lên một mùi vị đặc trưng của biển. Khoác balo lên vai, cô từ tốn đi về phía những ngôi nhà xa tít ở phía cuối đường. Kỳ nghỉ hè của cô bắt đầu ở một nơi yên ả đến tẻ nhạt như thế!
 
Căn phòng nhỏ Quỳnh thuê nằm phía trên tầng biệt lập, bước lên chiếc cầu thang bằng gỗ cọt kẹt vắt qua cửa sổ căn phòng phía dưới. Cô nhón chân thật nhẹ, bước vào gian phòng còn vương mùi ẩm mốc, nhưng những đồ vật bên trong được đặt rất ngay ngắn, gọn gàng, và nhất là, không vương một hạt bụi. Cửa sổ mở ra là cảnh biển xanh mướt, những tảng đá sắc nhọn xé sóng tan thành nhiều mảnh. 
 
Quỳnh nhón chân thật nhẹ đến gần bên chiếc chậu lan rừng treo lơ lửng trên cửa sổ, cô gần như nghe thành tiếng leng keng của trái tim, chạm vào gió, run rẩy.
 
Tiếng Harmonica từ đâu đó vọng lại, em dịu nhưng réo rắt, lặng lẽ nhưng quặn thắt. Quỳnh đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ngọt dịu da diết ấy. Phải một lúc lâu cô mới nhận ra, chính là một người thanh niên ngồi tựa trên một tảng đá nhỏ, nằm khuất dưới mái che ô cửa sổ căn phòng cô đang thuê.
 
 
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu

Chưa bao giờ cô nhìn thấy một người thanh niên với bóng lưng cô độc như vậy. Người ấy chỉ ngồi lẳng lặng với chiếc kèn đặt nhẹ trên môi, còn mắt hướng về phía trước như chẳng có điểm dừng. Đột nhiên, Quỳnh muốn đến gần người con trai ấy, chỉ để yên lặng nghe những giai điệu lẩn khuất trong tiếng sóng ấy, nhưng cô không biết phải nói gì.
 
Hai người xa lạ, trong một hoàn cảnh xa lạ, bỗng dưng cần có một lý do để đến bên cạnh nhau. Nếu có thể gặp được một lần thì nhất định là duyên phận, nhưng nếu không thể, sẽ vĩnh viễn chỉ là những người đi sượt qua nhau trong một lúc nào đó trái tim chùng chình mà chậm nhịp.
 
Quỳnh khép nhẹ cửa sổ, leo lên chiếc giường còn nhuốm cả vị mặn mặn của biển theo vào không khí và thêm cả hơi nồng nồng của gió. Bất giác, cô cảm thấy nơi đây chính là chặng dừng chân thích hợp nhất lúc này, vì nó thanh tịnh, và bình an đến diệu kỳ.
 
***
 
Minh gọi cho Quỳnh rất nhiều lần, nhưng cô không nhấc máy. Cảm giác ảm đạm ngấm dần trong tim, dấy lên cảm giác chán nản đến tận cùng. Tiếng harmonica vẫn réo rắt va chạm vào sóng biển, cô tắt máy, để chân trần bước xuống bờ cát mịn.
 
Người con trai ấy vẫn tuyệt nhiên chìm trong thế giới của mình, không để ý đến có người đang bước gần về phía bên cạnh. Quỳnh nhẹ nhàng ngồi xuống một mỏm đá nhỏ, lúc ấy, người đang say sưa suy tư kia mới chầm chậm quay sang.
 
- Tôi chỉ ngồi tạm một lát! - Quỳnh giải thích trước ánh mắt còn đang ngờ vực kia – Này, anh đi đâu thế, tôi đã nói là chỉ ngồi tạm một lát thôi mà!
 
- Nhường chỗ cho cô luôn! – Vũ nói, rồi dợm bước đi, từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn về phía cô gái bên cạnh.
 
- Này, trông anh như thế mà mắc bệnh sợ người lạ à? – Quỳnh lúc lắc đầu về phía người con trai đang đi, nheo nheo mắt như trêu chọc.
 
Vũ hơi khựng lại vì câu nói bông đùa đó, rồi bỗng dưng, cậu quay đầu lại. Dưới ánh mặt trời gay gắt đổ ngược lại với khuôn mặt cô gái, lọn tóc bay lòa xòa mềm mại và nụ cười tinh nghịch đã khiến Vũ có phần sững sờ.
 
http://baohobaominh.com/
- Thế nào? Tôi cũng không làm gì anh?
 
- Nhưng rất phiền!
 
- Tôi có quấy rầy anh đâu?
 
- Thôi được rồi, tùy cô!
 
Cứ như thế, dần dà, Quỳnh bắt đầu biết về người con trai kỳ lạ đó. Cậu ấy như một tảng băng cứng đến độ, tưởng như chẳng ai có thể đục đẽo để nhìn sâu vào trong đó. Thế nhưng, không một ai phát hiện ra rằng, chính tảng băng dày đến như vậy lại có thể một ngày nào đó tan ra giữa ánh mặt trời.
 
Thật ra, bên trong tảng băng, cũng chỉ là một khoảng không đơn độc.
 
Quỳnh vẫn luôn cho rằng, những người đơn độc, thường tìm cách trốn chạy khỏi thế giới, và trốn chạy khỏi người khác, chứ tuyệt nhiên không cho ai đó có cơ hội đến gần. Sự thật thì không phải vậy, chỉ cần những người cô đơn tìm thấy chỗ để ký gửi tâm trạng, họ sẽ bắt đầu bộc lộ toàn bộ con người mình.
Như cậu con trai với chiếc harmonica và nụ cười rạng rỡ ngồi bên cô lúc này.
 
- Có đặc biệt muốn nghe bài gì không? – Vũ nheo nheo mắt, bên trong đó là cả một tia chờ đợi, chiều chuộng khó diễn tả.
 
- “Đồng thoại” của Trương Quang Lương đi!
 
- Sao cứ đòi nghe mãi bài đấy? Bài khác mới mẻ hơn đi!
 
- Ồ, nhưng bài này rất hay, à quên, bài này cậu thổi rất hay!
 
- Thôi được rồi!
 
- Này, ngày hôm đó, vì sao lại quay lại?
 
