Showing posts with label CHIA TAY. Show all posts
Showing posts with label CHIA TAY. Show all posts

Monday, July 28, 2014

Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi

"Hãy giữ tâm mình tốt vì tâm thể hiện thành lời nói của bạn. Hãy giữ lời nói của mình tốt vì lời nói hiện thân thành cách hành xử của bạn. Hãy giữ cách hành xử của mình tốt vì nó sẽ trở thành những thói quen của bạn. Hãy giữ những thói quen tốt vì nó tạo nên giá trị của bạn. Hãy giữ những giá trị tốt vì nó cấu thành số phận của bạn."


lap dat chong trom



Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa Đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.

Sài Gòn đang tận hưởng những ngày mưa tầm tã, rồi vội vã chuyển qua đón những ngày nắng gắt. Có lẽ Hà Nội giờ này cũng đang là thời khắc giao mùa phải không anh?
 Bao ho lao dong lien quan

Em không biết thu Hà Nội kết thúc thế nào, đông Hà Nội bắt đầu ra sao. Nhưng em đã biết con tim em đang nhớ anh, em cần một người ở bên và người đó là anh.

Nhưng có lẽ khoảng cách địa lý là điều trở ngại lớn khiến em không dám nói yêu anh.
Phu tung o to
Người ta nói với tình yêu thì khoảng cách không là vấn đề anh nhỉ? Vậy mà em lại sợ.

Anh nói với em Hà Nội đang bắt đầu những ngày chớm đông, gió lạnh làm anh cần một ai đó. Em đã thật buồn vì em không thể ở bên anh.
Thoi trang
Nhưng em vẫn ích kỷ không muốn anh ở bên một ai khác. Em chỉ còn biết cầu mong anh vẫn cô đơn như vậy. Em xấu xa lắm phải không anh?

Gió lạnh mang theo mưa phùn, một buổi chiều Sài Gòn em ngồi quán quen lắng nghe bài hát anh vẫn khen hay. Chỉ thế thôi, em lại nhớ anh.


Bao ho lao dong

Có lẽ em phải thú nhận rằng đối với em, khoảng cách địa lý không phải là điều khiến em lo sợ mà chính là vì em sợ anh không yêu em như em đang yêu anh. Em sợ tất cả chỉ do em ngộ nhận. Em sợ anh như gió, đến bên em xua tan những cái nóng của đất Sài Gòn rồi lại bay đi, cuốn cả yêu thương em không chạm tới được. Em sợ... Anh không bao giờ hiểu tình cảm của em.

Giay dan tuong
Mình quen nhau chưa đủ lâu để có thể dùng thời gian làm thước đo cảm xúc. Chỉ là con nhóc ngốc nghếch như em chờ đợi thời gian nhắn tới anh biết tình cảm của em. Nhưng có lẽ thời gian không rảnh rỗi để làm điều đó anh nhỉ?

Tay trang rang
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.

Thiet ke Website
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng. Em có thể nói với mùa đông em yêu nó, vậy tại sao em chưa thể nói em yêu anh?

sua may lanh quan 1
Có lẽ khi đông gõ cửa trái tim em, em sẽ lấy can đảm để tỏ tình với anh, điều mà ngày trước em nghĩ mình sẽ không bao giờ làm. Nhưng em không muốn mất anh trong hối tiếc. Cho dù em có ngộ nhận thì em cũng không muốn phải dối lòng mình thêm nữa anh à.
May dong phuc

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Bởi vì chỉ cần nỗ lực, là nhất định sẽ làm được

"Điều bất hạnh nhất không phải là không có bạn bè, mà cứ nghĩ đó là bạn bè nhưng hoá ra không phải…."

 lap dat chong trom



Nguyên nói cậu ấy muốn leo núi, chúng tôi trốn khỏi bệnh viện, thuê xe, rồi đến một thị xã nhỏ, có những dải núi hẹp nhưng kề sát nhau để lại những lối mòn.

Tôi đang đếm những tia nắng cuối cùng còn yếu ớt đọng lại trên tán cây trước cửa phòng bệnh viện. Có người nói với tôi, ánh mặt trời vào lúc thu muộn là đẹp nhất, vì lúc đó nó đẹp, và vô hại, có thể cho người ta cảm giác ấm áp và an toàn.

Người ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ, cũng đã dạy cho tôi cách yêu thương người khác như thế nào. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn không có cách nào có thể chạm tới người ấy nữa. 
 
Ngày người ấy ra đi cũng chính là lúc thu muộn thế này, nắng dường như muốn tắt, nhưng từng vệt mảnh dẻ vẫn kiên trì bám trụ cho đến cuối ngày, trơ mắt nhìn tôi tiễn biệt người mà tôi suốt đời không thể nào quên, người mà tôi cho rằng, khi cậu ấy đi, là mang một nửa cuộc đời tôi đi mất.
 
Và lại một lần nữa, sau cái chết của bố mẹ tôi từ khi tôi còn nhỏ, tôi bỗng dưng trơ lại một mình.
 
Chúng tôi khi đó, còn quá trẻ để học cách vượt qua những nỗi đau, cũng còn quá trẻ để ngăn bản thân mình không cảm thấy tổn thương sau những mất mát quá lớn.
 
Lúc đó tôi chỉ biết, khi không thể chết thì vẫn phải sống, mà không cho mình cơ hội để sống một cuộc sống khác đi, tôi đã buộc tương lai và hiện tại để chôn vùi cùng quá khứ, để khước từ những người yêu thương tôi.
 
  Bao ho lao dong lien quan
Lúc đó, tôi đã sai lầm, và tôi có lẽ vẫn sẽ sai lầm như thế, nếu không có một người chìa bàn tay ra với tôi, kéo tôi lên khỏi cái hố mà chính tôi tự đào cho mình…
 
***
 
“Xoẹt” – Âm thanh khiến tôi chợt giật mình, sau đó là một loạt những tiếng động huyên náo của tiếng còi xe cấp cứu, tiếng khóc, tiếng bánh xe chở người bị thương ma sát lên gạch lát nền, tiếng các bác sĩ bàn nhau về tình hình bệnh nhân trước khi vào phòng mổ. Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, bước đi như ngây dại vào trong, đôi chân run rẩy bởi mới một lúc trước tôi nhận được tin báo rằng Tuấn gặp tai nạn trên đường đi tình nguyện vùng cao. Chiếc xe chở đoàn tình nguyện của Tuấn gặp núi lở, tài xế mất lái, lao xuống vực. 
 
Tôi chỉ kịp nhìn thấy Tuấn sau tấm ga trắng phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt, khuôn mặt không một vết máu nhìn chỉ giống như đang ngủ, tay cậu ấy vẫn nắm chặt như đang cố bảo vệ một vật gì quý giá lắm. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, khẽ mở ra, đôi mắt ầng ậc nước bắt đầu rơi xuống làm nhòa đi cảnh vật trước mặt. 
 
Trong tay cậu ấy, chính là chiếc mặt dây chuyền của tôi. Là chiếc mặt dây chuyền tôi đã tặng cậu ấy trong sinh nhật năm ngoái, là thứ quan trọng nhất tôi vẫn luôn giữ bên người.
 
 Phu tung o to
Đấy là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Cũng là lần cuối cùng tôi chạm vào sợi dây chuyền đã theo tôi suốt hơn 20 năm cuộc đời.
 
Sợi dây chuyền bảo hộ sinh mạng, cuối cùng đã không thể bảo hộ người tôi yêu, vẫn mang cậu ấy đi khỏi cuộc sống của tôi.
 
Tôi suy sụp hoàn toàn, như bất chợt không tìm thấy chỗ để bấu víu, khoảng trống bên cạnh biến mất để tôi hẫng hụt, loạng choạng giữa những nỗi đau vô hình. Tôi khóc nhiều đến nỗi chính tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết là nước mắt cứ rơi không ngừng, một cách mất kiểm soát, cho tới khi tôi cảm thấy toàn bộ nước mắt có trong người đã được đem ra khóc hết, cảm thấy tất cả sức lực đã tuột khỏi tay, tôi để mặc bản thân đốt đi chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trên cơ thể.
 
Và tôi phải nhập viện, trong những ngày thành phố bị nhuốm màu bàng bạc của những trận mưa rả rích dường như chẳng có ngày tạnh. Vẻ ủ dột của những con người đi lại qua nhau như một cái xác, và tôi chìm trong màu u tối ấy, không muốn thoát ra.
 
***
 
- Hoài!
 
Tiếng gọi khiến tôi giật mình, một phút lơ đãng vụt qua, rồi tôi nhìn lên người đang đứng cạnh giường bệnh. Tôi không thể nhớ nổi gương mặt quen thuộc chất chứa vẻ đau xót đang nhìn mình là ai, chỉ thấy người ấy lại gần ngồi xuống, giơ tay chạm vào khuôn mặt tôi lạnh giá.
 
 Thoi trang
Tôi mơ hồ không rõ, là cái lạnh từ trên khuôn mặt tôi, hay cái lạnh bám trên bàn tay ấy?
 
- Có còn muốn sống nữa hay không?
 
Cậu ấy hỏi tôi, tiếng khàn đục như trách móc, nhưng rất nhẹ. Và tôi đã nhận ra, đây chính là người trước đây đã từng rất quan trọng với tôi. Vốn dĩ là mối tình đầu mà tôi vẫn đơn phương, không dám chạm tới, vậy mà bẵng đi một thời gian dài không gặp mặt, tôi đã suýt quên mất cậu ấy rồi.
 
- Là cậu à, Nguyên?
 
Tôi mỉm cười, nhưng chỉ thấy khóe miệng khô rát. Nguyên thu tay về, rồi nhìn sâu vào trong mắt tôi.
 
