Saturday, August 2, 2014

Nhưng tất cả tan vỡ, tan vỡ trong đau khổ và thinh lặng…



- Ước mơ vẫn mãi chỉ là ước mơ nếu chúng ta chỉ ngồi mà mơ ước.

- Tương lai tốt đẹp mãi cũng chỉ là ngày mai nếu chúng ta không làm gì cho hôm nay

- Thích một ai sẽ mãi chỉ là thích nếu ta không thể hiện điều đó với người ta thích

- Yêu một ai cũng chỉ mãi là yêu đương nếu như ta không muốn đi hết cuộc đời này với người ta yêu



Sua may tinh hcm



Anh có thể sẽ tha thứ, nếu như Hân lên tiếng trình bày, giải thích và xin lỗi. Hoặc không, chỉ cần cô nói là cần anh cũng được. Chỉ cần phủ nhận đi tình cảm với anh chàng kia, chỉ cần như vậy thôi…

1. Trong những giấc mơ hoang hoải của nửa đời thiếu nữ, cô thấy mình yêu say đắm, yêu ngờ nghệch một người không phải là của riêng cô. Cô luôn cảm giác mình bị cuốn vào những giấc mơ kỳ lạ ấy, đôi khi là khóc lóc đến thảm thương, đôi khi là vui sướng đến tột cùng. Một người lạ, trong vòng tay một người lạ khác, mang trái tim và tiếng yêu dành riêng cô…
 
Cô là một cô gái trẻ, đã yêu và đang yêu. Người yêu cô là một chàng kiến trúc sư chăm chỉ, tài ba. Anh thuộc tuýp người cầu toàn, trong công việc, trong cuộc sống cũng như trong tình yêu. Cái cách anh chăm sóc cho bản thiết kế của mình từng milimet cũng giống như cách anh quan tâm đến cô người yêu bé nhỏ. Đôi khi sự dịu dàng của anh làm cho cô thấy ngột ngạt. Cô đồ rằng vì quá được nuông chiều nên trở nên như thế. Cô vẫn biết cần phải quý trọng những gì mình đang có, có những thứ, chỉ cần lỡ tay làm rơi vỡ mất thì sẽ chẳng bao giờ lấy lại được.
 
Quan ao cong nhan
Cô yêu anh bằng thứ tình cảm chân thành, trân trọng. Đối với cô mà nói, đi bên anh, cạnh bạn bè, cô luôn được tán dương khen thưởng. Sao cô lại chọn được một người yêu hoàn hảo đến thế. Những lúc ấy cô mỉm cười, cô thấy mắt anh long lanh màu hạnh phúc, anh kéo nhẹ tay cô, siết hờ và an nhiên yêu cô ngày một đậm sâu.
 
 
 
Chuyện tình cảm của cô không có lấy một dấu hiệu cho sự rạn nứt. Vậy mà những đêm chập chờn, cô luôn gặp một người khác không phải anh, một người không dành cho cô, là người khiến cô yêu say đắm, yêu nhiều hơn cả anh của hiện tại…
 
Đem chuyện kể với nhỏ bạn thân, nó xua cô thần hồn nát thần tính, chẳng có ai gặp chuyện hoang đường như thế cả. Trước khi bỏ cô đi nó còn ném lại một câu hằn học, nghe xong cô thấy lạnh sống lưng.
 
- Đừng có mà nghĩ tới chuyện thôi không yêu anh Huy, mất anh ấy rồi mày sẽ phải hối hận đấy!
 
2. Dạo gần đây Huy hay phải ở lại công trường, công việc với anh nhiều vô kể, bận bịu từ sáng tinh mơ cho đến tối. Chỉ cần sai sót một chút thôi thì cả công trình có thể bị đánh hỏng. Đối với một kỹ sư mà nói, việc thiết kế và xây dựng mỗi một công trình quan trọng hơn cả mạng sống của mình, bởi nó là tổ ấm, là mái nhà cho rất nhiều người khác, những người bất kể hèn sang, ai ai cũng cần phải được đảm bảo. Với sự tỉ mỉ trong tính cách, với lòng yêu nghề, Huy chưa bao giờ cho phép mình làm sai dù chỉ một lỗi nhỏ. Anh luôn phải tập trung gấp nhiều lần so với người khác, luôn gồng mình để gánh vác mọi trách nhiệm. Đôi khi công việc làm anh thấy mệt mỏi, nhưng vì có Hân ở bên cạnh, cô người yêu bé nhỏ dịu dàng và tâm lý khiến Huy thấy vững tin hơn trên con đường mình đã chọn.
 