- Hả? Hôm nào cơ?
 
- Lần đầu tiên bọn mình gặp nhau ấy! Cậu định bỏ đi, nhưng rồi lại quay lại!
 
- À, chỉ là tự dưng cảm thấy tò mò thôi!
 
http://tuonghoa.com/

- Tò mò cái gì?
 
- Cậu!
 
Cũng không hẳn là không có cơ sở, bởi vì trên thế giới này, phần lớn những mối quan hệ được bắt đầu bởi sự tò mò tương tự thế. Nó chính là sự dao động nhẹ nhàng khi hai tính cách giống nhau va chạm vào nhau, để rồi bỗng dưng có cơ hội trở thành những người bạn đặc biệt trong cuộc sống của nhau.
 
Quỳnh đã quen những sáng sớm chạy dọc bờ cát, theo Vũ đi xem người dân chài căng buồm đánh cá trở về, mượn thuyền thúng bơi xa xa phía biển câu mực, hoặc mạo hiểm hơn là lặn xuống nước nhặt vỏ sò. 
 
Những lúc mệt thì cả hai đều ngồi thừ lên một tảng đá nào đó, hoặc là yên lặng ngắm biển, hoặc là Vũ sẽ thổi một bản nhạc nào đó theo yêu cầu của Quỳnh. Theo thói quen, Quỳnh sẽ tựa lưng vào phiến đá mà hát theo những giai điệu đó. Tháng ngày trôi qua không nhàm chán như trong tưởng tượng của cô, trái lại, còn là quãng thời gian cô cảm thấy tươi đẹp nhất, khó quên nhất.
 
Bất giác cảm thấy, hóa ra tìm được một người bạn có thể hiểu hết toàn bộ con người mình chính là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời. Niềm hạnh phúc ấy tưởng như rất khó tìm kiếm, nhưng lại chính là quanh quẩn đâu đây, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới được.
 
 http://nhakhoa55thanglong.com/
 
 
Kỳ nghỉ hè của Quỳnh kéo dài gần hai tháng, có nghĩa là, cô sẽ phải tạm biệt nơi đây, để trở về. Quãng thời gian trốn tránh mọi thứ, và cả chuyện tình cảm với Minh, đã đến lúc cô phải trở về để đối diện. Thu dọn đồ đạc, Quỳnh vô thức cảm thấy một lỗ hổng cứ lớn dần trong tim, để lộ ra một khoảng trống hoác. Dường như, cô có chút không nỡ rời xa nơi này, cũng không nỡ nói lời từ biệt với người bạn mặc dù chỉ quen trong một thời gian ngắn ngủi, mà đã ngỡ như đã từ rất lâu rồi.
 
- Sao hôm nay tự dưng im lặng thế? – Vũ mỉm cười nhìn Quỳnh – Có tâm trạng à?
 
- Không có gì!
 
- Thấy cậu hôm nay khác lắm!
 
Quỳnh lơ đãng nhìn về phía biển, một con sóng tấp vào bờ cát, mang theo một chiếc vỏ chai trôi lững lờ. Cô cúi người nhặt chiếc vỏ chai lên, vô tình giẫm vào phiến đá sắc nhọn dưới chân, máu chảy ra loang lổ. 
 
- Này, cậu làm sao thế? Chẳng để ý gì cả? Hồn phách cứ để ở đâu ấy?
 
Vũ lo lắng trách Quỳnh vài câu, rồi vội vã nâng bàn chân có vết cắt nhọn hoắt kia lên. Máu vẫn chảy, còn mặt cô bạn nhăn lại vì đau.
 
- Vũ, tớ phải về thôi!
 
Chỉ một câu nói đã khiến Vũ thất thần. Dẫu cậu biết sẽ có ngày cô ấy phải trở về cái nơi vốn thuộc về cô ấy, nhưng cậu không ngờ, khi phải đối diện với cái ngày ấy ngay trước mặt, cậu lại cảm thấy lạc lõng đến bàng hoàng.
 
- Sớm vậy à?
 
- Ừ!
 
- Bao giờ?
 
- Chắc ngày kia!
 
Từ đó, Vũ chỉ ngồi lặng yên, không hề mở miệng.
 
- Vũ, thật ra cậu cũng đến lúc phải về rồi, đâu thể trốn mãi ở đây?
 
- Làm thế nào mà cậu biết?
 
- Bác chủ nhà nói cho tớ biết. Vũ, cậu vốn không nên ở đây nữa, bằng ấy thời gian là quá đủ. Cái gì cần trốn tránh đã trốn tránh xong rồi, cũng đến lúc cậu phải đối diện chứ!
 
 http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html
- Đối diện thì sao? Tớ đâu có thể làm được gì? Vốn dĩ tớ không có đủ năng lực thực hiện được ước mơ, vậy thì có cố gắng cũng để làm gì?
 
- Tại sao cậu biết là cậu không thể, khi cậu còn chưa thử lần nữa?
 
- Bởi vì sợ cảm giác thất bại lại đến, bởi vì sợ sẽ vĩnh viễn đánh mất lòng tin vào bản thân mình…
 
- Không đâu, về đi, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
 
- Thật chứ?
 
- Thật!
 
- Quỳnh này, có một chuyện, không hiểu cậu đã biết chưa?
 
- Chuyện gì?
 
- À, chuyện là… tớ thích cậu …
 
Quỳnh mở tròn mắt ngơ ngác nhìn cậu con trai vừa nói ra một câu nói mà cô chưa bao giờ ngờ đến. Khoảng thời gian ngắn ngủi khiến chúng ta không thể ước định được tình cảm của mình, ấy thế mà cậu ấy lại có thể dành tình cảm cho cô một cách nhanh chóng như vậy. 
 
- Vì sao?
 
- Chẳng vì sao cả, thích là thích thôi, như thể là tìm được người có thể hiểu thấu được tâm hồn mình vậy…
 
- Như thế thì là tri kỷ, không phải là thích đâu!
 