- Hỏi lại cậu lần nữa, có muốn sống nữa hay không?
 
- Không biết!
 
- Tức là muốn chết à?
 
- Không biết!
 
- Là sao?
 
- Là chẳng muốn gì hết.
 
- Có muốn nhìn bộ dạng của chính mình bây giờ không?
 
- Không!
 
- Rất thảm hại!
 
- Ừ, nhưng không quan tâm!
 
Tôi nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Nguyên, nhưng không thấy cậu ấy bỏ đi. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, chúng tôi vẫn cứ ngồi nguyên như thế. Tôi chợt thấy buồn cười, có những chuyện trên đời này luôn xảy ra hệt như những trò đùa của số phận. Còn chúng tôi thì luôn khổ sở với những trò đùa ấy.
 
***
 
 Bao ho lao dong
Từ hôm đó, Nguyên luôn đến bên cạnh tôi, như thể cậu ấy đang tìm cách bước dần vào trong thế giới của tôi vậy. Tôi không đồng ý, cũng chẳng khước từ, vì tôi đã quên cách bộc lộ bất cứ một thứ cảm xúc nào ra ngoài.
 
Nguyên nói nhiều, cậu ấy kể lại những thứ diễn ra trong cuộc sống cho tôi nghe, những chuyện vui, những chuyện buồn, những chuyện khúc mắc nhỏ nhặt đời thường. Nhưng tôi luôn yên lặng, phần lớn là cậu ấy độc thoại, thi thoảng tôi có đáp lại. Phòng bệnh vẫn chỉ vang lên tiếng nói của một người, đều đều chậm rãi, kiên trì, nhẫn nại. Đến mức tôi nghĩ rằng có thể người đang ở bên cạnh tôi sắp bỏ cuộc, đến mức tôi nghĩ có thể một ngày nào đó cậu ấy sẽ phát điên lên, và tức giận, rồi rời khỏi cuộc sống của tôi, như tôi đã buông tay với cuộc sống của mình.
 
- Hoài, hôm nay sen nở đẹp, không phải cậu thích hoa sen sao, tớ có mua về đây, ngắm một chút nhé?
 
- …
 
- Hôm nay có gió mùa, có lạnh không?
 
- …
 
- Mặc thêm áo vào này!
 
-…
 
Những lúc nghĩ về khoảng thời gian ấy, tôi không hiểu mình đã sắt đá đến thế nào, để khước từ sự quan tâm từ cậu ấy như thế. Và tôi cũng càng không hiểu, người con trai vốn kiêu hãnh như cậu ấy, lại có thể nhẫn nại ở bên cạnh một đứa khiến người ta chán ghét như tôi, khi đó.
 
 Giay dan tuong
Tôi không hiểu, và cũng chưa bao giờ hiểu được. Giống như việc tôi luôn nhớ về Tuấn và những chuyện trước đây, luôn nhớ để rồi luôn ao ước sống trong những đoạn hồi ức đó. Thế nhưng, thói quen ấy bắt đầu bào mòn tôi bởi những nỗi đau. 
 
Những lúc như thế, ký ức nhắc lại cho chúng ta nhớ, rằng những người đã thật sự đi khỏi cuộc sống của chúng ta, sẽ không bao giờ trở lại. 
 
 
Cho đến một ngày, tôi phát hiện Nguyên không được khỏe. Cậu ấy ho nhiều, khuôn mặt đẹp vốn là niềm kiêu hãnh dần chuyển sang trắng bệch. Tôi ngoảnh mặt quan sát, nhưng chỉ thấy cậu ấy mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt trong suốt ẩn dưới cặp lông mày rất gọn. Mắt cậu ấy rất đẹp, và cái cách cậu ấy nhìn người khác cũng vậy.
 
Có lẽ cậu ấy thường nhìn tôi như thế, nhưng tôi không biết, hoặc chưa từng biết.
 
- Nguyên – lần đầu tiên tôi mở miệng bắt chuyện với cậu – Có thấy mệt không?
 
- Mệt gì?
 
- Vì ở bên cạnh một đứa như tớ?
 
- Không mệt! Là tớ tự nguyện mà!
 
- Ồ!
 
- Bắt đầu quan tâm à?
 
- Không!
 
- Thế sao tự dưng lại hỏi thế?
 
- Thì chỉ hỏi vậy thôi!
 
Dường như bắt đầu từ lúc đó, tôi đã bắt đầu sợ hãi cuộc sống của mình một ngày nào đó sẽ không có cậu ấy. Khi ấy, tôi láng máng nhận ra, tôi bắt đầu hơi quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, tôi bắt đầu giơ tay chạm vào khung cửa sổ để ngóng chờ những tia nắng ấm áp, nhưng đợi mãi vẫn chỉ thấy hơi lạnh cóng.
 
***
 Tay trang rang
 
Tôi ra viện, trở về căn nhà nhỏ của chính mình, những chậu cẩm tú cầu trên bệ cửa sổ đã héo quắt khiến tôi ngẩn người. Thời gian đã trôi qua bao lâu, để rồi mang đi toàn bộ sức sống của cây cỏ đi hết? Hay là do tôi từ chối sinh mệnh của chúng, và của chính mình?
 
Nguyên đem đến cho tôi một chậu cây khác thay cho những cây đã héo, rồi cậu ấy lặng lẽ đem đến một chiếc hộp nhạc cỡ hai lòng bàn tay. Tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra, và tôi đã ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị. Lần đầu tiên sau cái ngày kinh hoàng kia xảy ra với tôi, tôi đã tìm được một chút cảm giác an toàn, để yên tâm dựa vào không lo, không sợ.
 
- Thích không?
 
- Thích!
 
- Thích thì tốt, cậu nghỉ thêm đi!
 
- Nguyên, sao lại tốt với tớ như thế?
 
- Chẳng sao cả, vì tự dưng muốn thế!
 
- Là thương hại à?
 
- Không, đừng nghĩ linh tinh!
 
- Nếu thương hại thật thì cũng không sao mà!
 
- Hoài – Nguyên xoay người tôi lại, đôi mắt sáng trong của cậu ấy kiên định nhìn sâu vào trong mắt tôi –
 
Tớ không thương hại cậu, vì cậu chẳng có gì để tớ phải thương hại. Tớ chỉ cảm thấy muốn ở bên cạnh cậu thôi, được chứ?
 
- Ừ!
 
Nguyên, nếu cậu thật sự là chỗ dựa duy nhất của tớ lúc này, thì xin đừng biến mất như Tuấn, vĩnh viễn đừng biến mất, tớ xin cậu…
 
Tôi đã tự nói với mình như thế, và tôi cũng nuôi một niềm hy vọng, sẽ không còn ai đột ngột bước ra khỏi cuộc sống của mình nữa.
 
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Cuộc đời luôn bất ngờ lấy đi của chúng ta những thứ quý giá nhất, một cách bất thình lình. Kể cả tôi có muốn phớt lờ hoặc tự lừa dối bản thân mình, cũng không thể ngăn cuộc sống của mình bớt bi kịch hơn.
 
 Thiet ke Website
 
 
Nguyên đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi chẵn 4 ngày. Khi tôi phát hiện không còn bóng lưng kiên nhẫn và ánh mắt dịu dàng nhìn mình nữa, tôi đã hoang mang nghĩ rằng, mình đã mất đi chỗ dựa còn sót lại trên đời. Tôi thậm chí không thể cho mình cái quyền trách móc hay oán hận, nhưng tôi bắt đầu lo lắng cho cậu ấy một cách tự nhiên. Cho đến khi cậu ấy lại xuất hiện, sự lo lắng ấy mới bắt đầu mất đi.
 
Tôi biết mình ích kỷ, tôi đã không buông tha cho quá khứ, nhưng lại muốn níu kéo hiện tại. Tôi không biết rồi đây sẽ phải làm gì, nhưng tôi không muốn phải đơn độc một mình.
 
Nếu như lúc đó tôi biết, Nguyên đang bị bệnh nặng, và cậu ấy cũng đang phải chiến đấu từng giờ từng phút với sự đau đớn, thì có lẽ, tôi đã bắt bản thân mình phải thức tỉnh. Và giá như lúc đó tôi hiểu được ý nghĩa của sự sống, tôi đã không sống mà như chỉ tồn tại, tôi đã không u mê bởi nỗi đau của mình, để rồi chưa bao giờ quan tâm đến nỗi đau của người khác.
 
Khuôn mặt Nguyên nhợt nhạt giấu sau chiếc chăn trắng muốt, nơi mà cách đây không lâu tôi đã ẩn mình bằng chiếc vỏ trầy trật vết thương, còn cậu ấy ra sức tìm cách chữa lành cho tôi. Còn bây giờ, chúng tôi đã đổi vai, chỉ tiếc là, cậu ấy không giống tôi, cậu ấy vẫn có một niềm hy vọng mãnh liệt vào sự sống.
 
- Nguyên, có còn muốn sống không?
 
- Có!
 
- Đau lắm không?
 
- Có!
 
- Đau như thế mà vẫn muốn sống?
 
- Ừ! Còn hơn là chết!
 
- Tại sao? 
 
- Bởi vì chúng ta còn quá trẻ, nên không thể lãng phí sự sống, bởi chúng ta còn quá nhiều thứ để làm, còn quá nhiều ước mơ để thực hiện, cũng còn quá nhiều người để yêu. Vậy thì tại sao phải muốn chết?
 
-…
 
 sua may lanh quan 1
- Hoài, những lần mất mát, là chặng đường tất yếu để trưởng thành. Cậu không thể vì ai đó rời bỏ cậu mà từ bỏ sự sống của chính mình. Bởi vì chỉ cần cậu chết, cậu sẽ vĩnh viễn không có cơ hội được sống lần thứ hai!