Sửa máy lạnh
Mặc dù công việc bận rộn là thế nhưng Huy vẫn luôn dành sự quan tâm nhất định cho Hân. Với anh, Hân là một sự lựa chọn hoàn hảo. Đôi khi bạn bè có lời ra tiếng vào về sự khập khiễng nhưng Huy không để tâm đến điều đó. Anh tin rằng mình chọn Hân là đúng, và anh cũng tin người yêu mình suy nghĩ như vậy.
 
Dạo gần đây biết Huy thường bỏ bữa, Hân cặm cụi làm cơm rồi mang đến công trường cho anh. Hạnh phúc trong anh chỉ cần nhỏ nhoi như thế nhưng đủ để tiếp sức trên một chặng đường dài. Mỗi lần nhìn ánh mắt của đồng nghiệp trầm trồ thán phục, Huy lại thấy lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Với anh, ba năm gắn bó bên cạnh Hân cũng chưa hề có một lỗi sai nào cả. Tất cả mọi thứ hoàn hảo đến khó ngờ.
 
3. Một lần đưa cơm cho Huy, cô chạm mặt một người đồng nghiệp của anh ấy, từ cái nhìn đầu tiên cho đến câu nói mời chào đã cảm thấy có gì đó thân quen. Cô không biết mình trở nên có lỗi với Huy từ bao giờ, chỉ biết rằng lý do cô đến gặp anh đều đặn hơn không đơn thuần là để đưa cơm cho anh, không phải chỉ là chăm sóc cho anh người yêu như anh và mọi người vẫn nghĩ. Một trong số những lý do mà cô đến, luôn viện cớ để đến là để được chạm mặt người đồng nghiệp ấy.
 
 http://vinainternet.com/
Đôi mắt sâu hút, khóe miệng cười nghiêng, đôi bàn tay rắn chắc đã có lần vô tình (hay cố ý) chạm phải tay cô. Lần ấy, cô bỗng thấy run người. Cô sợ hãi cảm giác va chạm một người lạ, lại là người mà mình luôn cố ý dõi theo. Rõ ràng là trước khi đến chỗ làm của Huy cô chưa từng gặp người lạ này, nhưng lại cảm giác thân thuộc đến từng hơi thở… Cô sợ hãi trốn tránh ánh nhìn của anh ta, nhưng khi anh ta quay đi lại không nén nổi tò mò. Đã có lần bị Huy phát giác, cô nhỏ giọng chống chế.
 
- Em có nghe anh nói gì không? Hân?
 
- Dạ… à, anh vừa nói gì cơ?
 
- Em lơ đãng đi đâu thế? Anh hỏi bao giờ thì về gặp bố mẹ anh, lần trước anh hỏi rồi mà em có vẻ quên quên…
 
Cô hơi bồn chồn. Kết thúc của một cuộc tình nếu không phải hướng đến cái đích là hôn nhân thì là gì? Còn có thể là gì được nữa? Có cô gái nào muốn yêu rồi chia tay đâu. Nhưng cô không hiểu sao vẫn thấy lừng chừng. Cô yêu Huy, một khoảng thời gian đủ dài để hiểu hết về con người anh, cũng biết anh yêu cô nhiều như thế nào. Nếu lấy Huy, chắc chắn cô là người hạnh phúc nhất. Anh sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương cô. Nhưng cô muốn nán lại, muốn kéo dài thời gian thêm một chút. Sự tò mò về người đàn ông là đồng nghiệp của Huy khiến cô muốn nổi loạn. Cô muốn khám phá cảm giác khi đối diện với con người ấy, người đã làm cho cô phải loay hoay tìm kiếm câu trả lời nhiều ngày.
 