- Là thích, thật đấy, không phải như một người bạn, mà là như một người con trai với một người con gái…
 
- Vũ, tớ vừa mới chia tay, và nếu tớ nói rằng tớ vẫn còn yêu người ấy, thì sao?
Trái với tưởng tượng của Quỳnh, tay Vũ vươn ra chạm vào khuôn mặt còn vương hơi lạnh của gió biển, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô. Ánh mắt cậu ấy còn kiên định hơn cả vẻ bề ngoài tĩnh lặng. Lúc đó, Quỳnh chợt nhận ra, cậu bạn bên cạnh bỗng dưng biến thành một người khác. Có lẽ, là vẻ kiên định ấy.
 
- Không sao, tớ thích cậu nhưng đâu có đòi dành giật tình cảm của cậu. Chỉ cần, cho tớ được ở bên cạnh cậu là được rồi…
 
Chắc chắn Quỳnh sẽ không thể nào quên nổi buổi chiều ngày hôm đó, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống đỏ lựng cả một khoảng không trước mắt, có một người con trai yên lặng ngồi nhìn cô rồi nói ra những câu mà bất cứ cô gái nào nghe thấy đều cảm động. Cô nếm được vị mặn qua đầu môi, sự chân thật trước mắt khiến sống mũi và hốc mắt bất chợt cay xè.
 
Thật ra, với một số người, yêu không phải là giành giật, cũng không phải là cố chấp bắt buộc đối phương cũng phải yêu mình nhiều như tình cảm mình đã dành ra. Yêu, nhiều khi cũng chỉ cần một sự chân thành đơn giản như thế.
 
Quỳnh bất chợt cảm thấy thanh thản. Cô sẽ không quay lại tìm Minh nữa, bởi vì giữa hai người mặc dù đã có tình yêu, nhưng không thể cho nhau lòng tin để bảo vệ đối phương. Một tình yêu như thế, cô có muốn quay đầu lại, cũng không thể quay đầu, bởi vì kết cục đoán chắc sẽ là cả hai cùng mệt mỏi và tổn thương.
 
 
 
Trở về Hà Nội, cũng chính là lúc Quỳnh và Vũ phải tự quay lại với cuộc sống của mình. Minh vẫn tiếp tục xuất hiện bên cạnh Quỳnh, và không ngừng xin lỗi về lời chia tay nói ra trước đó, anh còn làm rất nhiều việc, thậm chí là thay đổi bản thân chỉ để thu hút sự chú ý của cô. Thế nhưng, trái lại, Quỳnh dần dần không có cảm xúc với Minh nữa, sự xa dần của trái tim đã ướp cho tình yêu nguội lạnh.
 
Dường như, mọi sự vãn hồi quá muộn chính là thuốc độc cho cảm xúc. Vốn dĩ sẽ giữ những ký ức đẹp, nhưng lại biến thành quên dần đi tất cả.
 
Quỳnh bỗng thấy nhớ quãng thời gian ở biển, là thời gian cô có thể tùy ý lười biếng, tùy ý tự do, tùy ý làm theo những gì bản thân thật sự thích, đặc biệt là có một cậu bạn với ánh mắt mềm dịu như ráng chiều, tiếng harmonica mang cả vị của sóng biển để cô tùy ý dựa dẫm vào. 
 
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html
Thế nhưng con người mấy ai được sống tùy ý mãi như thế?
 
 
Quỳnh đến trường tìm Vũ trong con mắt ngạc nhiên pha lẫn vui mừng của cậu, chỉ thấy cậu rút từ túi ra chiếc harmonica quen thuộc, vẫy vẫy về phía cô. 
 
- Vũ, có chuyện này, không hiểu cậu đã biết chưa?
 
- Gì thế?
 
- Tớ rất nhớ cậu!
 
- Tớ cũng thế, rất rất nhớ cậu!
 
- Còn một chuyện nữa!
 
- Lại gì nữa?
 
- Hình như, tớ cũng thích cậu nữa… Chúng ta sẽ yêu chứ?
 
Chúng ta không thể hiểu hết được duyên phận, chúng ta càng không thể tượng tượng được kết cục sẽ xảy ra ở tương lai. Những gì đã qua, sẽ qua, những gì cần đến, sẽ phải đến. Chỉ cần là duyên phận, sẽ vĩnh viễn ở lại với nhau.
 
Giống như tình yêu vốn dĩ có rất nhiều loại, chúng ta không thể chọn ra đâu mới là tình yêu đích thực. Nhưng chúng ta có thể lựa chọn chỗ nơi để mình gửi gắm yêu thương, để có thể tìm được cảm giác an toàn và chân thực, để có thể tìm thấy người có thể cho mình gửi gắm niềm tin.
 
Cậu con trai nhét chiếc harmonica vào tay cô gái, dưới bóng nắng đổ xuống vai áo nhuộm thành một màu vàng rực. Cô gái nghe thấy cậu con trai thì thầm vào tai mình bằng thanh âm êm dịu như tiếng sóng.
 
- Chúng ta sẽ yêu chứ?

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Dường như ta đã

"Nhạt nhòa nhất trên đời là hội chứng đám đông, giống như một bảng pha màu sặc sỡ đầy màu sắc nhưng chẳng bao giờ thành một tác phẩm hội họa. Cho dù thế nào thì chính sự khác biệt của bạn mới là đáng nhớ"

http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html



Sau rất nhiều ngày sống sau bóng lưng dài và mảnh của chàng, nấp sau chuỗi yêu thương vụng dại thuở xa xưa,… nàng vẫn là một cô gái yếu đuối đến mong manh trước mảnh tình cũ của mình.

1. Nàng ở lại sau quán sau khi lũ bạn đều đã ra về. Nàng thích ngắm nhìn những chậu hoa nhỏ xinh bên gờ cửa sổ, đặt khéo léo dưới ánh chiều tà, phán chiếu lên những dải nắng màu vàng nhạt. Cuối ngày, để mặc cho tâm trạng vi vu dạo chơi đâu đó, nàng vặn tay vào nhau, đưa mắt nhìn xa xăm khung cảnh lãng đãng của mây trời. Một ngày bình yên không vội vã, nàng nghe tim mềm như tan ra.

Khi trời tối muộn, khi nàng chuẩn bị thu xếp ra về thì gặp phải một người quen. Gọi là quen vì nàng biết người ta rất rõ, cũng đã có lúc rất gần, nhưng chỉ là đã từng lướt qua trong quá khứ. Người đó hẳn không còn chút dấu ấn nào với nàng cả. Chỉ một mình nàng ghi nhớ và giữ lấy mà thôi.