Những câu nói của Nguyên rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng lại ghim vào tim tôi lạnh toát. Tôi đã sai, và sai lầm của tôi đã lãng phí thời gian của một người đang rất cần sự sống. Tôi có lỗi với cậu ấy và còn có lỗi với chính mình.

Nguyên nói cậu ấy muốn leo núi, chúng tôi trốn khỏi bệnh viện, thuê xe, rồi đến một thị xã nhỏ, có những dải núi hẹp nhưng kề sát nhau để lại những lối mòn.
 
Chúng tôi chỉ lặng lẽ đứng nhìn lên đỉnh núi cao nhất, bởi vì sức khỏe của Nguyên rất yếu, nên cậu ấy không thể leo núi, chỉ có thể dựa vào tôi.
 
-Nguyên, ngày trước, thật ra là mình thích cậu!
 
- Mình biết!
 
- Sao cậu biết được?
 
- Vì khi ấy mình cũng thích cậu mà!
 
- Thế tại sao không nói với mình? Để mình khổ sở suốt một thời gian dài.
 
- Sao không phải là cậu nói chứ? Mình cũng không dám mà …
 
Chúng tôi nói chuyện quá khứ như đang tham dự cuộc thi kể chuyện, thi thoảng lại ồ lên vì vài ba điều bất ngờ, thi thoảng lại vui vẻ cười vì những chuyện đáng nhớ. Nhưng chỉ tiếc rằng khi đó, chúng tôi đã bỏ qua một lần dũng cảm nói lên tình cảm của mình.Giả sử, tôi nói là giả sử thôi, nếu như lúc đó chúng tôi nói ra, thì có lẽ kết cục của bây giờ sẽ đổi khác đúng không?
 
- Tại sao lại biết chuyện của tớ, để mà đến bên cạnh tớ?
 
- Vì ngày tớ nhập viện cũng là ngày bạn cậu mất trong bệnh viện. Tớ nhìn thấy cậu suy sụp, nhưng đã không có cách nào để vực cậu dậy. Khi ấy chỉ có một ý định là ở bên cậu, khiến cho cậu muốn sống, khiến cho cậu không vì mất mát mà chịu thua.
 
Tối hôm ấy, Nguyên bắt đầu hôn mê, tôi vội vã đưa cậu ấy quay trở lại bệnh viện. Chưa bao giờ tôi cầu nguyện trong đầu nhiều như thế, chỉ biết tôi đã khóc, và cầu xin thượng đế đừng cướp mất người bạn cuối cùng của tôi đi. 
 
Ký ức bắt đầu xẹt qua trong não để nhớ về những tháng ngày cậu ấy ở phòng bệnh cùng tôi, thêm cả ấn tượng đáng sợ về quãng thời gian cậu ấy biến mất để điều trị, tôi đã sợ hãi và hoảng hốt, tôi sợ rằng sẽ không thể níu kéo được sự sống cho cậu ấy.
 
Mẹ cậu ấy đón chúng tôi ở cửa phòng bệnh, cô không trách tôi, chỉ lặng lẽ nói với tôi về việc chữa trị cho cậu ấy.
 
Có những lúc, người ta luôn muốn đặt hết lòng tin vào những sợi dây hy vọng mỏng manh, dù niềm tin ấy có thể sẽ khiến người ta thất vọng, nhưng thà tin vào đó còn hơn là buông xuôi …
 
Trước khi cậu ấy đi, còn kịp trao cho tôi chiếc hộp nhạc, từng nốt nhạc phát ra chạm vào trái tim tôi, tỏa hơi ấm áp đến lạ lùng.
 
Cậu ấy vẫn cười với tôi như thường lệ, còn hai hàng nước mắt của tôi vẫn cứ chảy không ngừng. Nhưng tôi vẫn hứa với cậu ấy, sẽ sống tốt, và đặt niềm tin vào sự sống của cậu ấy.
Không hiểu sao khi ấy, tôi lấy cơ sở gì để tin chắc rằng, cậu ấy sẽ trở lại …
 
***
 
 
 May dong phuc
 
Tôi đến thăm nơi an nghỉ của Tuấn, đã tròn hai năm kể từ khi chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nhau lần nữa, tôi đã trở lại cuộc sống của mình. Mọi chuyện vụt đi qua, để lại cho tôi vết tích của sự trưởng thành, làm cho tôi hiểu rằng, con người ta buộc phải đánh đổi bằng những nỗi đau, để biết trân trọng sự sống và sinh mạng. 
 
Chỉ có điều, tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì của Nguyên. 
 
Cho đến một ngày, trước thềm nhà tôi xuất hiện một chậu cẩm tú cầu, tôi nghe thấy tiếng nhạc phát ra như âm thanh của tiếng nước chảy róc rách. Khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt đẹp dịu dàng nhìn tôi trong veo như nước, tôi biết, cậu ấy đã trở về.
 
- Nghe nói Hà Nội đang nắng cơ mà, sao bây giờ tớ về lại thành lạnh thế này?
 
- Ngốc, giữa mùa đông thì làm sao có nắng cơ chứ!
 
- Không sao, không có nắng thì đi đón nắng!
 
- Đón đi, dù sao thì lạnh cũng đủ rồi!
 
Thế rồi tôi thấy cậu bạn tôi mỉm cười. Chúng tôi cuối cùng cũng đã vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất để trở lại với cuộc sống, bám vịn lấy nhau mà sống, dựa dẫm vào nhau để sống. Để rồi cho đến bây giờ, đứng đối diện với nhau mới cảm thấy dường như đã cùng trải qua rất nhiều chuyện.
 
Sẽ có người thắc mắc rằng liệu tôi và Nguyên có yêu nhau để hoàn thiện cho cái kết trong câu chuyện của tôi hay không. Nhưng tôi nghĩ là không, bởi vì trong tim tôi vẫn tồn tại hình bóng của một người, và có lẽ, Nguyên cũng sẽ không chấp nhận như vậy. Chúng tôi vẫn sẽ ở bên cạnh nhau, như những người bạn, hoặc hơn cả tình bạn, nhưng tình yêu thì chưa phải bây giờ.
 
Đôi khi, người ta vẫn tin vào kỳ tích, và gọi mọi sự thật khó tưởng tượng là kỳ tích. Thế nhưng tôi biết, thật ra chẳng có kỳ tích gì cả, chỉ có sự nỗ lực của từng người mới có thể đem lại cho họ cảm giác được sống. 
 
Chúng tôi đã phải trải qua những lằn ranh nguy hiểm để trở lại với cuộc sống của chính mình, vượt qua những nỗi đau để biết trân trọng sự sống hơn. Và cho dù có tiếp tục phải nhận thử thách, tôi cũng sẽ sẵn sàng.
 
Bởi vì chỉ cần nỗ lực, là nhất định sẽ làm được. Tôi đã tin như thế, và sẽ mãi tin như thế!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Một chiều đông lặng gió

"Đôi khi hạnh phúc không phải là được một người yêu, mà là có người khiến mình yêu đến quên đi tất cả. Đó là hạnh phúc, và đó cũng là đau lòng.."


 lap dat chong trom


Nếu có ai hỏi tôi vì sao lại yêu An thì tôi sẽ trả lời ngay rằng tôi yêu cô ấy vì cô ấy có mái tóc đẹp. Điều đó không có nghĩa là nếu tóc cô ấy không đẹp, tôi sẽ không yêu cô ấy...

... Chỉ là tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một cô người yêu đúng như tôi mơ ước – một cô gái có mái tóc dài.
 
1. Khôi
 
Khác với nhiều cô gái có mái tóc đủ thứ hóa chất trên đầu, An của tôi có một mái tóc đen tự nhiên, dài đến mức chỉ cần ngửa đầu nhẹ ra phía sau, tóc sẽ chạm đất. Tôi thích nhất những ngày đông giá lạnh, được ôm cô ấy vào lòng. Lúc đó cô ấy sẽ xõa tóc ra phủ kín cả tấm lưng nhỏ bé của mình, từng sợi tóc trượt dài trên cánh tay tôi, chỉ cần dựa đầu vào vai cô ấy, tôi cũng có thể cảm thấy vị ngọt ngào, ấm áp của tình yêu.
 
Chúng tôi có một trò chơi với mái tóc của An. Đó là thay vì dùng khăn len, mỗi khi tôi và An ngồi bên nhau, chúng tôi sẽ dùng mái tóc dài ấy để quấn quanh cổ cả hai người. Trông có vẻ kì dị, nhưng quả thật làm như vậy rất ấm, lại còn thú vị nữa. 
 
  Bao ho lao dong lien quan
- Nếu sau này, anh gặp một cô gái khác có mái tóc dài hơn em, lúc ấy anh có còn yêu em nữa không? – An ngồi trong lòng tôi, hai tay đan vào tay tôi để giữ ấm.
 
- Làm gì có cô gái nào đủ dũng cảm để nuôi một mái tóc dài thế này. Anh tin chắc thời nay không có. Mà nếu có thì cô ấy chắc sống ở rất lâu trong rừng sâu, biết đâu lại trở thành vợ của Tazan rồi. 
 
- Em hỏi nghiêm túc đấy! Vì anh từng nói anh chỉ yêu những cô gái có mái tóc dài… - An ngập ngừng – Nếu tóc em không còn dài nữa, anh có còn yêu em không?
 
- Sao hôm nay em toàn hỏi chuyện linh tinh vậy? Có ai nói gì với em sao?
 
- Không, không ai nói gì cả. Chỉ là em muốn biết. – An thả tay tôi ra, quay người lại ngước đầu lên nhìn tôi. 
 