 
Phu tung o to
 
4. Cuộc gặp mặt diễn ra chóng vánh, bạn của Huy chẳng nhận ra Hân là ai. Anh ta thậm chí còn không biết cô là người yêu của Huy nếu như lúc về công trường không được bạn bè ở đó giới thiệu qua loa. Nhưng anh ta biết, cô ấy có gì đó là lạ đối với mình. Việc cô ấy hay đến đây là một lẽ, nhưng ánh mắt cô ấy rõ ràng không hướng về Huy. Ánh mắt ấy đã từng bị bắt quả tang đang nhìn về phía anh ta, không phải hiếu kỳ, không phải soi mói, là ánh nhìn da diết, như kiểu nhớ mong một mối tình xưa khi gặp lại, lúc lại mơ hồ bối rối như một thiếu nữ lần đầu chạm ngõ vào vùng yêu…
 
 Bao ho lao dong
Anh ta không lý giải nổi thứ cảm giác mà cô gái ấy mang lại là gì, chỉ biết rất rõ, là bạn gái của đồng nghiệp, tốt nhất là không nên lưu tâm. Hơn nữa, anh ta cũng đã có người con gái của riêng mình. Việc xuất hiện một người con gái khác dù hấp dẫn và lý thú đến đâu cũng chỉ dừng lại ở mức độ thế này thôi.

Nói vậy nhưng không phải muốn là làm được. Sau đó nhiều ngày, ngày mà Huy vắng mặt, cô ta lại xuất hiện ở công trường. Với tính cẩn thận của mình, chẳng bao giờ Huy để cho bạn gái phải lặn lội đến tận chỗ làm mới biết được rằng mình đi công tác.
 
- Huy không nói gì với em à?
 
- À không, anh Huy báo cho em biết rồi… nhưng mà… em đến để gặp anh.
Hân nói rành rọt từng chữ một, đôi mắt mỉm cười, sáng lấp lánh. Trong cơn mưa rào mùa hạ, từ khóe môi cô ấy làm bừng sáng cả một không gian ồn ào đầy khói bụi. Hân mời một chầu café, không tiện từ chối, hai người ngồi đối diện nhau ở một quán không xa.
 
- Em không biết lý giải như thế nào cho anh hiểu… nhưng em có cảm giác… em đã gặp anh ở đâu đó, trước khi em nhìn thấy ở chỗ làm.
 
Như không hiểu Hân nói gì, anh ta nhướn mày, nhún vai, nhấc cốc nâu đá lên làm một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn. Thật ra cái cảm giác ấy chính anh ta cũng có thể cảm nhận được, rất thân quen, rất gần gũi,… rất khó để diễn tả…
 
- Chắc em nhầm anh với ai đó.
Giay dan tuong
 
Hân gật đầu, mỉm cười, nhìn lơ đãng ra hiên, những giọt mưa hối hả lao mình xuống đất, mưa rơi nghiêng, khuôn mặt nhìn nghiêng, nụ cười nghiêng, trái tim người đối diện dường như cũng bị chao đảo một chút. Cuối ngày, mưa tàn, Hân chạy ra khỏi quán sau khi gật đầu chào ra về, bất giác anh ta đưa tay nắm lấy tay Hân.
 
Một thứ cảm xúc rất khó gọi tên, hai người nhìn vào mắt nhau, những giọt mưa nhạt nhòa ướt đẫm trên khuôn mặt trái xoan trắng hồng và trên khuôn mặt vuông chữ điền xạm đi vì nắng gió.
 
Hai người họ đã đứng một lúc rất lâu, đã có những đoạn đối thoại rất lâu từ trong suy nghĩ. Khoảng lặng bao trùm, cơn gió lướt qua làm cái rét ngấm vào da thịt, Hân nhận ra vòng tay ôm siết lấy cơ thể. Một cách không thể chối từ, cô cuốn vào những yêu đương lạc lối…
 
 5. Huy trở về rệu rã dù chuyến công tác thành công. Sau đợt công tác dài ngày anh muốn tự thưởng cho mình những ngày nghỉ xả hơi. Đó cũng là thời điểm gắn kết cùng bạn gái và hướng đến một mùa cưới không xa. Huy đã mơ ước về ngày anh lồng vào tay Hân chiếc nhẫn cưới, về ngày anh trở thành chồng, cô là vợ và hai người có những nhóc tì xinh xắn. Anh nhủ mình sẽ là người chồng, người cha thật tốt, nếu có thể, sẽ làm hết sức để là người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian trong mắt người phụ nữ anh yêu. Ngay từ những ngày đầu tiên yêu Hân, anh đã biết mình phải có trách nhiệm yêu thương như thế. Khác với những đứa bạn luôn kiếm tìm những nguồn vui chớp nhoáng bên những cô bạn gái với thời hạn tình yêu không quá ba tuần, Huy tôn trọng Hân và tình yêu của cô, bất cứ lúc nào cũng muốn ở gần bên cô chỉ để dành sự quan tâm nhiều nhất đến với cô mà thôi.
 
