Showing posts with label bài hát tâm hồn. Show all posts
Showing posts with label bài hát tâm hồn. Show all posts

Sunday, July 27, 2014

Anh sẽ đợi!

"Một người đàn ông phải đủ cao thượng để thừa nhận lỗi lầm, đủ thông minh để rút ra bài học, và đủ mạnh mẽ để sửa chữa nó."

Sua may tinh hcm


Chúng ta có bao nhiêu thời gian tuổi trẻ để chùng chình, lãng phí? Yêu thì nói là yêu, cần gì phải cân nhắc giữa yêu và lòng tự trọng, giữa chấp nhận thua thiệt, hay khư khư giữ lấy sự tự cao.

Mảnh vỡ của trái tim ghép lại, không thể trả lại một nhịp đập như lúc ban đầu. Những gì đã quên, cho dù một thời điểm nào đó nhớ lại, vẫn chỉ là những mảng chắp nối. Nếu yêu một người giống như là một thử thách bắt buộc, thì chẳng thà chúng ta cứ ngẩng cao đầu mà đón nhận, cũng nên sẵn sàng chịu đau thương. 
 Quan ao cong nhan
 
Bởi vì đằng nào cũng phải đối mặt, thà rằng cứ bình tĩnh chấp nhận, chứ không cần hèn nhát né tránh. Có như vậy, nỗi đau có thể sẽ giảm đi, một chút.
 
Sửa máy lạnh
Phải chăng cái giá đắt nhất của tình yêu không phải chia ly, cũng không phải thương tổn, càng không phải là lừa dối, bội bạc. Cái giá đắt nhất chính là ký ức bỗng dưng bị đánh cắp, khi chúng ta nhìn đi nhìn lại mọi thứ đều trở nên mơ hồ?
 
Tôi đã từng hy vọng, nếu gặp được Thượng đế, tôi sẽ hỏi Người, rốt cuộc tạo ra yêu thương, có phải là một việc làm sai lầm?
 
Nhưng kỳ thực, nếu không có yêu thương, cuộc sống cũng sẽ vất vả hơn, chúng ta cũng sẽ trở thành những con búp bê vô tri giác. Chúng ta càng không có cảm xúc, càng sống một đời mê muội.
 
Còn tôi, tôi đã nhận ra, nếu thế giới này không có tình yêu, nếu tôi không biết yêu, cuộc đời của tôi sẽ trở nên thiếu thốn đến nhường nào.
 
Chắc có lẽ cũng là do duyên phận, để tôi gặp cô ấy ngày hôm đó. Là cô ấy, và nhất định phải là cô ấy, bước vào cuộc sống tràn ngập màu sắc của tôi, quệt thêm vào những mảng xám xịt. Người vốn luôn tự cao và ngạo mạn như tôi, bỗng chốc hóa thành một con người khác, để rồi nhận ra rằng, những năm tháng êm ả của cuộc đời mình sắp biến mất.
 
 VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/

- Này, cậu nhìn cái gì thế?
 
Quân huých vai tôi, nháy mắt mang một vẻ tò mò đầy khiêu khích. Theo ánh mắt tôi nhìn là một cô gái lẫn trong đám đông người hâm mộ, mái tóc dài, lòa xòa che gần như toàn bộ khuôn mặt, hàng mi rợp xuống giấu đi ánh mắt ủ rũ. Không giống như những cô gái khác đang chen lấn để được lại gần chúng tôi. Cô ấy chỉ đứng đó, với nụ cười mê hoặc rọi vào một khoảng hư không trước mặt. Một vệt đen chặn lại trước mắt tôi, trong đầu bỗng dưng có một tiếng nổ đột ngột.
 
- Không có gì! – Tôi mơ hồ đáp lại, tránh đi ánh mắt của Quân, rồi rảo bước nhanh về phía trước. Có lẽ, tâm trạng tôi hôm nay không tốt.
 
Những ngày sau đó, tôi luôn bị ám ảnh bởi hình bóng cô gái ấy. Lúc đứng trên sân khấu cũng vô thức đưa mắt tìm kiếm xuyên qua những tiếng reo hò, cố tìm thấy cô ấy giữa đám đông. Nhưng, không thể. Cô gái của ngày hôm đó tựa như một cơn ảo giác, xuyên qua trí não tôi trong chốc lát, để rồi vĩnh viễn không xuất hiện lại lần nữa.
 
 Phu tung o to
- Anh Quân này! – Huy mím môi vỗ vai Quân cười bí hiểm – Anh Phong dạo này bị làm sao ấy, cứ thất thần. Hay là thương nhớ em nào?
 
- Ừ, mày cũng thấy thế phỏng? Mấy hôm nay cứ thấy tâm hồn treo ngược trên cành cây. Có khi yêu rồi cũng nên! – Nói rồi Quân ném chiếc rubic trong tay sang một bên, quay sang bám vai tôi, vịn mạnh xuống.
 
- Phong, khai thật đi, “cảm” em nào rồi?
 
- Làm gì có! Bọn ông đừng có lắm chuyện, để tôi yên!
 
- Xời, làm gì mà cáu bẳn thế, ông không nhận thì bọn tôi cũng biết rồi! Nói đi, ai lại lọt vào mắt xanh của Phong, thành viên đẹp trai lại tài năng nhất của "Touched"
 
- Hai người cứ ở đấy mà hoang tưởng, tôi đi ngủ, phiền chết đi được!
 
- Này, nhớ đặt báo thức chiều còn đến phòng tập đúng giờ nhé!
 
- Biết rồi!
 
Không thể phủ nhận, ngày hôm đó của tôi, là một khoảnh khắc trái tim bỗng dưng lỡ nhịp. Trong số ngàn vạn người, tôi bắt đầu chú ý đến một cô gái vốn dĩ là kém nổi bật, để rồi không tự chủ được mà nhớ nhung, để rồi không tự chủ được mà tìm kiếm.
 
 Bao ho lao dong
Cho đến khi tôi sắp xua đi hết những hình ảnh lởn vởn bám trụ trong đầu mình những chuỗi ngày lặp đi lặp lại thì cô ấy xuất hiện. Một sự xuất hiện vừa ngẫu nhiên, vừa là tất nhiên.
 
Như là một sự ràng buộc của số phận, ánh mắt tôi lại chạm vào cô ấy, rồi không thể tự giác rời đi. Sau này tôi vẫn luôn tự hỏi mình, nếu như hôm đấy tôi không nhìn thấy cô ấy, có lẽ giữa chúng tôi cũng sẽ không xảy ra thật nhiều chuyện như vậy.
 
Rất tiếc, hai chữ “nếu như” luôn được dùng để dày vò con người ta. Có thể hối hận, có thể muốn khước từ, nhưng đột nhiên không thể xóa bỏ.
 