Tôi biết cái miệng của phụ nữ có thể được khóa lại bằng nụ hôn, vòng tay ôm chặt An, tôi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn dài, và quả nhiên cô ấy không hỏi thêm gì nữa. Thật ra không phải tôi không muốn trả lời câu hỏi của An, mà vì tôi chưa nghĩ đến việc sẽ yêu ai khác ngoài cô ấy. Tôi cũng chưa từng nghĩ có một ngày tóc cô ấy sẽ ngắn đi hay gặp được một người khác có mái tóc dài hơn tóc của An. Nhưng giờ phút này, tôi không có câu trả lời.
 
Phu tung o to
2. An
 
Thời gian gần đây không hiểu sao tôi bị rụng tóc rất nhiều. Ban đầu tôi nghĩ lý do là vì tôi mới đổi loại dầu gội mới không hợp nên gặp tác dụng phụ. Nhưng khi trở lại dầu gội cũ, tóc của tôi vẫn không ngừng rụng. Nhiều lúc sáng sớm tỉnh dậy, nhìn trên gối và giường mình có rất nhiều tóc, tôi có phần hoảng sợ. Nhưng tôi không thể nói với Khôi được, tôi sợ sẽ làm anh ấy lo lắng. Tôi cũng có mua thuốc về uống, nhưng mọi việc không khả quan lắm, tóc vẫn rụng và tôi còn có hiện tượng chóng mặt bất thình lình.
 

Hôm nay tôi giấu Khôi, một mình đến bệnh viện. Từ nhỏ tôi đã không thích cái mùi đặc thuốc sát trùng ở bệnh viện. Mùa đông, bước qua những hành lang chỉ toàn màu trắng, cảm giác cô đơn và lạnh lẽo vô cùng, tôi không thích như vậy chút nào. Sau khi làm xong thủ tục và một số xét nghiệm đơn giản, vị bác sĩ già mời tôi vào phòng của ông ấy. Tôi thật sự cảm thấy lo lắng, cứ nghĩ biết đâu mình mắc phải một căn bệnh không có thuốc chữa, hoặc sẽ ra đi khi còn quá trẻ… tôi lắc mạnh đầu để gạt những ý nghĩ ngớ ngẩn, có chút rụt rè mở cửa bước vào phòng bác sĩ.
 
 Thoi trang
- Chào bác sĩ, không biết bệnh tình của cháu thế nào ạ?
 
Vị bác sĩ có khuôn mặt phúc hậu cau mày, nhìn kỹ tôi một lúc rồi thở dài lại càng khiến tôi lo lắng hơn. Lúc tôi đã ngồi không yên và định hỏi thêm lần nữa thì ông ấy mới lên tiếng:
 
- Thiếu máu do thiếu sắt là một trong những căn bệnh có biểu hiện là rụng tóc. Đây là dạng phổ biến nhất của bệnh thiếu máu, xảy ra khi hàm lượng sắt trong cơ thể quá thấp, do ăn uống kém, mất máu hoặc có vấn đề trong quá trình hấp thụ sắt. Dù tôi không biết cuộc sống hiện tại của cháu như thế nào, nhưng hãy chăm sóc bản thân mình tốt hơn nữa. – Vị bác sĩ lại nhìn một lượt trên khuôn mặt tôi – Và tôi khuyên cháu nên cắt bớt tóc, vì một phần nguyên nhân có thể do mái tóc của cháu lấy đi quá nhiều chất dinh dưỡng từ phần ăn ít ỏi cháu nạp vào cơ thể. Cũng là để tiện cho việc điều trị, cháu không nên buộc hay bối tóc thường xuyên, chính vì thế tôi nghĩ cháu nên để tóc ngắn…
 
- Không cắt không được sao bác sĩ? – Tôi lo lắng ngắt lời ông ấy.
 
- Nếu thế thì hiện tượng rụng tóc sẽ vẫn còn và lượng tóc rụng sẽ nhiều hơn. Dĩ nhiên điều này cũng không có lợi cho việc điều trị. Có ai trong gia đình cháu bị rụng tóc thường xuyên không?
 
- Có bố của cháu thưa bác sĩ.
 
- Vậy thì một phần có thể do di truyền. Nhưng tốt nhất cháu vẫn nên để tóc ngắn. Hãy suy nghĩ thật kỹ, giờ tôi sẽ kê đơn thuốc trong một tuần, sau một tuần quay lại để kiểm tra tình hình sức khỏe.
Tôi cúi chào vị bác sĩ phúc hậu, mở cửa bước ra mà cảm thấy toàn bộ cơ thể như không còn chút sức lực nào.
 
Bao ho lao dong
Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được mình sẽ có ngày này. Thật ra giờ phút này, điều tôi nghĩ đến nhiều nhất là tình yêu của mình, tôi nghĩ đến Khôi. Tôi chỉ là một cô gái tầm thường, không học cao, không giàu có, không tài năng… Tôi cũng không xinh đẹp, điều duy nhất khiến tôi nổi bật và có lẽ khiến Khôi yêu tôi chính là mái tóc này. Nhưng thứ đẹp đẽ nhất của tôi giờ cũng phải cắt bỏ thì làm sao tôi giữ được tình yêu của mình đây? Bước qua những dãy hành lang trắng tinh, nước mắt tôi cứ thế dàn đều khắp mặt. Tôi đang khóc cho số phận cay nghiệt của mình.
 
3. Anh có thật sự yêu em không?
 
Đó là điều An muốn hỏi Khôi. Đã ba ngày cô không gặp anh, cô sợ khi anh vuốt tóc cô rồi phát hiện tóc cô bị rụng, anh sẽ sợ hãi mà rời xa cô. Nhưng đôi lúc cô nghĩ, nếu anh chọn cô chỉ vì cô có mái tóc dài thì khi cô không còn để tóc dài nữa, anh sẽ hết yêu cô sao? 
 
Đôi khi con người ta buộc phải tự tạo ra những thử thách trong tình yêu để biết được đâu mới là tình yêu thật sự. An không muốn sự thử thách. Nhưng dường như ông trời không cho phép cô có một chuyện tình bình yên, ông ấy tạo ra sóng gió bằng cách bắt cô tự động phải thử thách chính tình yêu của mình dù không hề muốn. Cô sẽ thử.
 
Giay dan tuong
An bước vào tiệm cắt tóc, nhẹ nhàng tháo kẹp, xõa tóc ra. Chị chủ tiệm vừa nhìn thấy mái tóc của cô đã tỏ ánh mắt trầm trồ khen ngợi. Chị ta sẽ đích thân cắt tóc cho An chứ không để những người thợ học việc làm điều ấy. Nhưng trước khi cắt, chị ta hỏi An một câu khiến tim cô đau nhói:
 
- Em cắt đi mái tóc đẹp thế này, người yêu em không ý kiến gì sao?
 
An không trả lời, chỉ lắc đầu nhẹ rồi cụp hai hàng mi để che những giọt nước mắt đã bắt đầu ngân ngấn. Mười lăm phút sau, An mở mắt ra, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào gương. Trong gương là một cô gái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt nhợt nhạt và nước mắt bắt đầu rơi xuống không thể kiểm soát. Mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng không ai dám hỏi thăm. An cúi chào chủ tiệm, trên tay là chiếc túi đựng đoạn tóc dài đã bị cắt. Chị chủ tiệm có ý muốn mua lại đoạn tóc ấy với giá cao, nhưng An không đồng ý, cô nói sẽ giữ lại làm kỷ niệm. Lúc mở cửa tiệm bước ra ngoài, cô còn nghe tiếng chị chủ tiệm thở dài: Đau khổ đến mức phải cắt tóc thì còn giữ lại quá khứ làm gì cơ chứ?
 
4. Ai cũng hiểu, chỉ có một người chưa hiểu
 
Người ta nghĩ, khi một người con gái cắt đi mái tóc dài của mình, mà lại còn tỏ ra đau khổ thì có nghĩ là muốn cắt đứt một mối tình hoặc cắt đi đoạn quá khứ tình yêu gây nhiều tổn thương. Nhưng với An, cắt tóc là để sẵn sàn chấp nhận việc rời xa của Khôi, chấp nhận đoạn quá khứ tình yêu đầy tổn thương.
 
Một buổi chiều mùa đông nắng nhạt, gió nhạt và cuộc sống xung quanh cũng có phần tẻ nhạt, An hẹn gặp Khôi ở nơi quen thuộc của hai người. Cô quàng khăn len, đội mũ len giấu đi mái tóc ngắn. 
 
 
Tay trang rang

Khôi gửi xe, đẩy cửa bước vào quán. Góc quán quen thuộc với người yêu, Khôi nghĩ chỉ cần thêm một tách café nữa là tuyệt vời nhất. Anh ngồi xuống, nháy mắt ra hiệu với cậu phục phụ vụ ý muốn nói “vẫn như cũ”. Khôi nhìn An bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương và nhung nhớ, anh thật sự muốn ôm lấy cô và vuốt mái tóc đen dài của cô. 
 
- Khôi à… anh yêu em vì điều gì nhất?
 
- Sao tự dưng em hỏi anh như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?
 
- Chưa có. Nhưng anh trả lời em được không? Em muốn biết đáp án. 
 
- Anh… - Khôi lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
 
- Là mái tóc phải không?
 
Nhân viên phục vụ đặt tách café xuống bàn làm cắt ngang câu chuyện của hai người. Một không khí căng thẳng xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng rồi Khôi không biết phải làm sao khi nhân viên phục vụ đã đi, anh theo quán tính muốn cho qua chuyện nên gật đầu.
 
- Ừ. Phải!
 
- Vậy nếu em để tóc ngắn… anh còn yêu em nhiều nữa không?
 