 
 
Sau một khoảng thời gian dài đi bên cạnh nhau, chẳng có bất kỳ một cơn sóng gió nào ngăn cản hai người, Huy càng vững tin hơn về khát vọng hạnh phúc mà trong anh càng ngày càng nhen nhóm cho tới lớn dần. Chỉ cần Hân gật đầu đồng ý, sẽ là một đám cưới hoành tráng diễn ra, sẽ là những trang mới của cuộc tình này. Huy mong đợi điều ấy biết nhường nào, chỉ có điều, Hân không biết vì vô tình hay cố ý, vẫn thường lờ đi mỗi khi anh nhắc đến chuyện kết hôn.
 
 Rang su cao cap
6. Cô đem chuyện với anh đồng nghiệp của Huy để kể cho nhỏ bạn. Phải suy nghĩ đắn đo nhiều lắm, dằn vặt bản thân nhiều lắm mới dám dốc hết lòng dạ ra để tâm sự với nó. Không khác nhiều so với trong tưởng tượng của cô, nó rống lên thống thiết, nó chửi rủa cô không ngớt lời, nó rên rỉ thương xót cho Huy. Nó làm mọi thứ như xát muối vào trái tim cô lúc này. Cô càng cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, cảm thấy tình yêu của mình đầy tội lỗi và trái ngang.
 
Đâu thể nói là cô không yêu Huy? Cô từng yêu anh nhiều lắm, yêu anh từ những vụng dại đầu tiên, từ những ngây thơ của một thời con gái. 
 
Đã có những lúc Huy trong cô là tất cả, là trời rộng biển xanh, là đất đai màu mỡ, anh là bến bờ của hạnh phúc cơ mà…
 
Nhưng nếu nói tình yêu ấy tồn tại vĩnh hằng theo thời gian thì cô không dám chắc. Nhất là khi cảm giác bên Huy cứ nhạt nhòa dần. Vẫn biết anh yêu thương cô nhiều đến độ có thể từ bỏ tất cả để ở bên cô, nhưng cô thấy càng cố gắng nằm im trong đó càng ngộp thở. Tình yêu của Huy giống như một cái kén, còn cô giống như một con tằm muốn hóa bướm bay đi.
 
Nhỏ bạn khóc lóc rầu rĩ, nó sầu thảm hơn cả cô lúc này. Nó từng nói, nếu đánh mất Huy cô sẽ trở nên hối hận. Có lẽ là vậy, có lẽ anh ta không yêu thương cô như cô vẫn nghĩ. Cũng có lẽ chiều mưa ấy là một ngày mà cả hai cùng mất trí, cùng lạc lối đến hoang đường. Nhưng cô muốn một lần đặt cược số phận của mình vào chiều mưa ấy. Nếu Huy đứng trước mặt và bắt buộc phải chọn lựa, cô sẽ chọn người mang lại cho mình cảm giác yêu đương hơn là một người chỉ cho mình một thứ cảm xúc đã trở nên chai sạn…
 
7. Nhận được tin từ đồng nghiệp, Huy không muốn tin vào những gì mình nghe thấy. Song ngay lúc ấy, bạn thân của Hân cũng gọi điện khóc lóc và kể chuyện về Hân. Lúc bấy giờ, người đàn ông trong Huy trở nên đau khổ hơn bao giờ hết. Nếu có thể lùi lại thời gian, liệu hai người ấy có hành động như thế không?

Một giấc mơ hoang có thể đập tan một giấc mơ hoang khác…
 
Huy đã sai vì quá yêu thương một người con gái hay sao?
 
Anh thậm chí còn không biết phải vịn vào đâu sau khi bị đốn ngã bởi người con gái mình yêu thương hết mực.
 