 
Lách qua đám đông đang đứng chắn trước lối ra, tôi kịp đỡ lấy một cô nhóc bị xô đẩy đến suýt ngã để xin chữ ký. Trước khi bước vào xe, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng tựa lưng vào chiếc hàng rào sắt cạnh cổng an ninh. Khuôn mặt hơi cúi, bàn chân di di trên nền đất lạo xạo, tay cầm điện thoại buông thõng xuống, màn hình vẫn còn sáng, nhấp nháy một cuộc gọi đến.
 
Tôi yêu cầu tài xế quay lại, đám đông lúc này đã giải tán hết, chỉ riêng cô ấy vẫn đứng trơ trọi một mình, dựa lưng lặng lẽ ở nguyên vị trí cũ. Mái tóc lòa xòa lúc này đã được buộc lại gọn gàng, bờ vai bắt đầu run rẩy vì lạnh. Tôi tiến lại gần, bất giác cảm thấy thương xót.
 
Đầu óc tôi vẫn quay mòng mòng. Tại sao tôi lại thích cô ấy? Tôi chỉ nhìn thấy cô ấy vẻn vẹn có hai lần thì lý do gì khiến tôi lưu luyến mãi không buông như vậy? Nếu phải cho câu trả lời chính xác, tôi chắc chắn không biết.
 
Nhưng cảm giác trong tim rõ ràng là thật, vậy thì tôi còn chờ đợi cái gì?
 
- Lạnh không?
 
 Giay dan tuong
Bất ngờ trước câu hỏi của tôi, cô gái ngẩng mặt lên nhìn về phía phát ra âm thanh, khuôn mặt ngơ ngác kết hợp cùng đôi mắt tròn xoe lại vì ngạc nhiên khiến tôi bật cười.
 
- Đang hỏi em đấy, lạnh không?
 
- …
 
- Ủa? Sao không trả lời vậy?
 
- Bởi vì nhất thời em… em không biết nói gì… Có đúng là anh không ạ?
 
- Ồ, đúng là anh, nhưng anh là ai?
 
- Phong…
 
- Ừ, còn người nào khác giống anh đến như thế này không? Sao em lại ngồi đây mà không về đi? Muộn lắm rồi!
 
- Em không biết phải về đâu…
 
- Về nhà em ấy!
 
- À, về nhà…
 
- Anh đưa em về nhé?
 
- Không cần đâu ạ, anh ngồi với em một lúc là được, lát nữa em sẽ gọi người đến đón!
 
- Được!
 
 Rang su cao cap
 

Tôi cá rằng mình điên rồi, hoặc là bất giác trở nên mất trí nhớ. Tôi quên bản thân là ai, và quên cô gái trước mặt mình là ai. Không phải là ca sĩ thần tượng và người hâm mộ nữa. Chúng tôi tựa như những người bạn đã quen biết từ rất lâu rồi, nói những câu chuyện lệch tông nhưng lại vô cùng ăn ý, đôi lúc cười phá lên thích thú, đôi lúc lại thừ người ra để tâm hồn trôi lập lờ về những điểm vô định. 
 
Những tháng ngày trước mắt bỗng chốc hóa thành một chiếc đại dương không đáy. Mảng màu xám di chuyển trong thế giới đa sắc của tôi chậm chạp, nhưng ngấm dần vào thành một phần không thể thiếu. Tôi loay hoay nhìn nó bay lượn xung quanh mình, muốn đưa tay bắt lấy, nhưng lại không nỡ buông ra.
 
Sau cuộc nói chuyện định mệnh ngày hôm đó, tôi và Hà Vân vẫn lén lút gặp nhau. Tôi hiểu, vì tôi không phải là người thường, vì tôi là một ca sĩ thần tượng, nên cô ấy ngay cả gặp gỡ với tôi cũng luôn khó xử. Đôi lúc là chúng tôi phải đến một quán café kiểu cổ trong một con hẻm sâu tít bên trong khu phố cổ, đôi lúc là tôi tự tìm đến cô ấy ở một ngóc ngách lạ kỳ nào đó. Trên sân thượng một tòa nhà, hoặc chiếc ban công bằng gỗ cọt kẹt dẫn lên hành lang của một ngôi nhà bỏ hoang mà cô ấy tìm được, để rồi mang đến đó những giỏ xương rồng treo lơ lửng.
 
Tôi hỏi vì sao lại là xương rồng. Nhưng cô ấy không trả lời, chỉ cười. Con gái vốn không phải là thích những loài hoa có hương có sắc hay sao? Người con gái kỳ lạ này cớ sao luôn mang niềm yêu thích với những thứ gai góc như vậy? Là vì tâm hồn quá yếu đuối, quá cô đơn, hay vì phản xạ tự vệ có điều kiện?
 
- Anh vẫn thắc mắc, nếu em là fan thì trong nhóm bọn anh, em thích ai?
 
- Em không thích ai!
 
- Hả?
 
- Em thích âm nhạc của các anh, chứ không phải thích các anh!
 
- Ồ, lần đầu tiên anh phát hiện tài năng của mình có giá trị đến như vậy chứ không phải nhan sắc đấy!
 
- Thế âm nhạc của anh có gì?
 
- Sự tự do, phóng khoáng, sự mạnh mẽ và không có quy luật, cái mà em không bao giờ với tới được!
 
- Em không có tự do?
 
- Từa tựa như thế…
 
Tôi không hiểu lắm về những câu trả lời của Hà Vân. Tâm hồn cô ấy tựa như chiếc rương được dán một mảnh niêm phong kín mít, không cho bất cứ ai có cơ hội mở cửa để nhìn vào. Và một thằng như tôi vốn dĩ không hiểu, cô ấy đã phải chịu đựng sự cô đơn đến nhường nào.
 
Email Marketing
Ban đầu, tôi đơn thuần chỉ là nghĩ, mình thích cô ấy, thì sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy vui vẻ, sẽ mang đến cho cô ấy nhiều điều bất ngờ. Thế nhưng không phải, tình yêu giữa chúng tôi quá khó khăn. Mặc dù tôi thích cô ấy, nhưng tôi phát hiện, ngay từ khi bắt đầu mình chưa từng một lần được chạm sâu vào trong khoảng không thế giới nội tâm của cô ấy. Mặc dù cảm nhận được cô ấy thích tôi, nhưng cô ấy chưa từng chủ động đến gần tôi.
 
Dù cho tôi cố gắng xóa đi khoảng cách giữa chúng tôi, vẫn không thể. 
 

Cho đến khi tôi bỗng dưng cảm thấy tức giận với chính mình, và với cả cô ấy. Cho đến khi tôi cảm thấy tình yêu của tôi trao đi chẳng được cô ấy mở lòng đón nhận. Tôi vẫn giậm chân tại chỗ ở cùng một điểm với lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ, cái hố sâu trước mặt vẫn cứ lớn dần.
 
Bất giác, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ cứ chạy theo để với lấy một quả bóng bay đang trôi giữa không trung, làm cách nào cũng không thể chạm tới, đuổi cách nào cũng không thể theo kịp.
 