- Dạo này em lạ quá, cứ toàn hỏi những câu ngớ ngẩn! Có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng ra, anh không thích em vòng vo kiểu này đâu.
Trên môi An thoáng nở một nụ cười chua chát. Cô im lặng, đặt một chiếc hộp lên bàn, thản nhiên đáp:
 
- Mái tóc dài anh yêu thích giờ đang ở trong này. Nó là thứ anh yêu nhất, em tặng anh, hãy coi như đây là món quà chia tay đẹp đẽ nhất mà em để lại cho anh. Hãy giữ nó đến khi anh tìm được một cô gái tóc dài khác thay em ở bên anh. – Nước mắt cô bắt đầu tràn ra nơi khóe mắt – Em đi đây! Chúc anh tìm được tình yêu thật sự.
 
An chạy nhanh ra khỏi quán, bỏ mặc một người đang tròn mắt không hiểu mình vừa được nghe cái gì, chỉ cảm thấy mọi thứ đang rối tung lên. 
 
Thiet ke Website
Ai cũng biết sự kết thúc của yêu thương chỉ được đi đến hai con đường, hoặc là yêu thương, hoặc là chia tay. Nếu con người ta tiếp tục cùng nhau bước tiếp trên chặng đường đời thì có nghĩa là yêu thương được kết thúc bằng yêu thương. Nhưng nếu cắt đứt sợi dây gắn kết khi còn chưa đến đích thì có nghĩa là yêu thương kết thúc bằng chia tay. Lý thuyết đơn giản là vậy, nhưng có một người con trai chưa chịu hiểu, anh vẫn còn chết lặng ngồi cạnh chiếc hộp nhỏ, bên trong là mái tóc đen dài mà anh đã từng nói rất yêu nó. Ngày đông trải dài trên từng con phố nhỏ, sự im lặng không tiếng ồn khiến con người ta cảm thấy bình yên, nhưng sự im lặng của một con tim lại chính là một nỗi đau đớn lớn đến nỗi không thể thốt nên lời.
 
5. Khôi
 
Tôi về nhà lúc 11 giờ đêm, tôi biết trong người mình đang có men rượu, nhưng sao không thể say. Tôi bị sốc, mọi thứ đến với tôi quá nhanh nên khiến tôi bị ngộp. An nói chia tay tôi chỉ vì tôi yêu mái tóc của cô ấy, nhưng cô ấy đâu biết nếu cuộc sống của tôi thiếu cô ấy thì có hàng ngàn cô gái tóc dài đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ trở nên mù lòa mà không thấy ai cả. Tôi bấm số gọi nhiều lần cho An, nhưng cô ấy đã tắt máy. Đến phòng của cô ấy thì cửa khóa. Tôi cũng gọi điện cho vài người bạn thân thiết với An, nhưng không một ai biết cô ấy đang ở đâu. Tôi đến phát điên mất thôi!
 
Ném chiếc hộp lên bàn, tôi thả mình xuống giường một cách mệt mỏi. Mà không, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi và tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa. Có phải lỗi là đều ở tôi mà ra? Vì tôi chưa bao giờ nói lý do nào khác ngoài lý do vì tóc cô ấy đẹp nên tôi yêu cô ấy? Phụ nữ đôi khi phức tạp quá mức, họ cứ loay hoay bắt cái đuôi hạnh phúc của mình và đặt ra rất nhiều câu hỏi khó cho đối phương. Trong khi họ thừa biết tình yêu thật sự không chỉ bắt nguồn từ vẻ đẹp bên ngoài, nhưng nếu người yêu họ khen và yêu vẻ bề ngoài của họ, họ sẽ lại lo lắng và nghĩ đó không phải tình yêu thật sự. 
 
Nếu trên đời này không cần tình yêu mà vẫn sống được, tôi thà vứt quách cái thứ gọi là tình yêu, cái vật gọi là người yêu để mà sống cho thoải mái. Nhưng… đã quá trễ. Tình yêu là khu vườn mà khi con người ta bước vào rồi thì không còn đường ra nữa, người yêu chính là một đóa hoa bắt mắt nhất trong vô số loài hoa khác.
 
sua may lanh quan 1
Nếu bảo tôi so sánh An với một loài hoa, tôi sẽ chỉ cho mọi người thấy cô ấy là một đồng cải lớn phủ kín cả trái tim tôi. Cải không đậm hương, sắc không nổi bật… nhưng ai đã bước vào một lần thì chỉ muốn ở lại bên đồng cải ấy suốt đời.
 
Vậy mà giờ đây, đồng cải của tôi đang đẩy tôi ra, đang khép mình lại với những nỗi sợ hãi viển vông, những suy nghĩ tầm thường. Cô ấy nghĩ tình yêu tôi dành cho cô ấy là thứ gì? Nhất định tôi phải cho cô ấy biết những gì cô ấy muốn biết và cũng sẽ nói cho cô ấy hiểu những gì tôi muốn cô ấy phải hiểu.
 
6. Khôi lên chuyến xe 6 giờ sáng về Hải Phòng. Một người bạn làm cùng công ty với An cho anh biết cô đã xin nghỉ phép để về quê dưỡng bệnh, nhưng không ai biết cô bị bệnh gì. Nghe xong, Khôi lo lắng chạy ngay ra bến xe để bắt chuyến sớm nhất có thể.
 
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô, mà lại còn đến trong một trường hợp trớ trêu như thế này. Xin địa chỉ nhà An từ người bạn học chung cấp ba với cô, anh quyết tâm phải tìm bằng được cô dù cô đang ở bất cứ nơi đâu. Nhưng khi đứng trước cổng nhà An, Khôi lại không dám bấm chuông cửa. Anh ngần ngại đưa tay lên rồi lại bỏ xuống. Phải đến chục lần như vậy cho đến khi nghe tiếng đằng hắng phía sau lưng, Khôi giật mình quay lại. Đó là một người đàn ông có một mái tóc chỉ vẻn vẹn vài sợi mỏng manh.
 
- Cậu là ai? Làm gì mà đứng trước nhà tôi thế này?
 
- Dạ… dạ… Cháu là bạn trai của con gái chủ nhà này. – Khôi đành nói thật, nhưng nói xong mới biết người đàn ông đứng trước mặt anh có thể chính là ông bố vĩ đại mà An vẫn thường kể cho anh nghe.
 
- Cậu đừng có mà cà chớn! Con gái tôi có bạn trai ở Hà Nội rồi, mọc đâu ra một thằng bạn trai đứng trước cửa lén lút như ăn trộm thế này! Đi chỗ khác mà lừa đảo!
 
Khôi đang bối rối không biết nói sao thì cổng nhà mở ra, người vừa mở cổng chính là An – người yêu của anh.
 
Khôi mừng rỡ ôm chầm lấy An giống như anh xa cách cô lâu lắm giờ mới được gặp lại. Họ cứ ôm nhau như thế cho đến khi người đàn ông kia giả vờ ho vài tiếng rồi đi vào nhà.
 
 
 
An kể cho Khôi nghe tất cả sự việc, kể cả chuyện cô nghĩ anh không thật sự yêu cô mà chỉ cần mái tóc dài của cô. Nghe xong, anh chỉ cười một cách vô duyên. Thật ra câu chuyện đi khám bác sĩ An kể khiến Khôi nhớ đến mái tóc vài sợi của bố An, anh cũng gật gù tỏ vẻ thấu hiểu cái nguyên nhân di truyền. Cho đến khi An phải bật khóc vì tủi thân trước sự cười đùa của khôi, anh mới nhẹ nhàng ngồi sát bên cạnh cô, đưa tay lấy chiếc mũ len trên đầu cô xuống.
 
- Anh từng nói với em anh yêu mái tóc đen dài của em đúng không? – Đợi lúc An gật đầu, Khôi nói tiếp – Nhưng anh chưa từng nói nếu tóc em không dài nữa, anh sẽ chia tay em đúng không?
 
- Đúng, nhưng chẳng phải anh chỉ cần một cô bạn gái có mái tóc dài thôi sao?
 
- Lúc anh nói vậy là vì em chính là bạn gái của anh, em có mái tóc dài và vì anh yêu em, anh thật sự yêu em nhiều lắm. Anh muốn em hiểu rằng em có điều đặc biệt mà không phải cô gái nào trên đời này cũng có được, điều đặc biệt ấy khiến trái tim anh bị nắm giữ. Và anh muốn em biết, điều đặc biệt ấy không phải là mái tóc dài của em mà chính là con người em, tâm hồn của em… Hiểu anh nói gì không An? – Khôi đặt tay lên mái tóc ngắn ngang vai của An, vẫn vuốt nhẹ nhàng như hồi tóc cô còn dài.
 
 May dong phuc
Thả lỏng cơ thể, An dựa đầu vào ngực Khôi rồi để anh vòng tay ôm lấy bờ vai gầy. Giờ thì cô đã có được đáp án cho câu hỏi bấy lâu nay. Có lẽ cô và tình yêu của cô đã vượt qua được thử thách của ông trời, giờ đây giữa anh và cô sẽ được gắn kết bền chặt hơn bằng hai chữ “định mệnh”. Và cô cũng muốn Khôi biết anh chính là điều đặc biệt nhất trong cuộc đời cô.
 
Bên bờ sông, một chiều đông lặng gió.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Rồi em sẽ đi mãi, cố quên anh là ai…

"Những người mà bạn khó buông bỏ nhất thật ra chính là những người chưa từng thuộc về bạn."

 lap dat chong trom



Hóa ra, duyên phận với một người chỉ có thể ngắn ngủi như vậy mà thôi. Hóa ra, đã buông tay cho tình trôi thì tình mãi xa xôi như vậy.