Chàng vừa vào quán đã loạng choạng làm vỡ tan cốc nước lọc được phục vụ mang ra để trên mép bàn. Đôi bàn tay hơi run chạm vào nhặt những mảnh thủy tinh trong suốt. Tim nàng nhói một nhịp, ngón tay chàng đỏ máu.

- Này anh, anh có làm sao không?

Nhân viên vội vã chạy ra, mang theo băng y tế và bông để cầm máu giúp chàng. Nàng đứng nhìn từ phía xa, hoảng hốt lo sợ, lại nhanh chóng cúi đầu khi chàng bắt gặp ánh mắt của nàng đang dõi theo. Nàng sợ những nỗi sợ mơ hồ. Dù sao, đó cũng từng là quá khứ. Dẫu là đơn phương chỉ một mình nàng biết, nhưng đó vẫn là quá khứ mà nàng mãi mãi không muốn bị ai khác chạm vào, nhất là với chàng.
http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html

Khi thấy chàng đã ổn, xuất hiện đối diện nơi chàng ngồi là một người bạn vừa mới đến. Họ cùng ngồi với nhau trò chuyện khá thân mật. Lúc bấy giờ, nàng mới cho phép chân mình bước đi, những bước đi chậm chạp và gom góp tất thảy nghĩ suy về người vừa xuất hiện.
 
 
2. Chàng là mối tình đầu khờ khạo của nàng, trong suốt những năm còn là cô nữ sinh đại học. Họ cùng học chung một lớp, mối quan hệ không quá thân thiết, chỉ là xã giao ở mức bạn bè bình thường. Nhưng giống như nhiều cô gái khác, nàng thích chàng bởi chàng là một người có sức hút rất riêng biệt, lạ lẫm, luôn tốt với tất cả mọi người. Có những lúc nàng vẫn tự nhủ với mình rằng, chỉ cần còn được học cùng chàng, nàng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html

Thời sinh viên của nàng không quá nhiều ước mộng, không quá nhiều những câu chuyện tình được thêu dệt bởi trí tưởng tượng. Bởi một phần là vì nàng đã say mê chàng sau những kỳ học đầu tiên. Thuở ấy, nàng vẫn là một cô gái nhút nhát và vụng về, nàng không biết nên làm thế nào để theo đuổi người mình thích. Nàng đâu có cái gan ấy? Rồi nàng quyết định trao yêu thương đi thầm lặng, nhẫn nại và vô cùng kiên trì. Chỉ cần chàng chưa có bạn gái, nàng vẫn dành tình cảm cho chàng. Hoặc giả như chàng có bạn gái, nàng vẫn cứ để mình tự nhiên thích chàng như vậy. Chỉ là thích chàng thôi, không cố ý tranh giành với ai cả. Nàng cứ thế ôm ấp tình đầu rong ruổi qua những ngày ngồi trên giảng đường đại học.

Sau khi ra trường, việc đầu tiên nàng làm là tiếp tục tìm kiếm thông tin về chàng. Vẫn ngỡ tình cảm ngờ nghệch tuổi mười tám sẽ thôi không còn màu hồng nữa, sẽ không nuôi thêm bất kỳ hy vọng nào nữa. Nhưng ngay cả khi nàng nhận bằng tốt nghiệp, tham gia buổi chia tay cùng bạn bè, nhìn thấy chàng, dù chỉ là vô tình lướt qua, nàng cũng cảm thấy tim run rẩy và tự nhủ rằng tình cảm ấy chưa có ý định nguôi ngoai, chưa một phút giây nào định rằng sẽ nguôi ngoai.
http://vinainternet.com/nsp/Website.html

Nàng tìm được một số thông tin về chàng, về nơi chàng làm việc, về cuộc sống của chàng kể từ khi giữa hai người không có bất kỳ mối liên hệ nào khác. Nàng vẫn tự mình đi qua thương nhớ, coi tình yêu thầm lặng dành cho chàng là một nơi trú ẩn an toàn. Không phải nàng không có sự lựa chọn nào khác, không có những chàng trai khác theo đuổi. Chỉ là nàng cảm thấy quen thuộc và ấm lòng với tình cảm dành cho chàng mà thôi. Nhiều người biết vẫn nói rằng nàng khờ khạo, rằng con gái nên để người khác đuổi theo mình chứ đừng dại dột đuổi theo người khác. Nhưng nếu nàng giống như những cô gái khác, thì nàng đâu còn là nàng nữa. Đuổi theo một người mình yêu cũng không có gì sai hay đáng xấu hổ. Tình yêu dành cho chàng khiến nàng mạnh mẽ hơn, yêu đời hơn, sống tốt hơn. Chỉ là chàng không biết và không đáp lại mà thôi. Ngoài điều ấy ra, tình yêu đó vốn dĩ vẫn bình thường và hiển nhiên như những tình yêu đôi lứa khác.

Nhưng rồi cũng đến lúc nàng buông xuôi. Đó là khi chàng biến mất rất lâu, thoát khỏi mọi sự quan tâm của nàng.

- Mày hỏi Khoa á? Hình như đi du học rồi!

Câu trả lời của người bạn cũ nào cũng dửng dưng như vậy thôi, dửng dưng như cái cách chàng đi mà không cần biết có cô gái nào dại khờ yêu chàng ngần ấy năm trời hay không. Phải rồi, chàng có quyền được phớt lờ mà, do nàng tự nguyện đấy chứ!
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu

Dù cố sức đến đâu cũng không thể tiếp tục dõi theo chàng nữa, nàng chọn cách buông xuôi. Nàng trở lại với cuộc sống bình thường không vội vã, chỉ là những cuộc dạo chơi với bạn bè, những ngày nghỉ cuối tuần bên gia đình và những sở thích cá nhân cỏn con để tiêu khiển. Cuộc sống của nàng giống như một cái hộp rỗng, toàn bộ không khí mát lành vây quanh, chút ấm áp mang tên tình yêu như thể bị rút sạch nên có đôi khi nàng cũng thấy quanh mình nhiều hơi lạnh. Nhưng nàng chọn một cuộc sống bình yên không nhung nhớ, không muốn dính vào chuyện tình yêu đôi lứa quá vội. Bởi đôi khi, nàng vẫn trót nhớ đến chàng, trong những giấc mơ đầy mộng mị.
 