- Rốt cuộc là em có thích anh hay không?
 
- Hả?  
 
- Em thừa biết là anh thích em rồi mà, còn em thì sao? Em có thích anh không?
 
- Sao đột nhiên anh lại…
 
- Anh muốn câu trả lời!
 
- Anh lạ quá, bỗng dưng nổi cáu với em? 
 
- Được rồi, em đừng có đánh trống lảng, anh chỉ muốn nghe câu trả lời của em!
 
- Đột ngột quá, em…
 
- Thực ra anh cũng biết đáp án rồi, em không cần nói nữa!
 
- Phong…
 
- Đừng gọi tên anh, thế giới của em sâu quá, dày quá, anh không cách nào bước vào nổi. Em, cũng đâu cho anh cơ hội bước vào…
 
- …
 
- Hà Vân, vì cớ gì mà làm khổ anh thế này? Anh cảm thấy mệt mỏi lắm…
 
Từ hôm đó, tôi không đến tìm Hà Vân nữa, bỏ mặc cho hình bóng cô ấy cứ luẩn quẩn quanh đầu. Mặc dù biết không có tác dụng, nhưng tôi vẫn cố gắng áp chế bản thân mình đừng nhớ đến cô ấy nữa. Ấy vậy mà vô phương, đôi mắt hoang mang của cô ấy ngày hôm đó cứ như là một giấc mơ đáng sợ cứ lặp đi lặp lại, ẩn hiện xung quanh tôi.
 
Thật ra, ngày hôm đó tôi đã hạ quyết tâm, chỉ cần cô ấy nói thích tôi, tôi sẽ bỏ mặc tất cả để chạy theo cô ấy, tôi sẽ không quan tâm việc mình làm là đúng hay sai, tình yêu của tôi là ngờ nghệch hay vụng dại, tôi sẽ chỉ bám chặt lấy cô ấy.
 
Nhưng, cái tôi nhận được chỉ là những tia hoang mang toát lên thật rõ trên khuôn mặt ngày thường vẫn phủ một lớp ảm đạm ấy. Tôi tuyệt vọng hơn là buồn. Cái sự tuyệt vọng của một gã trai kiêu ngạo bỗng dưng một ngày nào đó bị thất tình. Sự vô lý nảy sinh từ tình cảm một chiều đè nén làm cái thứ vẫn đập trong lồng ngực trái của tôi muốn vỡ tung ra.
 
Kỳ thực, tôi đã tổn thương rồi!

 

Tình yêu trao đi không được đón nhận, có ai mà không cảm thấy bị tổn thương? Tôi cố thuyết phục mình rằng cô ấy chỉ là một người hâm mộ bình thường, còn tôi là thần tượng, để rồi tự an ủi bản thân rằng, cô ấy vốn dĩ không thể nhận được tình yêu của tôi. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ như một đứa trẻ, hờn dỗi để được nhận lấy sự quan tâm, cố dỗ dành bản thân, vẫn cảm thấy mình quá đáng thương.
 
 May dong phuc
Hà Vân cuối cùng cũng đến gặp tôi. Vượt qua những gì tôi đã tưởng tượng trong đầu, cô ấy gầy đi rất nhiều. Đối diện với con mắt kinh ngạc rồi sau đó là phớt lờ cố ý của tôi, cô ấy vẫn giữ tay tôi lại.
 
- Phong, hay là mình yêu nhau một tháng?
 
- Em nói sao?
 
- Nếu đã như vậy, cứ yêu nhau đi, một tháng hay một năm, 30 ngày hay vài trăm ngày có gì khác nhau? 
 
- Em nghĩ tôi sẽ đồng ý? Một tháng em cho là đủ với một cuộc tình?
 
- Anh sẽ đồng ý!
 
- Em nhầm rồi! – Tôi khoát tay, gạt cô ấy sang một bên – Tôi không cần những cái gì tạm bợ. Em đừng xúc phạm tôi! Về đi!
 
- Được rồi, em hiểu, xin lỗi đã làm phiền anh!
 
Bóng lưng cô ấy quay đi, bỏ lại tôi một mình với đôi tay khép hờ trong không khí. Thì ra, ai yêu nhiều thì người đấy sẽ bị tổn thương, càng yêu càng tổn thương. Người ta vẫn thường đánh cược rất lớn để đổi lấy hạnh phúc, còn tôi vừa khước từ cơ hội để níu kéo yêu thương. 
 
Tôi đang chờ đợi cái gì? Tôi đang tự cao cái gì? Chẳng phải tôi yêu cô ấy sao? Cho dù không có kết quả, cho dù cô ấy không yêu tôi, cũng được! Tôi phải nắm lấy cơ hội của mình. 
 
Một tháng, thậm chí chỉ một tuần, được ở bên cô ấy, không phải vẫn là điều tôi mong muốn hay sao?
 
Tôi kịp kéo Hà Vân lại khi cô ấy mới ra đến bến xe bus bên kia đường. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt giàn giụa nước mắt, tôi đưa tay ra chạm vào thì bị cô ấy gạt ra.
 
- Anh xin lỗi, là anh sai, anh không nên như thế với em!
 
- …
 
- Đừng khóc nữa, anh đồng ý, em muốn thế nào cũng được, anh đồng ý hết!
 
- Anh có biết em đã lấy ra bao nhiêu dũng cảm không? Anh có biết em phải vượt qua bao nhiêu rào cản tâm lý để mở lòng ra và bước về phía anh không? Thế mà anh nói sao? “Xúc phạm anh”? Em đã có lỗi gì cơ chứ?!
 
- Anh…
 
- Em thích anh, ngốc ạ, tại sao anh lúc nào cũng tự suy đoán theo ý mình? 
 
- …
 
- Em im lặng, em ngạc nhiên, em khó chấp nhận cũng vì em quá tự ti. Anh thì giống như ngôi sao tỏa sáng, còn em thì chỉ là một đứa con gái lập dị khác thường. Em vốn không đủ tự tin để dành tình cảm cho ai. Nhưng em đã lặng lẽ thích anh, âm thầm thích anh. Và em chỉ muốn giấu thật kỹ tình cảm này, em sợ sẽ là gánh nặng với anh…
 
Tôi đứng im lặng nhìn Vân. Người con gái tôi yêu, cũng yêu tôi, cô ấy còn vì tôi, mà từ một cô gái sống khép kín trong một thế giới của riêng mình, bất chợt một ngày nào đó cố sức mở cánh cửa đã đóng chặt từ bao lâu, để cho tôi cơ hội bước vào. Còn tôi chỉ biết trách móc cô ấy, tức giận với cô ấy, ích kỷ chờ đợi tình cảm của cô ấy.
 
- Anh xin lỗi, Vân!
 
- Cho dù em muốn thể hiện tình cảm thì sao? Em đến cùng cũng chỉ là người hâm mộ, em lấy tư cách gì để nhận tình cảm của anh?
 