Anh có thể sẽ tha thứ, nếu như Hân lên tiếng trình bày, giải thích và xin lỗi. Hoặc không, chỉ cần cô nói là cần anh cũng được. Chỉ cần phủ nhận đi tình cảm với anh chàng kia, chỉ cần như vậy thôi…
 
Nhưng cô im lặng, sự im lặng đến đáng sợ. Kể cả khi người đó đã bỏ đi đến một nơi rất xa. Sau lần thú nhận đó, anh ta chẳng còn xuất hiện, trước mặt Huy, trước mặt cô, không một lần nào xuất hiện…
 
Huy có tìm gặp Hân mấy lần đều không thể. Lần cuối cùng là khi Huy đứng trước cửa nhà, đặt lên đó một hộp quà nhỏ bên trên có đính nơ xinh xắn. Đó là món quà mà anh dự định sẽ tặng cô vào ngày anh ngỏ lời cầu hôn. Bên trong là vòng cổ đính hình cỏ bốn lá, cô đã nhìn ngắm nó và dừng lại rất lâu khi hai người cùng đi qua một cửa hàng trang sức. Khi hỏi chuyện người bán hàng, anh đã mường tượng ra nụ cười rạng ngời hạnh phúc của Hân khi cô nhìn thấy nó. Đó hẳn là phút giây cô hạnh phúc nhất, là phút giây anh mong chờ nhất.
Email Marketing

Nhưng tất cả tan vỡ, tan vỡ trong đau khổ và thinh lặng…
 
Lúc Huy quay lưng đi, anh đã nhủ mình cần một khoảng thời gian rất dài để có thể quên đi chặng đường có Hân bên cạnh. Khi ấy, sau lớp cửa gỗ, cô đứng tựa lưng vào cửa và khóc nấc. Cô thấy mình trở nên đáng khinh biết nhường nào. Chẳng có lý gì cô lại được nhận ngần ấy yêu thương từ anh. Cô run rẩy trong mọi lời xỉa xói khinh bỉ, cô thấy mình như không còn tồn tại. Đến việc xuất hiện trước mặt anh cô cũng không đủ can đảm để có thể làm được. Cô phải rời xa Huy.
 
Không, đúng hơn là Huy nên rời xa cô, anh xứng đáng được một người khác yêu thương hơn cô, anh xứng đáng được trân trọng bởi một cô gái khác. Dù cho có nhớ anh đến cồn cào, có muốn xin lỗi anh hàng ngàn, hàng vạn câu đi chăng nữa thì cô cũng thấy mình không xứng đáng. Câu nói yêu anh đã nhạt nhòa ngay trong chiều mưa hôm ấy, chẳng có một cái cớ nào để biện minh cho những lỗi lầm mà cô mang.
 
8. Từ sau khi Huy bước chân quay đi, một người con gái trở nên lặng lẽ trầm tư, bất cứ lúc nào cũng ăn năn day dứt vì không thể yêu thương trọn vẹn một người. Cũng từ sau khi chọn cách buông tay, Huy lao vào công việc để bù đắp nhớ thương. Trong mong manh hy vọng, anh vẫn mong tìm thấy dáng hình quen thuộc, tiếng nói cười quen thuộc, một thời yêu thương xưa cũ. Nhưng anh cũng biết rất rõ, sẽ chẳng ai lặp lại quá khứ hai lần, chẳng ai quay đầu lại nhìn thấy nhau sau khi đã lỡ chia xa.
 
Vậy nên, chẳng ai còn gặp lại ai ngày sau, bản thân mỗi người đều có một lý do riêng để bước tiếp. Kể cả khi không thể cùng nhau đi đến hết con đường, vì bất cứ lý do nào đi chăng nữa, mỗi người bọn họ cũng sẽ ôm ấp những kỷ niệm của một thời yêu nhau. Bởi kỷ niệm không bao giờ có lỗi, tháng năm yêu chưa bao giờ có lỗi. Trách móc giận hờn nhiều hơn nữa cũng không thể nhẫn tâm vứt bỏ.
 
May dong phuc
Với riêng Hân, cô gái đã bỏ rơi một giấc mơ hạnh phúc để đi theo một giấc mơ hoang hoải, để khi tỉnh giấc mới nhận ra đâu là bến bờ thực sự, đâu là yêu thương thực sự thì mọi thứ đã quá muộn. Nông nổi của tuổi trẻ luôn là thứ quá khích trong tình yêu, nếu không tỉnh táo để chọn cho mình một con đường đúng đắn, một người bạn đồng hành tin cậy, e rằng hạnh phúc là thứ quá xa tầm tay với…
 
Có lẽ sẽ có một ai đó khác đem yêu thương đến bên cô, nhưng trong thâm tâm cô sẽ không ai có thể thay thế được vị trí của Huy, một người mà cô đã yêu thương đến cháy lòng và rồi ngốc nghếch đến khờ dại bỏ rơi tất cả phía sau lưng. Hình bóng của Huy vẫn thường vấn vít trong tâm trí, trong những giấc mơ chập chờn đêm muộn. Sau phút giây gặp gỡ ngắn ngủi ấy, cô lại thở dài, chìm mình trong những trăn trở đau đáu nhớ thương…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Tiền có thể mua được một chiếc đồng hồ nhưng không mua được thời gian

"“Chỉ có những đôi giầy tốt mới có thể đưa cô gái đến những nơi tuyệt vời được.
Chuyện tình yêu cũng như chọn giầy để đi

Chọn đôi long lanh, vẻ ngoài đẹp quá sẽ khiến nhiều người nhòm ngó và muốn “lấy cắp”.