 
3. Nàng trở về với thực tại là khi chân đang bước đến gần nhà. Khi ấy xung quanh chẳng còn mấy người đi lại, chỉ còn những ngọn đèn cao áp và ngọn gió Đông hiu hắt thổi quanh. Nàng co mình vào đợt lạnh se sắt. Việc gặp lại chàng từ xa giống như trong những giấc mơ không lối thoát mà bao lần nàng lạc vào đó rồi không thể tìm ra được.

- An à, có phải là cậu không?

Giọng người phía sau vang lên gọi tên nàng thân thuộc. Nàng nửa muốn tin nửa không muốn tin. Có ai đó đang gọi tên nàng? Một cách rất thân quen, bằng một giọng nam rất ấm.

- Đúng là cậu rồi, chờ tớ với!

Chàng chạy nhanh lên phía trên, bắt kịp một cánh tay nàng, níu khẽ.
http://baohobaominh.com/

- Chào… chào cậu!

Sau rất nhiều ngày sống sau bóng lưng dài và mảnh của chàng, nấp sau chuỗi yêu thương vụng dại thuở xa xưa, sau cả những tháng năm đằng đẵng hờn trách khi chàng đi du học mà nàng không có lấy một chút tin tức nào hay biết… nàng vẫn là một cô gái yếu đuối đến mong manh trước mảnh tình xưa của mình. Mảnh tình xưa có vụn, người ấy vẫn còn tồn tại trước mặt. Nàng nhất thời không biết đối mặt ra sao.

- Khi nãy ở quán là cậu đúng không? Tớ thấy quen quen nên đuổi theo. Là cậu thật!

Giọng chàng hồ hởi như thể rất vui mừng vì điều đó. Nàng lại đang lo sợ, lo sợ không biết nên giấu ánh mắt vui sướng của mình nơi đâu. Chẳng phải chàng đang trò chuyện cùng bạn hay sao? Sao lại đuổi theo nàng? Hình như trong quá khứ, hai người chưa từng đứng ở một khoảng gần như thế để nói chuyện cùng nhau.

- Ừ. Tớ xin lỗi, vì đã không nhận ra cậu.

Nàng lúng túng đáp lời, đôi mắt vẫn chưa biết đặt điểm nhìn đi đâu cho hợp lý thì dừng lại nơi ngón tay chàng khi nãy bị cứa bởi một ly thủy tinh đánh vỡ.

Hai người cùng trò chuyện. Không khí khác lạ, ấm áp và thân mật, không xa cách như nàng vẫn tưởng. Chàng giữ nguyên khuôn mặt cười hồ hởi khi bắt gặp nàng. Hình như, tay chàng cũng vô tình níu tay nàng một vài lần nữa, khi hai người đi qua những đoạn đông người. Tối đó, lần đầu tiên nàng xuất hiện trước ánh mắt chàng mà không quá mức nhạt nhòa, không quá mức xa lạ.
 
http://tuonghoa.com/
 
4. Có những sự trùng hợp thú vị giữa chàng và nàng khiến nàng không thôi nuôi hy vọng về một điều gì đó tốt đẹp đã từng qua trong quá khứ. Rằng chàng về công ty nàng làm việc, lại là sếp của trong phòng làm việc của nàng. Hình như trò chơi số phận đã may rủi đẩy chàng đến bên nàng, khi mà nàng không ngờ đến nhất.

Nàng vẫn nghe đồn thổi về một vị thần của tình yêu, xuất hiện trong hình hài của một đứa trẻ xinh xắn, mang trên mình cung tên và từ cung tên đó bắn ra những mũi tên tình ái. Chỉ là những tin đồn trong những giờ giải lao hoặc chuyện trò cùng đám bạn. Nhưng tự nhiên nàng muốn tin một cách lạ lẫm. Nếu không phải là do vận may nhặt được mũi tên ấy, chàng có dễ dàng xuất hiện trước mặt nàng như thế không? Sau rất nhiều ngày nàng đã nuôi yêu thương vụng dại?

Mối quan hệ giữa chàng và nàng tiến triển khá khẩm hơn. Vì mới chuyển đến nên chàng cần làm quen nhiều hơn với công việc, thêm vào đó vì nàng là bạn cũ nên khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần để có thể hẹn hò nhau một vài buổi tan sở, nói chuyện cùng nhau để ôn lại cả những điều cũ đã qua và những điều đang diễn ra ở hiện tại.

- An này, chắc là cậu không biết, nhưng ngày xưa tớ thích cậu!

Bất giác câu nói của chàng làm nàng thấy tim nhảy nhót liên hồi, có đến ba ông sao đang quay cuồng nhảy múa trước mặt. Trong một không gian ấm sực hương café, bên ngoài lãng đãng mây bay và những hạt mưa bụi đâm xiên từ mái hiên quán nhỏ, nàng đã không thể hình dung ra chuyện lật lại quá khứ từ chàng.

- Thật… thật á?
 http://nhakhoa55thanglong.com/

- Ừ. Không biết nữa. Thích cậu! Lạ lắm!

Nói rồi chàng mỉm cười. Nụ cười của chàng vốn dĩ trở nên rất xa xôi khó gần khi mà nàng còn là cô nữ sinh trên giảng đường đại học. Hình như chưa bao giờ nàng đủ can đảm để đến gần bên chàng, đến việc ngắm nhìn cũng chỉ là hành động bẽn lẽn. Bây giờ thì mọi chuyện khác xưa nhiều rồi, nàng thu đủ can đảm để nói chuyện cùng chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng và thậm chí có thể cười lên tinh nghịch với một vài câu chuyện của chàng. Thời gian làm cho mọi thứ đều thay đổi.

- Cảm ơn cậu, dù chỉ là ngày xưa thôi… tớ cũng cảm ơn cậu. Nhiều lắm!
 