Ngoài câu xin lỗi, tôi không biết phải nói gì lúc này. Nếu nói là hạnh phúc, tôi tin đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của mình. Nhưng còn cô ấy? Cô ấy rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu thiệt thòi? Cô ấy đã vì yêu tôi mà đã trải qua những gì, tôi cũng không biết.
 
- Vân, anh có phải là một thằng khốn không?
 
- Không!
 
- Anh làm khổ em, anh đúng là thằng khốn, thằng khốn nhất trên đời!
 
- Em đã bảo không phải mà…
 
- Phạt anh đi, phạt anh phải yêu em mãi mãi…
 
- Làm sao thế được, chúng ta quá khác nhau, cùng lắm chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn!
 
- Khác cái gì? Vì anh là ca sĩ à? Anh không cần nữa, anh chỉ cần em!
 
- Không được!
 
- Tại sao?
 
- Sau này anh sẽ ân hận, anh sẽ trách cứ em vì phá hủy ước mơ của anh. Em hiểu âm nhạc của anh, anh đứng trên sân khấu là vì niềm đam mê.
 
- Nhưng cũng không thể từ bỏ em được. Em xem, tại sao chỉ cho anh có một tháng? Anh cần 1 năm, 10 năm, còn hơn như thế nữa! Đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ yêu nhau thôi, chúng ta đâu có lỗi?
 
Vân chợt im lặng, sự im lặng tỏa hơi lạnh buốt, ngấm dần vào tim tôi. Bàn tay tôi nới lỏng, có lẽ tôi đã quên mất điều gì đó quan trọng. Một giả thiết lướt nhanh qua đầu tôi, khiến tôi bất giác thấy nghẹt thở.
 
- Một tháng sau em sẽ không ở đây nữa đúng không? Vì thế nên em mới cho chúng ta một cơ hội? Vì thế nên em muốn bù đắp cho anh?
 
- Ơ, em… Sao anh biết?
 
- Em muốn nói, rồi em cũng sẽ rời xa anh đúng không?
 
Bàn tay tôi rời khỏi tay Vân, nhưng nhanh chóng được cô nắm lấy. Cô ấy nhìn xoáy sâu vào trong mắt tôi, một tia nhìn kiên định.
 
- Phong, có đợi được em không?
 
- Là sao?
 
- Một tháng sau, em phải theo gia đình ra nước ngoài định cư. Nhưng chỉ cần anh nói là sẽ đợi, em nhất định trở về.

 

Tình yêu, luôn luôn phải trải qua thử thách. Nếu bạn không đủ dũng khí, không đủ kiên nhẫn, bạn sẽ thua cuộc. Nếu bạn không chấp nhận đánh cược, bạn sẽ vĩnh viễn để lỡ mất cơ hội. 
 
Chúng ta có bao nhiêu thời gian tuổi trẻ để chùng chình, lãng phí? Yêu thì nói là yêu, cần gì phải cân nhắc giữa yêu và lòng tự trọng, giữa chấp nhận thua thiệt, hay khư khư giữ lấy sự tự cao. Bởi suy cho cùng, chúng ta nên sống cho mình, sống để tìm kiếm hạnh phúc, chứ không phải cố chấp ích kỷ ôm lấy hư vinh.
 
Cho đến thời điểm này, tôi không dám chắc mình có thể đợi được cô ấy bao lâu. Là 5 năm, 10 năm hay chỉ vẻn vẹn vài tháng là trái tim sẽ thay đổi. Thế nhưng tôi nhất định giữ lời hứa, sẽ chờ, và cất giữ thật cẩn thận hình bóng của cô ấy.
 
- Anh sẽ đợi!
 
Bởi vì nếu chần chừ, tôi đoán là, tôi sẽ để lỡ mất hạnh phúc ngay trước mặt, chỉ cần tôi chần chừ một chút thôi, là sẽ không bao giờ có cơ hội đến gần cô ấy!
 
Dù sao, chúng tôi cũng vẫn còn một tháng nữa. Một tháng sau, có thể câu chuyện sẽ khác đi? Cần gì biết kết cục, cần gì suy tính cho tương lai. Chúng tôi bây giờ đang yêu nhau, và chúng tôi yêu nhau, tạm thời, chỉ cần như thế là được...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân...

"Chúng ta không sợ lạc hậu, sợ nhất là lạc lõng giữa loài người…"


Sua may tinh hcm


Yêu xa là những lá thư chỉ kể chuyện: bên này nắng ấm, bên kia mưa rào. Bên này đang thu, bên kia tuyết phủ. Không dám nhắc đến những nhớ thương, sợ thương trào thành nước mắt…
Quan ao cong nhan

… Là chờ đợi điện thoại mỗi tối đi học về.
 
… Là trông ngóng khi người ta gọi cho mình hơi muộn.
 
… Là giận dỗi khi tối đó người ta đi chơi với bạn bè và không nhắn tin cho mình.
 
Sửa máy lạnh
… Là tắt máy để nghĩ rằng người ta có gọi cho mình nhưng mình không thèm nghe.
 
… Là rất muốn biết người ta có gọi khi mình tắt máy không.
 
 … Là những lúc online
 
… Là buồn vu vơ mỗi khi trời se lạnh.
 
VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/
…Yêu xa là trông ngóng…
 
…Yêu xa là nhớ đến mỏi mòn…
 
 
… Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân và òa khóc vì cần một bờ vai nhưng không thấy…
 
Phu tung o to
… Yêu xa là những lúc thương nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút ấm hơi…
 
… Yêu xa là những lá thư chỉ kể chuyện: bên này nắng ấm, bên kia mưa rào. Bên này đang thu, bên kia tuyết phủ. Không dám nhắc đến những nhớ thương, sợ thương trào thành nước mắt…
 
Bao ho lao dong
… Là thèm 1 buổi la cà ngày chủ nhật.
 
… Là nghĩ đến người ta khi thấy “cặp đôi” nhiều nhiều trên phố.
 
… Là một chút tự hỏi rằng ở nơi đó có cô bé nào hơi xinh xắn không.
 
 Giay dan tuong
… Là tự nhủ “mình đâu có cần hắn”.
 
… Là đau nhói một chút sau lời tự nhủ kia.
 
Rang su cao cap
… Là đôi khi lo lắng “không biết sau này hai đứa sẽ thế nào?”.
 
… Là chờ đợi
 
… Là mong ước
 
 Email Marketing
… Là “một chút” bi quan
 
… Là “hai chút” lạc quan
 
… Là yêu một người ở xa...
 May dong phuc


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Tặng em

"Thật ra anh sử dụng chiêu trò hay nói dối gì, em đều biết. Nhưng vì yêu một người nên tin tưởng vào những lời nói dối cũng là lẽ thường tình. Chỉ có điều em muốn nhắc anh: Mọi thứ trên đời đều có giới hạn"

 Sua may tinh hcm



Một ai đó cho tôi nhận ra rằng, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ.