1. Tôi biết cô ấy trong một lần cãi nhau với thằng bạn. Chỉ là biết thôi chứ không quen. Có lẽ trong lúc đầu cái đầu nóng bừng, chân tay lấm lem vết máu, tôi bắt gặp nụ cười của cô ấy rất tươi, dù chỉ là thoáng qua nhưng nụ cười ấy khỏa lấp tất thảy những suy nghĩ điên rồ trong tôi. Tôi đã mất một khoảng thời gian khá dài để ngắm nhìn cô ấy, một cách trực diện không giấu diếm, đến mức phải khiến thằng bạn tôi giật mình. Nó vốn dĩ cũng đang sốt sình sịch vì cãi nhau với tôi lại đâm ra lạ lùng, vỗ vai tôi mấy cái.

Sau buổi đó, tôi trở thành khách quen của quán mà cô ấy đang làm. Tất nhiên cô ấy không để ý đến tôi, cũng không biết tôi là ai, trong mắt cô ấy hẳn nhiên tôi đơn thuần chỉ là một gã khách vãng lai, nếu đến nhiều thì quen mắt hơn một chút, ngoài ra không có gì đặc biệt.
 Bao ho lao dong lien quan

Một lần tôi lại có mặt ở quán mà cô ấy đang làm, việc đó giống như một thói quen khó bỏ, còn cô ấy thì giống như một người đã bị cất giấu quá lâu trong cái khối màu đỏ thẫm vẫn ngày ngày đập thình thịch bên khuôn ngực trái. Từ ánh mắt, nụ cười, giọng nói, và những cử chỉ quen thuộc cô ấy hay làm, tôi đều ghi nhớ không bỏ xót lấy một chi tiết nào. Có lẽ, tôi yêu thật. Lần đầu tiên với những cảm xúc lạ lẫm dần thành hình, tôi nhận ra là mình biết yêu một người con gái, theo một cách đặc biệt.

- Anh là đầu gấu à?

Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, tay vẫn giúp tôi sát trùng vết thương. Buổi hôm đó tôi gặp mâu thuẫn với bạn, tất nhiên như thói quen thường lệ, chúng tôi giải quyết mâu thuẫn bằng những trận đòn. Tôi đã ngà ngà say nên không ý thức được việc giữ thể diện trước mặt cô ấy, và theo thói quen, chúng tôi lao vào nhau, như những con thú hoang cắn xé lẫn nhau. Cô ấy cùng mọi người ở quán đều chứng kiến, sau cùng có bảo vệ ra can thì chúng tôi mới dừng lại. Đột ngột chạm cái nhìn sững sờ của cô ấy, tôi bất giác thấy run. Tôi lần đầu tiên biết sợ, trước ánh nhìn của một người con gái.

- Không. Anh không phải là đầu gấu.
Phu tung o to

Tôi nén sự xấu hổ ngại ngùng xuống, cố gắng nói thật rành rọt. Tôi ý thức được rằng mình vừa hành động thô lỗ và điên rồ, nhưng bất giác tôi mỉm cười, vì những hành động ấy mà tôi mới được gần cô ấy hơn.

- Anh thử để kiểu tóc khác xem sao, biết đâu hợp với anh hơn đấy!

Trước khi quay đi cô ấy mỉm cười và nói với tôi câu đó, tôi gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình, cúi gằm mặt xuống. Thật may khi cô ấy để mắt đến tôi, dù chỉ là một chút…
 
 
2. Chẳng ai tin được rằng tôi và cô ấy trở thành một cặp. Kể cả tôi còn không thể tin vào điều ấy, cho đến trước khi cô ấy gật đầu và xác nhận.

Cách chúng tôi ở bên nhau cũng giống như những cặp đôi khác. Tôi quan tâm tới cô ấy nhiều hơn, thay vì đều đặn xuất hiện ở chỗ cô ấy làm, tôi đưa đón cô ấy mỗi ngày, sau khi cả hai xong việc thì chúng tôi cùng đi ăn ở đâu đó, thi thoảng đi chơi hoặc về nhà nhau cùng xem một bộ phim.

Nhưng cuộc sống của tôi trước khi có cô ấy xuất hiện vốn đã ồn ào. Việc tôi cố gắng giữ cho nó ít ồn ào hơn có chăng chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Điều cô ấy không ngờ nhất lại chính là điều khiến tôi đau khổ nhất.

Tôi không phải là đầu gấu, thật sự không phải là đầu gấu. Nhưng tôi lại là một người trong một băng xã hội đen. Thế giới ngầm của tôi gắn liền với những cuộc ẩu đả, gắn liền với tiếng chửi rủa của dân phòng và cả ánh nhìn khinh bỉ của mọi người. Người ta vẫn nói thế giới của chúng tôi chỉ có máu và tiền, vẫn trùm lên cho chúng tôi một xã hội riêng biệt, một thế giới ngầm khuất sâu trong trí tưởng tưởng bằng một màu duy nhất: màu đen.
Thoi trang

Tôi cố gắng bảo vệ cô ấy bằng tất cả khả năng của mình, cố gắng để cố ấy biết rằng tôi yêu cô ấy theo cách mà một người đàn ông yêu người phụ nữ của mình. Vì vậy, cô ấy vẫn an toàn, vẫn hạnh phúc, cho đến một ngày…

- Thật sự thì… anh đang làm công việc gì thế?

Cô ấy cuộn tròn người trong vòng tay của tôi, bàn tay nhỏ đan lấy bàn tay tôi to bản, siết nhè nhẹ. Tôi ý thức được sự quan trọng trong từng câu chữ, lời trong miệng vốn định nói ra lại trôi tuột đi mất.

Tôi thực sự sợ mất đi cô ấy, một người mà tôi thật lòng yêu thương.

- Công việc chính của anh á? Mỗi ngày yêu em hơn một chút. Nói xem, có khó khăn vất vả không?

Cô ấy không mỉm cười chấp nhận câu trả lời đã được lặp đi lặp lại nhiều lần như trước, bất giác ngước lên nhìn tôi rồi thở dài.

- Em đã nghĩ là câu trả lời của anh sẽ khác đi.

Nói rồi cô ấy rời khỏi nhà, bỏ lại tôi một mình với những ngổn ngang suy nghĩ.
Bao ho lao dong

3. Cô ấy biến mất hoàn toàn trước cuộc sống của tôi. Không một lời chia tay, không một lời oán trách. Kể từ sau lần đó, cô ấy đột nhiên mất hẳn liên lạc với tôi. Tôi đã đến nhà tìm gặp nhiều lần nhưng không được, ở nơi cô ấy làm việc cũng không có tin tức gì. Trước khi tôi mất kiên nhẫn và định nhờ người lục tung thành phố lên để tìm thì cô ấy xuất hiện, với một cái hẹn ngắn, tại nhà cô ấy.

- Dạo này anh thế nào rồi?

- Anh vẫn ổn. Em thì sao? Sao tự nhiên lại biến mất?

Tôi gần như phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh. Cô ấy gầy hẳn đi, nước da trắng xanh, khuôn mặt tái nhợt. Khi ôm cô ấy vào lòng tôi cảm giác trái tim mình như tan ra. Không có bất cứ một thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc để người con gái mình yêu đi ra ngoài vòng kiểm soát của mình, để rồi sau đó khi cô ấy quay lại, như trở thành một con người khác, mỏng manh hơn trước rất nhiều lần.

- Nhà em có việc, em không tiện cho anh biết.

- …

- Mà… anh có gì cần nói với em không?

Cô ấy hơi chau mày, giọng nghiêm hơn một chút. Tôi khẽ thở dài, đan những ngón tay vào lọn tóc xòa trên trán cô ấy, vén chúng lên cao hơn một chút, đặt một nụ hôn khẽ lên tóc, lên trán, lên mũi và lên cằm. Cô ấy bé nhỏ trong vòng tay tôi, nếu tôi nói ra, chỉ là một phút bất cẩn, tôi có thể sẽ mất cô ấy mãi mãi.

- Có muốn nghe lại câu trả lời mà em thuộc như nằm lòng rồi không?
 Giay dan tuong

- Tất nhiên là không. Nói cho em biết sự thật, nhé?

Bất giác điện thoại đổ chuông, tôi lấy cớ công việc để trốn khỏi câu hỏi mà cô ấy đưa ra, chăm chú dõi mắt theo để chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng.

- Anh đi có việc. Xong việc anh sẽ nói cho em biết. Ngoan!

Tôi hôn cô ấy rồi từ biệt, khuất sau cánh cửa, tôi biết người con gái mà tôi yêu đang khóc, khóc một cách vụng về và ngốc nghếch. Chỉ vừa nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tim tôi đau thắt lại.

Nếu có một sợi dây thừng để cứu vớt cuộc sống của tôi lúc này, chỉ mong sao nó đủ sức kéo tôi ra khỏi màu đen mà cuộc sống của tôi trước đây mắc phải. Tôi từng nghĩ, nếu tình yêu của mình với cô ấy đủ lớn, thì cô ấy sẽ đủ can đảm để chấp nhận tôi. Nhưng khi ấy, tôi lại không cho phép mình để cô ấy phải chấp nhận. Vì cuộc sống của tôi vốn đã quá khắc nghiệt, nếu cô ấy xuất hiện và phải hứng chịu bất cứ thương tổn nào, đó sẽ là điều làm tôi ân hận nhất. Còn nếu không, tôi sẽ học cách bước ra khỏi cuộc sống thân thuộc trước đây, hòa vào cùng với cuộc sống của cô ấy. Vốn dĩ, con người ta luôn luôn phải sống để đưa ra sự lựa chọn…

4. Cô ấy tiếp tục biến mất, giống như lần trước, không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, cũng không có bất cứ một lời từ biệt nào. Biến mất chỉ đơn giản là không xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Nhưng lần này tôi liên tiếp được gặp những người khách lạ. Ban đầu là cậu bạn làm cùng chỗ làm của cô ấy, với những câu hỏi ngỏ.