 
5. Họp lớp đại học thường niên diễn ra, mọi năm nàng vẫn đi có một mình, hoặc là đi cùng một vài đứa bạn khác nếu ngẫu nhiên nghĩ đến nhau và rủ nhau cùng đi. Lần này chàng rủ nàng, nhất định muốn nàng đi cùng. Dù có đôi chút ngại ngùng khi ngồi sau xe của chàng, khi tim va đập leng keng, nhưng nàng cũng không muốn khước từ sau khi đã đủ can đảm gần chàng hơn một chút.

- Hai đứa mày định bao giờ mới cưới?

Mấy đứa bạn xúm nhau vào hỏi khi thấy hai người đi với nhau. Nàng có đôi chút bất ngờ, ngại ngùng giấu má hồng sau vạt lưng dài mảnh khảnh của chàng, chàng hộ tống nàng vào chỗ mấy cô bạn gái đang ngồi nói chuyện rồi nhanh chóng trở ra, cũng đáp lời tếu táo:

- Cũng không lâu nữa đâu, cứ chuẩn bị tiền mừng đi nhé!

 Hình như buổi họp lớp ngày hôm ấy không diễn ra tẻ nhạt như mọi khi. Hình như nàng cười nhiều hơn, thấy vui hơn và không vội vã trở về hơn nữa. Cuối ngày, chàng đưa nàng về, rong ruổi những con phố hun hút gió Đông, sương giăng một lớp đủ dày, phủ đẫm lên áo khoác của cả hai. Lúc bấy giờ cũng là lúc cả hai đi qua trường cũ, nàng ngồi phía sau chỉ trỏ rất tự nhiên, không còn nhiều ngại ngùng như trước.

- Chỗ này ngày xưa lớp mình hay học này! Cả cái sân thể dục kia nữa. Còn chỗ này…

Chàng không đáp lời, nghe tiếng nàng bên cạnh như gió thoảng, nhẹ nhàng, mỏng manh, khi gần gũi, lúc xa xôi. Chàng phải vòng tay ra phía sau kéo tay nàng lên trước, ôm lấy mình, siết thật chặt mới an lòng.

- Ngày xưa, cậu làm gì mà không biết trong lớp có một đứa con trai rất thích cậu? Không xuất hiện trước mặt cậu nhưng lúc nào cũng để mắt tới cậu, sợ cậu bị một tên con trai nào khác thích mất…

- …

Nàng vẫn ngỡ những lời chàng nói là những lời xa xôi nào đó. Nhưng chàng càng nói, kỉ niệm nhạt nhòa càng hiện ra rõ nét. Đúng là có ai đó từng thích nàng nhưng nàng đều khước từ một cách không thương tiếc, chỉ muốn đắm đuối vào thứ tình cảm đơn phương dành cho chàng mà thôi. Hóa ra, người đó lại không phải là ai xa lạ khác.

- Rồi cậu còn ngốc nghếch đến mức cứ lẩn sau lưng đám con gái, không bao giờ lộ diện khi đứa con trai đó đi qua? Nó cũng chỉ là một thằng lớp trưởng thôi mà. Nó cũng chỉ muốn thích cậu thôi mà! Cũng may có cái danh lớp trưởng nên nó không để đứa nào dám hé răng làm phiền cậu. Cũng may… là không làm phiền đến cậu.

- Thế nên… mới đi du học để quên đi có phải không?

Nàng bẽn lẽn, thấy vòng tay mình ấm áp, hơi ấm từ một bàn tay khác to lớn hơn bao trùm lấy. Giọng nói ấy vẫn vang đều phía trước, khi khẳng định chắc nịch, khi lại hơi run ngại ngùng.

- Ừ. Một phần là thế. Ghét cậu nên đi. Một phần là do bố mẹ muốn thế. Bây giờ… về rồi… không thấy ghét cậu nữa.

Xe của hai người dừng lại trước cổng nhà nàng. Nàng cảm nhận thấy hình như có điều gì đó đổi khác. Mắt nàng trong suốt, loang loáng nước, giống như đứa trẻ vừa bắt được que kẹo mút mình rất thích song vẫn chưa thể tin được vào điều đó. Nàng không chắc là mình nghe rõ và hiểu đủ những điều chàng nói, nàng thấy những điều ấy lạ lẫm quá.
http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html

- An à, anh yêu em!

Khi nàng xuống xe và toan bước vào nhà với câu chào lí nhí thì nghe được câu nói đó. Một tay chàng níu lấy tay nàng, giống như lần đầu tiên hai người gặp lại, cũng là những khoảnh khắc mà nàng cảm thấy tim mình như tan ra. Chàng lại gần, ôm đầu nàng để tựa lên vai mình, thì thầm thật khẽ.

- Em tin cũng được, không tin cũng được. Chỉ cần… chấp nhận anh thôi!

Hình như sau đó chàng có đặt lên môi nàng một nụ hôn đủ ngọt ngào, đủ lắng sâu, đủ để khiến màn đêm ghen tị. Hình như sau đó nữa, họ là một đôi. Rồi lại sau đó nữa, có một cái đám cưới tề tựu đủ bạn bè. Hình như còn nhiều điều thú vị đằng sau chuyện tình yêu của họ.
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html

Thật may mắn khi họ không để lạc mất tay nhau, đủ kiên nhẫn để chờ đợi nhau, cũng lại đủ can đảm để nuôi lớn tình yêu trong nhau. Nhiều người sẽ không ngừng than thở vì mình không có những mối tình đẹp như thơ đến thế. Nhưng càng không ngừng than thở chỉ càng khiến cuộc sống này trở nên xám xịt hơn. Vén bức màn định kiến bủa vây xung quanh mình, can đảm đem yêu thương trao gửi vô điều kiện. Dù chỉ một lần duy nhất, biết đâu đấy bạn sẽ tìm thấy nhiều câu trả lời thú vị, hơn cả một câu chuyện tình!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Thương một người không phải người mình yêu...

"Tiền chính là người thầy dạy ta nhận ra bản chất con người".

http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html


Nếu chữ "yêu" nghe nồng nàn, da diết thì chữ "thương" nghe khép nép hơn, nhưng lại có gì đó nhẫn nại, có gì đó dõi theo, có gì đó âm thầm mà bền bỉ.

Không hiểu sao mà tôi thích chữ "thương" hơn chữ "yêu".
 
http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html
Nếu chữ "yêu" nghe nồng nàn, da diết thì chữ "thương" nghe khép nép hơn, nhưng lại có gì đó nhẫn nại, có gì đó dõi theo, có gì đó âm thầm mà bền bỉ.
 