1. Năm mười lăm tuổi, tôi là một đứa con gái bắt đầu biết rung động trước một người bạn trai. Đó cũng chẳng phải là ai xa lạ, không phải là mối lương duyên sét đánh, suy cho cùng là do… người đánh.

Phải, lần đó tôi đi học tối về, bị một đám bạn trai chặn xe, anh xuất hiện. Không phải mô tuýp anh hùng cứu mỹ nhân mà tôi thích anh, đem lòng hâm mộ hay gì đó đại loại. Chỉ là vì anh đã cốc đầu tôi một cái vì tội cãi bướng, không chịu đi theo sau xe anh về nhà mà đi liền một mạch về trước.
 Quan ao cong nhan

Anh hơn tôi ba tuổi, ở tuổi của anh chẳng phải là trẻ con cũng chưa hẳn đã là người lớn. Chỉ là anh trưởng thành hơn tôi, suy nghĩ nhiều hơn tôi, tự nhiên cũng thành người lớn hơn tôi mà thôi. Nhà chúng tôi cạnh nhau, trường cũng cùng đường nên đi học hay đi với nhau. Anh chắc chắn không biết rằng tôi thích anh từ cái tối mà anh trở nên anh hùng một cách lạ lẫm, anh chỉ biết một điều, rằng tôi là con nhóc khó bảo, lúc nào cũng bám theo anh nghe kể chuyện thể thao, bóng đá… Đủ các thể loại anh thích thì tôi cũng thích, giống như một đứa em trai hơn là một cô bạn gái. Dẫu vậy, tôi vẫn lấy làm mãn nguyện.

Có lần, sinh nhật tôi, tôi bỏ cả bàn bánh trái mà một cậu bạn trong lớp chuẩn bị riêng cho tôi. Có lẽ, cậu ấy thích tôi, ai cũng nói vậy. Nhưng vì anh biến đi đâu mất, cả ngày đều không xuất hiện, cũng không nhắn tin chúc mừng tôi lấy một lần, nên tôi chạy đi tìm anh, bỏ lại cậu bạn ngơ ngác, với những viên kẹo ngọt và thứ tình cảm non nớt chết yểu. Sau này khi gặp lại cậu ấy, tôi cười:
Sửa máy lạnh

“May cho cậu là đã không thích tớ, tớ có gì hay ho đâu. Chúng ta là bạn, sẽ tốt hơn!”

Cuối cùng tôi cũng tìm được anh, anh đá bóng với bọn con trai cùng lớp, chạy thế nào mà bị toác một miếng rõ to ở đầu gối, cứ ngồi đó như bị đóng băng, mặt ỉu xìu.

- Có cần em cõng anh về nhà không?

Tôi sốt sắng, vừa thổi vết thương của anh vừa nói, vô tình khiến anh bật cười.

- Với sức của em mà cõng được anh à? Chạy qua bên kia đường mua băng gạc về giúp anh là được.

Tất nhiên là nghe theo lời anh vẫn hợp lý hơn. Sau khi lo cho anh xong, tôi dìu anh về, suốt dọc đường cứ líu lo đủ thứ, tự nhiên anh ho khẽ rồi thì thầm.

- Hôm nay sinh nhật nhỉ, anh xin lỗi nhé! Chúc mừng sinh nhật em.

Con người này buồn cười lắm, vừa xin lỗi lại vừa chúc mừng, nhưng tôi chẳng đủ vui để có thể cười toe toét như ban nãy.

- Xin lỗi gì chứ. Cho anh nợ em là được chứ gì. Lúc nào cần em lại đòi, nhé!

Nói rồi tôi vẫy tay chào anh và đi thẳng về nhà. Lúc bấy giờ anh đứng ở cửa, cố nói thật to cho tôi nghe, chỉ vẻn vẹn ba từ.

- Ừ, anh hứa!
 VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/

Tuổi mười lăm của tôi chỉ ghi nhớ duy nhất một điều, đó là lời hứa của anh. Dù chẳng biết anh có thực hiện nó được không khi tôi nói ra, nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng anh sẽ làm điều gì đó cho tôi, ít nhất thì anh cũng đã hứa. Cứ như vậy, tôi vẫn thích anh, thích một cách thầm lặng, tự vun tay nuôi lớn mối tình khờ khạo, vẫn bên cạnh anh như một đứa em trai hơn là một cô bạn gái. Tôi vẫn dại khờ mãn nguyện.
 
 

2. Mười tám tuổi, tôi đỗ vào trường đại học mà anh cũng đang là sinh viên ở đó. Tất nhiên vì thích anh nên tôi mới cố sống cố chết học bằng được để thi vào đây. Ai cũng nói môi trường này không hợp với tôi, con gái mà đi học trường kỹ thuật. Nhưng tôi chẳng quan tâm nhiều lắm, nơi đó có anh là đủ rồi.

Những ngày đầu tiên làm tân sinh viên, cả tôi và anh đều hồ hởi. Anh đưa tôi đi dạo khắp phố phường Hà Nội, đi đến mỗi nơi đều thuyết giảng cho tôi nghe. Giọng của anh trầm và ấm, nghe vừa dễ chịu vừa thích thú. Tôi cũng không quan tâm nhiều đến những gì mà anh nói, chỉ biết nhâm nhi que kem lạnh rồi gật gật liên hồi.
Phu tung o to

Có những lần cả hai chúng tôi đi xe bus, khi thì anh nhường chỗ cho tôi ngồi, khi thì đứng ở phía sau giúp tôi trông chừng cái balo to ụ vì sợ có kẻ gian móc túi. Hiếm có khi nào tôi và anh được ngồi cạnh nhau, lãng mạn như trong phim Hàn. Tôi từng thở dài ngao ngán vì điều đó, nhiều lúc đâm ra trách anh ngốc nghếch, lại hơi hâm hâm, anh chỉ cười.

- Anh là con trai, phải nhường ghế cho người già và trẻ em chứ. Cũng không thể để mấy chị có em bé phải đứng được.

Tất nhiên là anh lúc nào cũng đúng, nói lý chẳng ai chê vào đâu được. Nhưng cũng may mắn có lần chúng tôi cùng đi học thêm về muộn, tôi chờ bằng được anh về cùng mới thôi, lúc ấy xe bus gần như chẳng có mấy người, chúng tôi được ngồi cạnh nhau. Tôi hí hửng nhắm mắt ngủ ngon lành, tựa lên vai anh một cách thích thú, cảm giác đúng là tuyệt vời hơn cả những bộ phim Hàn mà tôi xem. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi ngồi gần anh đến thế, gần đến nỗi nghe được tiếng thở của anh.

- Sau này anh đi làm, có tiền, có xe, nhất định sẽ không để em phải khổ.

Có lẽ vì thấy tôi nhắm mắt nên anh nghĩ rằng tôi đã ngủ, sau đó anh còn khẽ xoay người nhìn tôi, nói bằng một giọng rất nghiêm.