- Anh là bạn trai của Vy đúng không?

- Anh có biết Vy đang ở đâu không?

- Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, anh có chịu trách nhiệm được không?

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, hai người cùng hút thuốc, những vòng khói trắng quẩn quanh tạo ra một không gian đặc quánh mùi hình sự. Cậu ấy giống như đang tra hỏi, lại giống như đang trách móc, vừa có phần thăm dò lại vừa có phần cảnh cáo. Câu cuối cùng khi kết thúc cuộc độc thoại, cậu ta buông lại một câu.
 Tay trang rang

- Nếu anh yêu cô ấy, thì hãy buông tha cô ấy đi!

Nói rồi cậu ta biến mất, nắm đấm trên tay tôi còn chưa kịp tung ra thì cậu ta đã khuất dạng. Lần đầu tiên tôi thấy tình yêu của mình bị coi thường. Nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được. Chỉ cần tìm ra cô ấy, yêu thương và bảo vệ cô ấy, tôi nghĩ là mình có thể chịu đựng được.

Lần thứ hai, là khi một cô gái trẻ đến tìm gặp tôi. Cô ấy khóc, cô ấy hỏi tôi về việc của Vy, vẫn là những câu hỏi đó, vẫn là ánh nhìn như van nài tôi ra đi, ra đi trong chuyện tình cảm của chính mình.

- Anh có thể rời xa Vy được không? Nó đã đủ khổ lắm rồi!

Lần này, mặt tôi tái đi, những lời của cô gái ấy khiến tôi như hóa đá, chết lặng.

- Lần trước anh có biết vì sao nó biến mất không? Nó bị người của bọn anh đánh. Nhưng nó bắt tôi phải giấu anh. Nó vẫn muốn tự anh nói ra tất cả. Với nó, việc bị người yêu lừa dối đã là đau đớn nhất. Anh đã bao giờ đủ can đảm để thú nhận với nó chưa?

Từng câu từng chữ của cô gái va vào nhau leng keng, khiến đầu óc tôi gần như nổ tung. Tôi chỉ kịp xác nhận vài điều.

- Nếu là người của tôi thì sẽ không bao giờ động vào cô ấy!

- Thế thì ai làm nó ra nông nỗi này? Anh nói đi! Không phải là xã hội đen các anh thì là ai?

Cô ấy đưa ra những tấm ảnh chụp khi Vy nằm trên giường bệnh viện, nụ cười trên môi nhạt nhòa, ánh mắt đượm buồn và khuôn mặt mỏi mệt hiện rõ.

- Cô ấy đang ở đâu?

- Anh không cần biết. Anh rời xa nó đi, để cho nó yên!

- Cô ấy đang ở đâu?

Tôi vịn vào vai người đối diện mà lắc mạnh, cho đến khi nào cô ấy nói cho tôi biết câu trả lời. Tôi sợ hãi đánh rơi cả lòng tự trọng, khóc lóc như một đứa trẻ, trước mặt một cô gái lạ.
Thiet ke Website

5. Vy vẫn đang bị người thân giữ ở nhà. Sau khi biết chuyện Vy với tôi là một cặp, lại thêm chuyện cô ấy bị đối xử tệ bạc bởi những người được coi là “người của tôi” thì không một ai muốn cô ấy tiếp tục mối quan hệ với tôi. Trong khi đó, Vy vẫn một mực tin tưởng và yêu thương tôi, vì lẽ đó mà cô ấy bị buộc phải ở nhà, gần như bị giam lỏng.

Tôi tìm gặp tất cả mọi người có thể gặp. Có những người trong số họ cho tôi thời gian một vài phút, sau khi nhìn thấy tôi, họ lắc đầu. Có những người thậm chí còn không muốn gặp, chưa kịp nhìn mặt tôi đã buông lời chửi rủa.

Tôi vốn nghĩ định kiến ở đời không đáng sợ, đáng sợ là bản thân mình không thể làm cho người ta thay đổi định kiến đó đi. Nhưng trong trường hợp này, khi mà tôi gần như chỉ còn biết cầu xin vào sự thay đổi suy nghĩ của người khác thì tôi mới vỡ lẽ ra rằng, cuộc sống này bất cứ một định kiến nào từ kẻ khác cũng vô cùng đáng sợ, bởi mình không thể khống chế được, lại càng không thể làm cho nó biến mất, chỉ có thể để tự họ làm cho nó biến mất mà thôi.

Tôi trượt dài ra khỏi mối quan hệ tình cảm khi không thể tìm thấy lối thoát. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy nhớ Vy, thậm chí càng xa lại càng nhớ. Tôi gần như thu mình lại, hòa nhập với những nỗi sợ hãi mà khi xưa yêu cô ấy tôi phải đối mặt. Cuối cùng, điều tôi làm được lại không phải là điều tôi mong muốn. Tôi không đủ sức để thay đổi cả thế giới, càng không đủ sức để níu giữ được mối tình của mình. Một mối tình dù thành thật, dù được nâng niu, cuối cùng vẫn phải phá bỏ, bởi những nguyên tắc và định kiến rất đời thường.

- Em vẫn luôn muốn biết đúng không? Phải, anh là như em và mọi người vẫn nghĩ đấy. Sự thật anh vẫn luôn là người như thế đấy!
sua may lanh quan 1

Vy đến tìm tôi sau khi được người nhà cô ấy thu xếp một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, ngay trước cửa phòng tôi. Tôi phải chấp nhận đánh đổi một vài phút được nhìn thấy cô ấy bằng cuộc tình của mình. Trong cuộc đánh đổi này, tôi mất tất cả, nhưng cũng sẽ được tất cả. Mất cô ấy, và được nhìn thấy cô ấy hạnh phúc.

- Không sao. Em biết rồi. Chỉ cần anh…

- Còn nữa. Anh muốn nói là chúng ta ở hai thế giới khác biệt. Em sẽ không bao giờ đủ can đảm để bước chân vào thế giới sống của anh. Anh cũng vậy, không bao giờ anh thấy mình phù hợp với cuộc sống của em. Thế nên, dừng lại ở đây thôi. Anh chán em rồi, Vy ạ!
 
 
Nếu có điều gì khiến tôi đau khổ nhất thì chắc chắn là khi phải nói dối trắng trợn tình cảm của mình, tự tay phá tan đi tình yêu của mình. Và phải chứng kiến người con gái mình yêu rơi nước mắt vì những điều xuẩn ngốc ấy. Thế mà khi nhìn thấy cô ấy khóc, tôi vẫn có thể giả vờ cười cái điệu cười nhếch mép cho tròn vai. Chỉ biết là lúc bấy giờ, tôi không đủ tỉnh táo để ý thức được nỗi đau là gì, thậm chí cho đến khi cô ấy đi khuất.

***

Những ngày cuối cùng trước khi phải chuyển chỗ ở mới, thuộc một thành phố mới, tôi có đi ngang qua quán cũ mà cô ấy từng làm, nơi đầu tiên tôi bắt gặp nụ cười ấy. Chủ quán vừa thấy tôi đã lấy làm ngạc nhiên, khi đưa menu có kèm theo một tờ giấy được gấp vuông vắn.

- Bạn gái cậu có đến đây. Cũng vừa mới đi thôi, bảo nếu thấy cậu quay trở lại đây thì gửi cho cậu cái này.

Tôi cầm lấy tờ giấy trên tay chủ quán, chưa kịp mở ra đọc thì vội chạy đi mất. Tôi muốn gặp cô ấy, thêm một lần nữa, chỉ để biết chắc chắn rằng cô ấy đang ổn, kể cả khi không có tôi bên cạnh thì vẫn ổn. Nhưng thành phố này dù bé nhỏ hay vòng tròn, tôi mãi mãi không thể tìm gặp lại. Hóa ra, duyên phận với một người chỉ có thể ngắn ngủi như vậy mà thôi. Hóa ra, đã buông tay cho tình trôi thì tình mãi xa xôi như vậy.

"Cuộc đời này vốn đầy ngạo ngược. Kẻ khiến mình yêu nhiệt tình như lửa, lại vĩnh viễn phải tránh xa, yêu được nhưng không tài nào có được. Còn người cho mình cảm giác an toàn, và biết yêu mình thiết tha, thì từ sâu thẳm trong lòng, mình chẳng bao giờ yêu họ với lòng say đắm nhất.

Rồi em sẽ đi mãi, cố quên anh là ai…"
May dong phuc

Đó là những gì còn xót lại sau chuyện tình của chúng tôi. Không nức nở bi thương, không hạnh phúc ngọt ngào, nó đơn thuần là một sự lựa chọn từ chính người trong cuộc. Đôi khi tôi thấy mình nên tức tưởi trách than số phận, song lại nhận ra rằng mình mới là người đem lựa chọn để giết chết tình yêu. Sự thật thì tôi vẫn mong cô ấy hạnh phúc, và bây giờ vẫn vậy, chỉ có điều, người làm cho cô ấy hạnh phúc mãi mãi không thể là tôi nữa…


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Chúng ta nắm hờ tay nhau đến bao giờ?