Cớ sao mà cùng một nghĩa, là "thương" mà không phải "yêu" lại luôn được đặt cạnh "nhớ" tạo thành “nhớ thương”. Phải chăng vì trong một chữ "thương" thôi đã bao hàm muôn nỗi nhớ. Chữ "thương" chân chất không phân chia. Người vẫn than "yêu đơn phương" ít nghe ai trách "thương đơn phương". 
 
Thương là thương thôi...
 
Chữ "thương" nghe quảng giao và rộng rãi.
 
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html
Thương mẹ, thương cha, thương cô thầy, bè bạn, anh chị em. Là thân thương.
 
Ta dùng từ "thương" cho cả người xa lạ, không quen. Nói chung là thương người.
 
Thương cho cả "người thương" mong nhớ.
 
Chữ "thương" nói ra nghe nhẹ nhàng, trong veo mà muôn vàn ý nghĩa.
 
http://vinainternet.com/nsp/Website.html
Tình thương phải chăng vì thế vẫn bền chặt hơn tình yêu.
 
Tôi thương một người.
 
Có một người kỳ lạ lắm. Dắt tôi đi qua hết từ cung bậc tình cảm này đến cung bậc tình cảm khác, lúc khiến tôi thương, lúc lại khiến tôi bực. Lúc khiến tôi bình yên, khi lại bắt tôi thấy khó chịu. Kỳ lạ! Có người vừa khiến mình thương hại, vừa khiến mình ngưỡng mộ, vừa khiến tôi lo lắng, vừa khiến tôi tin tưởng. Tôi đã đi qua hết những ngày tháng thương nhớ và cả những tháng ngày chán ghét, đã chứng kiến cả những lúc yếu đuối và xấu xa của người đó. Rồi tôi nhận ra tôi thương cả cái phần chẳng đáng để yêu trong một người. 
 
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu
 
Tôi thương một người, sẵn lòng bỏ hết tất cả chỉ để chạy đi gặp họ. Đôi khi, ta khao khát một người đến kỳ lạ. Khao khát chỉ những thứ nhỏ nhặt như bắt gặp ánh mắt người tình cờ chạm phải dáng hình của ta từ bên kia căn phòng và người mỉm cười. Khao khát có gì nhiều! Chỉ cần nhìn người qua lớp kính cửa, thấy ai đó đang say sưa với công việc của mình, thậm chí chẳng thèm chú ý đến ta. Nhưng ta thương người, cứ mãi đứng đó ngóng trông. 
 
http://baohobaominh.com/
Tôi thương một người, thương cả cái nói, cái cười, từng cách ngắt câu nhả chữ khi nói chuyện. Câu chuyện đôi khi cứ xoay vần, lặp đi lặp lại chỉ chừng đó. Thương một người, ta chưa bao giờ chán nghe nhau bằng tất cả giác quan và trái tim mình. 
 
Thương một người, thương càng thêm thương khi sau giọng nói vui tươi kia, tôi nhìn ra trong ánh mắt sự mệt mỏi nhuốm màu. Tương lai rồi sẽ đi đến đâu, người rồi thì sẽ ra sao, tôi sẽ ra sao, chúng ta sẽ ra sao? Vì đời luôn biến động và thỉnh thoảng xám ngoét, vì tương lai thật khó nói, ta lại càng thương nhau. 
 
http://tuonghoa.com/
Thương một người không phải người mình yêu...
 
Tôi thương một người. Thương nhiều đến mức, bạn bè vẫn hỏi: “Coi chừng bị yêu!”. Tôi vẫn cười và bảo: “Không yêu được. Thương, thương lắm, thương trên cả yêu”. Như thế, tôi chỉ thương thôi, không phải yêu. Thương đến tận cùng một người mình không chọn để yêu đương. Tôi thương một người theo kiểu không thương để mưu cầu tình yêu lứa đôi, không thương để người thương mình lại, không thương để người ta thuộc về mình.
 
http://nhakhoa55thanglong.com/
Nó vừa lặng lẽ, vừa trông theo, vừa khắc khoải, vừa khao khát, vừa đợi mong. Nhưng nó bình yên hơn tình yêu, bởi chúng tôi chẳng bao giờ thuộc về riêng nhau, không chiếm hữu, không đòi hỏi, không thêm nữa… Chỉ cần ngồi cạnh nhau, chỉ cần tôi bước vào căn phòng và bắt gặp dáng lưng người, chỉ cần nhìn vào mắt nhau và người nói: “Mọi thứ vẫn ổn!”. Tôi thương một người chỉ cần có vậy, nên người luôn cho tôi một cảm giác đủ đầy an yên. 
 
Vẫn là thương một người…  
 
http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html
Tôi đã biết trong đời có thứ tình cảm gần như là yêu, nhiều hơn cả yêu mà không phải là yêu. Nó trong lành và yên bình, thanh khiết và chân thành như một vạt nắng sớm chiếu qua giọt sương. Tôi chưa biết định nghĩa nó thế nào, cũng chẳng biết bao nhiêu người dành cho nhau thứ tình cảm lạ kỳ như thế nên chỉ có một chữ “thương” muôn nghĩa mới đủ sức gói gọn tất cả.
 
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html
Chưa biết được là còn đủ sức thương một người được thêm bao lâu. Chữ “thương” dắt tôi đi qua những ngỡ ngàng, những thất vọng, những trách móc rồi chấp nhận. Tôi thương một người, thương cả cái xấu xa, yếu đuối. Chẳng có gì là vĩnh cửu, và rồi sẽ có lúc phải lụi tàn. Nhưng thêm một ngày thôi, cũng đáng để “thương nhau”.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Yêu đơn phương là đôi khi sống bằng những giấc mơ…

"Tâm hồn luôn biết phải làm gì để chữa lành những vết thương. Thử thách chính là làm sao cho tâm trí trở nên yên lặng."

http://phuchuycomputer.com/tin/Saa-Chaa-May-Tanh.html


Yêu đơn phương là đôi khi sống bằng những giấc mơ… Em như một đạo diễn tài ba, khi mỗi ngày lại dựng cho mình một vở kịch tình yêu lãng mạn.