- Anh hứa đấy!

3. Năm tôi hai mươi tuổi, có một sự biến chuyển lớn. Đó là anh tốt nghiệp, rời trường, có việc làm.

Sau khi ra trường anh vẫn quan tâm tôi nhiều như trước, có lẽ còn chu đáo hơn ngày xưa nhiều. Tôi vẫn là sinh viên, vẫn đều đặn đi học, đi làm thêm, và tất nhiên là cả thích anh nữa.

Nhưng có những ngày mà tôi không thể bình yên, đó là khi biết anh thích một người khác.
 Bao ho lao dong

Từ trước tôi vẫn chẳng để tâm đến những câu chuyện mà anh kể, tôi chỉ quan tâm đến tình cảm của mình dành cho anh, sợ nó quá ít ỏi nên cố gắng mỗi ngày đều gom góp cho nhiều hơn, lớn dần lên. Còn anh, trong những câu chuyện có một người con gái nào đó thoảng qua, lại gặp mặt đều đặn hàng ngày. Có vẻ người con gái đó làm anh say lòng, lại làm anh mê mẩn. Anh từng hỏi tôi.

- Em đã từng thích một ai đó chưa?

Tôi còn chưa kịp trả lời, còn chưa kịp có một tiếng thật to và nói với tất cả mọi người rằng tôi thích anh, thì anh đã cười.

- Hóa ra, cũng đã đến lúc anh thích một người rồi, nhóc ạ!

Anh xoa đầu tôi, sau đó chào ra về, tim tôi bị hẫng một nhịp. Tôi dần nhận ra, hóa ra tôi cũng mãi chỉ là đứa trẻ, dù thích anh nhiều như thế nào thì vẫn mãi là một đứa trẻ. Tôi chẳng biết vì sao mình khóc, vụng dại và ngốc nghếch, tôi để nước mắt lăn đầm đìa trên má.
 
 

Mối tình của tôi dài năm năm nhưng chưa một lần nào tôi đủ can đảm để nói cho anh biết. Đã có những lúc tôi ngỡ anh sẽ hiểu, rồi chuyện tình cảm cứ thế sâu đậm hơn mà chẳng cần thiết phải có một lời nói. Hóa ra tôi đã sai thật rồi.

4. Sau khi biết anh thích một người, tôi vẫn thích anh. Vì thích một người không nhất thiết phải chiếm hữu được người đó làm của riêng mình, với tôi là vậy. Tôi vẫn gặp anh thường xuyên, đi chơi cùng anh như trước. Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi như có một bức tường vô hình, không tài nào gần lại như trước nữa.

- Anh với chị ấy sao rồi?

- Không biết nữa, có lẽ bọn anh không hợp. Anh vẫn chưa nói với cô ấy.

Mắt anh cụp xuống, hàng mi buồn rượi, giọng nói cũng chẳng có chút nồng ấm nào, cứ lạnh lùng tan đều theo gió. Tôi vẫn ngỡ rằng mình sẽ vui khi biết điều đó, vì anh chia tay nghĩa là tôi sẽ có cơ hội. Ít ra thì sẽ không phải đấu tranh với một ai đó khác, chỉ là đấu tranh với tình cảm của anh mà thôi. Nhưng sự thật không phải vậy, đấu tranh với tình cảm của anh còn khó khăn hơn vạn lần, vì anh vẫn luôn mặc định tôi là một đứa em trai chứ không phải là một cô bạn gái…
 Giay dan tuong

- Hay thật đấy, chỉ vì không hợp?

- Có lẽ còn lý do khác, nhưng anh không biết nên bắt đầu từ đâu…

Tôi thấy rất nực cười. Những con người yêu nhau lấy lý do không hợp để chia tay thật sự rất nực cười. Lúc họ yêu nhau chẳng phải vẫn bất chấp tất cả để yêu đó sao? Chuyện chia tay chắc chắn là có lý do, xong luôn viện cớ không hợp để tìm cách lánh xa. Như thế rõ ràng đã phủ nhận tình cảm trước kia dành cho nhau đúng không?

Mà, ngay cả khi tôi yêu đơn phương vẫn thấy rằng chỉ cần cố sức yêu là sẽ hợp. Chẳng qua là có đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của mình và đối phương hay không mà thôi. Giá như người lớn đừng quá xem trọng mình là người lớn, đừng quá giương cao cái tôi cá nhân thì sẽ khác, sẽ đủ can đảm để nhìn nhận ra vấn đề rồi giải quyết thẳng thắn với tình cảm của mình chứ không phải nói vẻn vẹn mấy từ không hợp như thế.

Tôi thở dài, thấy tôi ngồi đăm chiêu anh bất giác bật cười. Nụ cười của anh gần gũi ngay bên cạnh khiến tôi ý thức được rằng anh đang phải chịu sự tổn thương quá lớn. Anh cười như mếu, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn, đến mức, nó chạm được cả vào trái tim tôi, lạnh buốt.

- Về thôi, ngồi nghĩ ngợi gì thế nhóc!
Rang su cao cap

5. Nói là đi về nhưng chúng tôi không về hẳn mà còn lượn vài vòng phố Hà Nội. Trời vào thu tiết se lạnh khiến tôi co ro với một góc kỉ niệm ngổn ngang của những ngày đầu tiên ra Hà Nội nhập học. Những ngày ấy cũng là anh cùng tôi lang thang khắp nơi, tôi vẫn là mối quan tâm duy nhất của anh, cũng là đứa con gái duy nhất bên cạnh anh. Có những mùa đã qua, cây thay lá và người thay lòng…

Thật sự thì giữa chúng tôi là thứ tình cảm nào đó khó có thể định hình. Tôi thích anh, không đơn thuần là thích. Còn anh với tôi thì sao? Tôi chưa một lần đủ can đảm để hỏi anh cho dù tôi rất muốn biết câu trả lời.

- Đã có lần, em ngủ gục lên vai anh ở trên xe bus, anh lúc đó tự hứa nhất định sẽ kiếm nhiều tiền, mua xe rồi đưa đón em mỗi ngày, nhất định không để em chịu khổ…

Anh vừa lái xe vừa nói, câu nói của anh vô tình chạm vào một góc thổn thức trong tôi. Rõ ràng tôi còn nhớ, thậm chí rất nhớ khoảnh khắc ấy. Chỉ là anh không biết mà thôi.

- Thật ra, lúc đó… em không ngủ. Em chỉ thử xem cảm giác giống như trong phim là như thế nào thôi.
 Email Marketing

Tôi lí nhí trả lời, vòng tay lên ngang bụng anh. Chưa bao giờ ngồi sau xe anh mà tôi dám làm như thế, vốn dĩ giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình, kể từ khi anh yêu chị ấy.

- Hóa ra lúc ấy em chưa ngủ à? Thế mà anh không biết.