"""Đừng bao giờ quên ba mẫu người này trong cuộc sống:
1. Những người giúp bạn trong lúc khó khăn.
2. Những người bỏ bạn trong lúc khó khăn.
3. Những người đẩy bạn vào hoàn cảnh khó khăn"""


 
lap dat chong trom

Những ngón tay đang mải miết lóc cóc bài viết về đề tài "Sân chơi tuổi thơ" của tỉnh và địa điểm chính của đề tài là mảnh sân cát cỏn con được đặt trong một công viên chủ đạo của thành phố thì bất chợt cô muốn ra mảnh đất cỏn con ấy để lấy cảm hứng viết lách. Nghĩ là làm cô phóng vụt xe đến "Sân chơi tuổi thơ" và trong tích tắc cô đã đang rảo những bước ngắn dài dọc công viên, cố tìm một ghế đá "bình thường" để quan sát và tiếp tục sự nghiệp những ngón tay ngoan của mình.
 
Cuối tuần trời râm mát là một cản trở lớn để tìm một ghế đá "bình thường" ưng ý trong khuôn viên đầy ắp người này. Cuối cùng cô cũng đành yên vị tại chiếc ghế đá duy nhất còn trống cạnh dãy tam cấp phía cuối công viên, tuy vắng vẻ nhưng có thể quan sát rõ hoạt động của kha khá người.
 
 Bao ho lao dong lien quan
 
Tay vừa hý hoáy lóc cóc lọc cọc, mắt lâu lâu ngước lên đảo qua lại quan sát xung quanh không riêng gì mảnh sân cát, bất chợt tay cô dừng tạo những âm thanh quen thuộc của mình, mắt ngưng lại tại khung cảnh một bé gái xinh xắn vòi bố mua bằng được bong bóng hình chú mèo Kitty chỉ vì xung quanh có rất nhiều bạn đồng trang lứa và vượt trang lứa đang tung tăng trong tay những chiếc bong bóng nhiều hình nhiều dạng và muôn vàn màu sắc.
 
Thế rồi mọi giác quan của cô bị cuốn vào bé, vào bàn tay nhỏ xíu cầm dây bóng quá hờ sau một hồi nũng nịu vòi vĩnh đầy quyết tâm với bố, và chiếc bong bóng bỗng bay mất hút lên trời cao rồi lặng người nhìn vô định vào một khoảng không lưng chừng…vì những ngón tay bé cỏn con xinh xắn ấy làm cô chợt nhói lòng nghĩ về mối quan hệ giữa cô và anh của bây giờ…
 
 Phu tung o to
Vũng Tàu của bấy giờ…
 
Cuối tuần của một năm trước trời cũng râm mát, cô và anh tình cờ vấp phải nhau giữa dòng đời hối hả, giữa dòng người tất tả ngược xuôi. Cả hai trôi xuôi ngược thế nào không biết lại va vào nhau theo đúng nghĩa tại quầy order Lotteria một sáng cuối tuần đông khách. Cũng nhờ đông khách nên trong lúc chờ đến lượt, cô và anh có dư dả thời gian để chào để hỏi nhau muôn vàn câu xã giao thông dụng. 
 
Đã đứng chung đụng thế này thì tại sao không cùng ngồi chung nhỉ ? – anh tếu táo ngỏ mời khi cả hai tay trên tay là khay thức ăn.
 
Chung bàn không chung ghế thì ô tê. – cô cười trả tếu anh không kém.
 
Thế rồi hai con người xa lạ tiêu xài buổi sáng cùng nhau xoay quanh chuyện đời, chuyện người trong tiếng cười, khiến nắng trời hôm ấy tò mò vén mây dõi theo người. Nhưng tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, cuộc vui nào cũng phải đến lúc tan nên dù có đứng chung, ngồi chung, vui chung thì cũng phải đến lúc nói lời tạm biệt dẫu rằng trong nhau bắt đầu có một chút lừng chừng làm chùng lòng người bước đi.
 
Thoi trang
 
 
Với trực giác của một người “đã từng” anh liền đuổi kịp bước chân cô tại khu vực giữ xe. Dường như để bù vào diện tích lá Gan đang co ro bên trong nên anh đã hít một hơi thật sâu như muốn hút hết khí trời Vũng Tàu vào lồng ngực có gắn biển báo “Dung tích toàn phổi: 6 lít không khí”, anh vỗ vai cô, đáp trả cái quay lại của cô bằng một nụ cười ngượng nghịu rồi tếu táo hỏi “Đứng chung, ngồi chung, vui chung rồi thì em có thể thử cho anh số điện thoại để xem chúng ta có cùng chung mạng không ?” Cô nhìn anh mà không nhịn được cười vì cái tính hài hước từ trong bàn ra đến khu giữ xe.
 
Có phần chần chừ nhưng cũng với trực giác của người “đã từng” cô rút cây bút trong túi xách hành nghề nhỏ nhắn của mình ngoáy nhanh số điện thoại vào giữa lòng bàn tay anh, cười: “nắm chặt, kẻo bay”. Anh không nói gì nhưng gồng, gom từ từ từng ngón tay, xiết chặt lại thành nắm trước mặt cô rồi nhét vào túi quần, nhìn cô với vẻ “Thế này đủ chặt chưa?”, cả hai nhìn nhau phá ra cười. Một ngày vui, nối tiếp chuỗi ngày vui - chuỗi ngày cùng phủ sóng chung một mạng lưới, cùng hít chung một bầu khí trời, cùng cân bằng trọng lượng xe trước sau của những buổi cuối tuần dạo biển rong chơi. Nhưng niềm vui có kéo dài được lâu? Tình cảm này sẽ lại nông hay sâu?...
 
Bao ho lao dong
Trực giác, nói theo thứ bậc là giác quan thứ sáu, cho phép ta cảm được những gì mà năm giác quan khác không thể thấy được, giống như trò Oẳn tù tì thưở bé ai cũng đã từng nhiều lần vui qua nhưng cán cân đúng-sai thì không biết nghiêng về bên nào nếu nỗi sợ làm mờ trực giác. Tuổi trẻ có ai sợ bao giờ nên cô và anh đã từng sai nhiều lần trong trò chơi tuổi thơ dân gian và đã-từng-sai-một-lần trong trò chơi tình ái trần gian.
 
Trong cái rủi có cái may, cũng nhờ vào vết sẹo để lại phía ngực trái của một thời trẻ dại nên hai trái tim đồng cảm biết ngã là đau thế nào, biết bước chậm hơn trên con đường về sau và không phải có những nổi buồn lãng xẹc tự tạo khi không còn phải bận tâm ai đó là người đến sau của nhau vì cả hai đã từng có một mối tình đầu.
 
Nhưng ở đời còn lắm tréo nghoe không lường trước được như: để có một tình yêu cả hai phải trải qua thời gian tìm-hiểu nhưng đâu phải ai yêu sâu đậm cũng đều nhìn thấu được tim nhau và ngược lại-như cô và anh, từ đồng cảm của những kẻ từng dốc cạn thơ ngây đổi lại sự lỡ làng nên cả hai hiểu nhau dù vô vàn điều không cần nói ra nhưng cô lại không dám yêu anh đậm sâu như lần đầu…vì sự lựa chọn này bắt nguồn từ trực giác của người đã-từng-đau nên cô không dám nghĩ trước điều gì, cũng chẳng dám ước mơ chi, ôm lì hai chữ Sợ và Ngờ khiến khoảng cách hai đứa tuy không còn xa, chỉ vọn vẹn vài bước chân nhưng đủ làm tình cảm níu với nhau bởi những ngón tay đan hờ. Gió cúi đầu tiếc ngẩn ngơ, âm thầm xuyên kẽ tay Người hững hờ.
 
Vũng Tàu của bây giờ...
 
 Giay dan tuong
Cô ngồi thẫn thờ nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt giống như cách cô đang nhìn mối tình hiện tại của mình - vô chừng với hiện tại và vô định với tương lai. Trong cô bấy giờ chỉ còn hình ảnh cái nắm hờ của bé gái mà đắng lòng nhớ câu hỏi bị bỏ ngỏ một lời đáp mà anh dành cho cô: “Chúng ta nắm hờ tay nhau đến bao giờ?”
 
Tay trang rang
Dường như con người từ khi chưa rõ hình hài đến khi làm chủ tương lai đã đeo mang bên mình căn bệnh Sợ và Ngờ. Tự Sợ và Ngờ những điều chưa kịp xảy ra và những điều có thể chẳng bao giờ xảy ra với mình. Minh chứng là hàng loạt vắc-xin đủ loại được phát minh, nghiên cứu, tiêm vào cơ thể ta từ khi chưa lọt lòng và chỉ cần vô tình hay cố ý một lần chạm phải nỗi sợ thì cơ thể bắt đầu kiêng cử, nhanh đến chóng mặt set up phần mềm chặn-tìm-diệt virut cho bản thân bằng phiên bản vô thời hạn.
 
 
 Thiet ke Website
 
Vẫn biết phòng bệnh hơn chữa bệnh nhưng cần biết chọn lọc bệnh gì cần phòng, bệnh gì cần chữa để “hữu hạn kiếp người” này chúng ta không phải lãng phí thời gian vào tình trạng phòng bệnh đang chữa và chữa bệnh đang phòng. Đừng để chữ Sợ và Ngờ làm ta mờ lí trí, chẳng bận suy nghĩ đúng sai rồi tiêm vào cơ thể nhỏ bé này vắc-xin miễn dịch Tình Người thì tiếng cười sẽ mãi chẳng dám đến tìm vui.
 
sua may lanh quan 1
Nhìn ánh mắt bé nhòe vì tiếc nuối dõi theo bong bóng mất hút trong vô vọng, cô tỉnh người, tay rút điện thoại trong chiếc túi cũ lục tìm danh bạ và dừng lại tại số điện thoại của anh vì cô cảm thấy những ngón tay bắt đầu trở lạnh cần một hơi ấm và không muốn cơ thể tự nhận thêm bất kì sự miễn dịch không cần thiết nào.
May dong phuc


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com