Anh à, anh có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?
http://hoangthaivina.com/lsp/Dong-Phuc-Cong-Nhan.html
Hay để em đi qua anh thêm một lần nữa nhé! Hơn 20 tuổi, em nghĩ rằng mình có sức đề kháng đủ lớn để không dễ dàng mắc chứng “say nắng”, ngờ đâu vẫn bị một chàng trai “xấu xí” làm cho say sẩm mặt mày. Em thích anh! Em đủ trưởng thành để hiểu rằng, tình yêu, hạnh phúc vĩnh viễn phải do bản thân mình tự giành lấy; và em cần một người đàn ông, như anh!
 
http://phuthanhloi.com.vn/gioi-thieu-c49.html
Trong câu chuyện tình yêu mới chớm này, em thấy mình đang là kẻ đơn phương tình cảm. Em giống như một đứa trẻ đội lốt người lớn thôi. Mà trẻ con thì nào có biết nói dối bao giờ. Thích là không thể che giấu và sẽ mong có bằng được, không đắn đo thiệt hơn, hay hậu quả ra sao. Em thích anh, dù biết chỉ vài ngày sau đó em sẽ đi rất xa, rất xa… xa anh cả nửa vòng trái đất. Em đã nghĩ tình cảm sẽ theo gió bay đi, sao biết được “say nắng” đôi khi không phải là chóng vánh.
 
http://vinainternet.com/nsp/Website.html
Yêu đơn phương cũng thật thú vị anh ạ. Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn nâng nâng một niềm hạnh phúc đến khó tả. Em tự cho mình quyền được hài lòng với niềm vui viên mãn đó. Đôi khi có cảm giác buồn nhớ, hanh hao như gió lạnh mùa thu, nhưng nó không khiến trái tim co quắp, bàn tay lạnh cóng, mà man mác và đầy hi vọng, đủ để người ta thấy thèm một vòng tay… Và rồi cứ hi vọng, hi vọng vào ngày mai, sẽ có anh bên cạnh.
 
 
 
Yêu đơn phương là đôi khi sống bằng những giấc mơ… Em như một đạo diễn tài ba, khi mỗi ngày lại dựng cho mình một vở kịch tình yêu lãng mạn. Câu chuyện tình yêu tươi đẹp không bao giờ có hình bóng của kẻ thứ ba. Chuyện của hai người và những trải nghiệm cuộc sống, tình yêu… Có ai ngốc mà tự dựng nên kỉ niệm với một người trong mơ để rồi đêm ngày nhớ thương không anh?
 
http://phutungotoatvn.com/index.php?view=gioithieu
Ai đã từng trải qua trạng thái yêu đơn phương sẽ hiểu, đây là một chuỗi ngày tháng không hề dễ dàng. Khi ấy, phải vận dụng hết sự thông minh của bộ não và sự nhạy bén của con tim để duy trì tình yêu đó. Mỗi người lại có một cách thể hiện tình yêu khác nhau. Em không phải là kẻ nhút nhát trong tình yêu đơn phương, khi mà chỉ ôm đau đáu tình yêu thầm lặng, dằn vặt bản thân, ngụp lặn trong chuỗi tự kỷ, rồi thở than trách trời, tại sao người ta không yêu mình. Đối với em, yêu đơn phương là chấp nhận tình cảm một chiều nhưng không chấp nhận tình cảm đó trong im lặng. Em thích anh và em muốn anh biết, dù anh có đón nhận tình cảm đó hay không.
 
http://baohobaominh.com/
Em đã từng nghĩ ra trăm nghìn cách để “cưa” anh, và mỗi lần làm xong một “kiệt tác” thú vị nào đó lại cảm thấy rất vui. Em thừa nhận, em là một cô gái thích chinh phục. Em thích cảm giác thích một người, thích cảm giác được làm tất cả những điều tốt đẹp cho người đó, thích làm người đó bất ngờ… Và song hành với cảm giác đó, em sợ những chàng trai theo đuổi mình khi họ luôn tỏ ra quan tâm thái quá với một người không-là-gì-cả của họ. Khi thích một người, ai cũng có đôi phần ích kỷ, em cũng vậy! Cái chuỗi tình cảm vòng quanh này, loài người muôn kiếp không thể thoát được nên đành phải chấp nhận như một điều hiển nhiên trong cuộc sống…
 
http://tuonghoa.com/
Giờ đây, khi đang ở xa anh nửa vòng trái đất, em vẫn mong những điều tốt đẹp nhất cho anh. Em mong một ngày tỉnh dậy, bất giác không thấy em, anh sẽ nhớ nhung tìm kiếm và rồi nhận ra, em là người anh đang mỏi mòn chờ đợi, là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời mình. Em sẽ không dễ dàng từ bỏ và tha thứ cho kẻ đã mang tội “gieo rắc nhớ thương” cho em vậy đâu.
 
 
http://nhakhoa55thanglong.com/
 
“Không ai có đủ ngu ngốc để yêu mãi một người không yêu mình”. Thế mà em có thừa ngốc nghếch để làm chuyện đó mãi. Em là một kẻ ngốc lạc quan mà. Em tin là, con người nên sống không ràng buộc cảm xúc nếu như nó không tiêu cực và phạm pháp. Mọi cảm xúc của con người, hỉ nộ ái ố, đều là hữu hạn; và người ta có thể chủ động thay đổi khi nó tới hạn. Em không biết ngày mai em sẽ ra sao, anh sẽ ra sao.
http://filvietnam.com/lt/Social-Media.html
Mỗi người một con đường, một lựa chọn… Anh sẽ yêu một cô gái khác em, em sẽ yêu một chàng trai không phải là anh. Chúng ta sẽ đi những con đường hoàn toàn khác nhau. Nhưng em sẽ không hối hận vì những điều mình là làm cho tình yêu ngày hôm nay… Ngày hôm nay em đã tìm thấy người mình đã chờ đợi nhiều năm qua.
 
http://chotanbinhonline.com/san-pham/30/142/164/dong-phuc-hoc-sinh.html
Hẹn gặp Hà Nội, hẹn gặp anh, thu sau nhé!
 
Gửi yêu thương và những nỗi nhớ không tên nơi tháng 10 yêu dấu. Chờ em!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com