Anh bật cười, một tay lái xe, một tay xiết nhẹ lấy tay tôi.

- Anh còn nợ em một lời hứa, quà sinh nhật năm em lớp chín, nhớ không?

- Ừ. Nhớ chứ. Đến tận giờ vẫn nhớ. Sao, muốn anh tặng gì nào?

Tôi vùi đầu tựa vào vai anh, quả thật không muốn xa rời khoảnh khắc này một chút nào. Chắc là chút ích kỷ của con gái khiến tôi muốn níu anh ở lại, muốn vòng tay ôm anh chặt hơn. Nhưng tôi cũng biết, càng làm thế càng khiến anh đau lòng. Khi nào mà người anh yêu không phải tôi thì khi ấy tôi níu anh càng chặt, giữ anh càng lâu chỉ càng khiến anh rời xa tôi hơn mà thôi.

- Hứa với em, anh sẽ bắt đầu lại với chị ấy. Đừng để tình yêu của anh vụt đi như thế, được không?

- …

- Anh gặp chị ấy đi, nói rõ tình cảm của mình, nếu có thể, hãy nắm tay chị ấy cùng đi, đừng buông tay nhau dễ dàng như thế…

Giọng tôi gần như lạc đi, mắt tôi nhòe nước. Tôi vẫn gồng mình để nói cho rõ ràng rành mạch ngần ấy từ. Tôi đã để dành lời hứa ấy của anh suốt năm năm, giống như ấp ủ mối tình đầu khờ khạo trong ngần ấy thời gian. Tôi đã có ý định ngông nghênh rằng khi mà tôi đủ lớn, tôi sẽ bắt anh hứa lấy tôi làm vợ. Cuối cùng, tôi dùng lời hứa ấy dành cho một người con gái khác, người mà anh đã yêu và vẫn còn yêu rất nhiều.
 
 

6. Khi đưa tôi về đến nhà, anh có nhìn thấy mắt tôi hoe đỏ, đặt vào lòng bàn tay tôi cành hoa sữa anh đã hái được lúc nào, ngào ngạt hương.

- Tặng em này.

- Anh vẫn chưa trả lời em. Hứa với em như thế, có được không?

- Có được không?
 May dong phuc

Anh lặp lại câu hỏi khiến tôi hơi sững người. Tôi đã nghĩ, hẳn là anh sẽ mỉm cười, rồi dịu dàng xoa đầu tôi, sẽ gật đầu một cái ra hiệu đồng ý rồi bắt tôi vào nhà đi ngủ để anh còn về. Cuối cùng cũng chỉ là một câu hỏi “Có được không?”

- Ừ, anh biết rồi, vào nhà ngủ đi.

Cuối cùng thì anh cũng mỉm cười và gật đầu. Tôi nghe tim mình vỡ ra thành từng mảnh vụn. Tôi ngốc nghếch trao cơ hội cho một người khác, lại cũng vì ngốc nghếch như thế mà đau lòng. Lúc anh quay xe đi, tôi còn ngập ngừng một câu hỏi nhỏ, đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, rằng anh có thích tôi không? Có từng thích tôi trong quá khứ một lần nào không? Nhưng rồi lời chẳng thể thốt ra được, tôi đã nghĩ, chuyện anh có thích tôi hay không có lẽ không nên biết thì tốt hơn. Biết đâu đấy khi biết được câu trả lời, tim tôi còn đau hơn thế này nhiều lần, hoặc sẽ hối hận hơn nhiều lần.

Tôi học cách gói ghém tất thảy kỉ niệm về anh lại, gói cả thứ tình yêu thành mầm xanh vốn tưởng đã có thể trưởng thành nay lại bị đốn ngã bởi chính tôi. Tôi mỉm cười, tự thưởng cho mình một giấc ngủ say không mộng mị. Lúc bấy giờ ở điện thoại báo có tin nhắn đến.

“Ngày mai anh sẽ thực hiện lời hứa với em, sẽ đến nói cho cô ấy biết, sẽ cùng cô ấy bắt đầu lại một mối quan hệ mới. Thế nên, ngày mai, em sẽ dành thời gian cho anh chứ?”

Có lẽ, ngày mai là một ngày rất dài, một ngày mà tôi không biết trước được nó chứa đựng những gì bất ngờ sẽ đến. Một ai đó cho tôi nhận ra rằng, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ. Sẽ có những lúc tình gần nhau trong gang tấc nhưng vì lời không kịp nói ra sẽ trở nên xa vời vợi. May mắn thay, chúng tôi vẫn cùng ở chung dưới một thành phố, cùng hít thở dưới một bầu trời, và chúng tôi vẫn còn có thể gặp lại nhau…


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Em chỉ cần biết rằng anh yêu em thế là đủ, em nhé!

"Nhớ nhé, tiền và phụ nữ đừng bao giờ nhờ ai giữ hộ..mà hãy để chúng nó tự giữ nhau"..:))"

Sua may tinh hcm


Có lẽ đối với em lời hứa như một hợp đồng bảo hiểm cho tình yêu nhưng thực ra nó chẳng chứng minh được điều gì cả vì thế đừng bắt anh hứa nữa. Em chỉ cần biết rằng anh yêu em thế là đủ, em nhé!
Quan ao cong nhan

Em cứ hay phụng phịu vì anh chẳng hứa hẹn với em điều gì cả. Anh cũng rất buồn khi em giận anh những chuyện như thế. Vậy thì để anh nói em nghe nhé. 
 
Sửa máy lạnh
Có một nghịch lý là người hứa thì luôn quên và người nghe thì luôn nhớ. Em có thấy buồn không nếu anh hứa với em cuối tuần sẽ cùng em đi xem phim mà anh lại quên mất khiến em phải chờ hàng tiếng đồng hồ?
 
Em có giận và tủi thân không khi anh hứa sẽ cùng em dự tiệc tình nhân với bạn bè em mà anh chẳng nhớ ra.
 
 VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/
Đến khi em gọi thì anh lại đang bận một việc khác và không thể đến để em phải cô đơn một mình trong suốt buổi tiệc. Lúc đó em có buồn vì có một anh chàng người yêu chỉ biết hứa suông không em?
 
Bản chất của con trai là rất vô tâm nhưng luôn luôn muốn người yêu mình được hạnh phúc. Anh không muốn người yêu anh phải buồn vì “trót quên” lời hứa, vậy nên anh chẳng hứa hẹn gì với em cả.  
Phu tung o to
Hứa rồi lại quên, vậy thì hứa làm gì. Cứ mỗi lần anh không làm đúng như lời hứa thì liệu lòng tin trong em sẽ còn lại bao nhiêu? Khi niềm tin đã mất thì tình yêu cũng nhanh chóng đổ vỡ như bong bóng xà phòng, em có muốn điều đó xảy ra không?
 
 
Bao ho lao dong

Lời hứa không thể chứng minh tình yêu anh dành cho em ít hay nhiều vì thế em đừng trách móc, đừng giận hờn vì anh không chịu hứa những gì em mong. Em cũng đừng đem so sánh người yêu của bạn em với anh. Anh là anh, anh ấy là anh ấy. Đâu cứ phải hứa mới là yêu phải không em?
 
 Giay dan tuong
Người ta hứa sẽ mãi mãi bên nhau nhưng lại có thể chia tay nhau trong chốc lát, còn anh anh không hứa hẹn điều gì cả. Anh yêu em theo cách của riêng mình. Nếu em để ý thì tin nhắn chúc em ngủ ngon vào mỗi tối anh đều nói yêu em. Trong câu nói đó đã chứa biết bao điều và bấy nhiêu thôi có thể còn hơn cả một lời hứa.
 Rang su cao cap
Lời hứa cũng chỉ là một lời nói, em đừng suy nghĩ quá nhiều về điều đó mà ảnh hưởng đến tình cảm hai đứa mình. 
 
Anh có thể hứa cho em vui nhưng anh không làm thế  bởi vì anh thực sự yêu em, anh không muốn nói dối em.
 
 Email Marketing
Anh sẽ chứng minh tình yêu của mình bằng những việc anh làm chứ không phải bằng những lời nói bãi bôi, khiên cưỡng ấy. Vì thế mong em hãy tin anh, tin vào tình yêu của chúng mình. 
 
May dong phuc
Có lẽ đối với em lời hứa như một hợp đồng bảo hiểm cho tình yêu nhưng thực ra nó chẳng chứng minh được điều gì cả vì thế đừng bắt anh hứa nữa. Em chỉ cần biết rằng anh yêu em thế là đủ, em nhé!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Con yêu Mẹ!

"""Nghề của chúng ta khó lắm anh chị ạ. Nghề nào cũng cần đức và tài, nhưng nghề chúng ta thì cái đức còn cần gấp trăm lần đó. Sinh viên, xã hội họ đánh giá chúng ta mọi lúc, mọi nơi chứ không chỉ trên bục giảng. 
Đối tượng của chúng ta là một nhân cách, sản phẩm của chúng ta cũng là một nhân cách, và vì thế chỉ có một nhân cách mới tác động được lên một nhân cách. 
Hãy nhớ lấy, cái quý giá nhất của người thầy không phải là học hàm, học vị, chất lượng kiểm định…, mà đó chính là “Danh dự của người thầy”"

Sua may tinh hcm


Mẹ à, con của Mẹ là một cô gái nhạy cảm và ưa viết lách. Con đã viết, viết rất nhiều, viết về bạn bè con, thầy cô con và cả những rung cảm tình đầu nhẹ nhàng, quyến luyến. Thế nhưng chưa một lần con viết về Mẹ - người đáng được tôn vinh nhất trong cuộc đời của con. Mẹ à, Mẹ có trách con không?
   
Quan ao cong nhan
Con luôn tự nhận mình sống giàu tình cảm. Nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, cái cảm xúc của con luôn dành cho một ai khác không - phải - Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không? 
 
 Sửa máy lạnh
Những ngày lễ, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác, đi đến lớp và "mè nheo" đòi các bạn nam tặng quà. Nhưng con đã hối hận vô cùng sau một câu nói tưởng chừng vu vơ: "Đôi khi ta quên Mẹ cũng là phụ nữ". Mắt con nhòe đi sau câu nói ấy. Phải rồi, công sinh thành và dưỡng dục bao năm, đã bao giờ con dành tặng Mẹ một món quà hay đơn giản là một lời cảm ơn đâu. Vậy mà con cứ hay "vòi vĩnh" xin tiền Mẹ để mua quà tặng sinh nhật cho các bạn hay quà mừng vào những dịp tiệc tùng. Con ích kỉ quá, Mẹ nhỉ, Mẹ có trách con không?
 
VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech...  — tại  http://vinainternet.com/
Con lại nhớ có những đêm mùa đông, miền Bắc trời rét cắt da cắt thịt, Mẹ một mình ra khỏi nhà từ lúc 3 giờ sáng rồi rong ruổi trên những chuyến hành trình kiếm kế mưu sinh cho cả gia đình. Con say giấc chẳng biết đâu những vất vả hi sinh của Mẹ, Vậy mà con vẫn hay than vãn mình mệt mỏi sau mỗi buổi học để rồi Mẹ lo lắng: "Con có sao không?"
 
 
Phu tung o to

 Con chợt ân hận lắm vì những lần con lỡ cãi lời Mẹ. Con trách móc Mẹ đủ điều: trách Mẹ không hiểu con, trách Mẹ không cho con tự do mua thứ này, thứ kia, con chỉ biết trách móc và trách móc mà chẳng biết rằng sau những lời nói vô tâm ấy, Mẹ đã buồn biết chừng nào.
 
Bao ho lao dong
 Con biết có những lầm lỗi mà con đã gây ra khiến Mẹ phải tổn thương rất nhiều. Mẹ chưa bao giờ khóc trước mọi người nhưng Mẹ biết không, con vẫn thấy những giọt nước mắt ấy lặng lẽ rơi sau cánh cửa phòng, từ khóe mắt Mẹ đã hằn in những dấu vết thời gian.
 
 Giay dan tuong
Mẹ đã hi sinh nhiều như vậy, thế mà con lại trách móc Mẹ, cãi lời Mẹ và vô tâm với Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không? Có lẽ chưa bao giờ và sẽ là không bao giờ phải không Mẹ? Vì con nhận ra, sẽ chẳng có ai bao dung với con vô điều kiện như Mẹ, không một ai Mẹ ạ.
 
 Rang su cao cap
Con và Mẹ vẫn hay bất đồng ý kiến nhưng con biết một điều Mẹ ạ. Rằng Mẹ là lí do lớn nhất và có lẽ duy nhất để con tồn tại trên cuộc đời này. Rằng Mẹ đã cho con sự sống, cho con một cơ thể với trái tim khỏe mạnh, cho con cả một tâm hồn, dạy con biết yêu thương, chia sẻ và quan tâm...
 
Con biết Mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho con. Nhưng Mẹ biết không, Mẹ không thể bên con mãi mãi. Con sẽ phải tự bước đi trên đôi chân của mình.
 Email Marketing
Vì thế, hãy để con lựa chọn, Mẹ à. Hãy để con sống hết mình với tuổi trẻ, với đam mê của con, dù con đường đó có chông gai như thế nào, dù con có thất bại. Con không sợ, vì con có Mẹ, vì Mẹ là niềm an ủi lớn nhất dành cho con.
 
Và rồi con muốn nói - lời nói mà bản thân con cùng bao nhiêu người con khác đã rất nhiều lần định nói với người Mẹ của mình nhưng lại không thể nói : Con yêu Mẹ! Mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã gây ra, Mẹ à, có bao giờ Mẹ trách con không?
 May dong phuc


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com