Chọn đôi cao quá - có thể sẽ nâng tầm cao của cô gái lên - nhưng cũng sẽ tạo ra những vết đau vô cùng khó chịu.

Chọn đôi rộng quá sẽ dễ dàng bị tuột.

Chọn đôi chật quá sẽ bị đau.

Chọn một đôi ưng ý, vừa vặn, dễ dàng đi lại, cảm giác dễ chịu, khiến cô gái có thể đi mãi.

Chọn một người khiến cô gái cảm thấy bình yên, cảm thấy có thể đi cùng với người đó suốt cuộc đời.”"


 Sua may tinh hcm


 
 
Hãy nhớ rằng: Tiền có thể mua được một chiếc đồng hồ nhưng không mua được thời gian.

Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành được cả một gia tài lớn.
 
Quan ao cong nhan
Không ngờ một ngày, Thần Chết đột nhiên xuất hiện đòi đưa anh ta đi. Lúc này anh ta mới nhận ra mình chưa kịp hưởng thụ chút gì từ số tiền kia. Anh ta bèn nài nỉ:
 
- Tôi chia một phần ba tài sản của tôi cho Ngài, chỉ cần cho tôi sống thêm một năm thôi. 
 
 Sửa máy lạnh
- Không được. - Thần Chết lắc đầu. 
 
- Vậy tôi đưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? - Anh ta tiếp tục van xin. 
 
- Không được. - Thần Chết vẫn không đồng ý. 
 
 http://vinainternet.com/
Anh ta vội nói: 
 
- Vậy... tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi, được không? 
 
- Không được. - Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay.
 
 Phu tung o to
Người đàn ông tuyệt vọng cầu xin Thần Chết lần cuối cùng: 
 
- Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy.
 
Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng: 
 
- Xin hãy ghi nhớ: "Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày". 
 
 
 Bao ho lao dong
 
Bạn thấy đấy, giá trị của thời gian không nằm ở đồng tiền, giá trị của thời gian nằm ở những năm tháng chúng ta đang sống hoài hoang phí.
 
Chúng ta đang hoang phí thời gian mình có, thời gian mà, đang đếm ngược, đang trừ dần từng ngày ta bước qua.
 
Trong khi những sĩ tử thi đại học đang trong những ngày thi vất vả, khi những người lao động đang làm việc cật lực trong nhà máy, những cỗ xe, những máy cày đang cật lực cày kéo trên những cánh đồng, thì chúng ta ngồi đây, một số người than thở vì tình, một số người khóc lóc cho những chuyện vụn vặt....
 
Bạn có biết, tuổi thọ trung bình của người Việt là 70 năm. Nhưng trong 70 năm ấy, có người sống trọn nhưng không để lại thứ gì cho đời. Có người sống 30 năm nhưng lại để lại tất thảy những điều tốt đẹp.
 
Nếu giá trị thời gian, tiền không đo đếm được, thì giá trị của cuộc đời, thời gian không đo đếm được.
 
 Giay dan tuong
Mục đích của câu chuyện này là nhấn mạnh cách sử dụng cuộc sống. Dù cả đời bạn làm việc cật lực để kiếm tiền, nhưng bạn không biết cách sử dụng chúng cho những điều tốt đẹp, thời gian cũng là vô ích. Bạn sẽ không để lại điều gì đẹp đẽ cho đời. Khối tài sản hiện có cũng vô giá trị về mặt tinh thần, bạn ra đi mà không có kỉ niệm vui, không có những năm tháng hạnh phúc bên người thân, bạn bè, không có những ngày "lăn lộn" cùng chiến hữu... Đó mới chính là giá trị thực mà không thứ gì mua được.
 
Bạn sống 20 năm, nhưng đối tốt với người thân, bạn bè, làm những việc có ích cho đời, còn hơn sống 70 năm mà sống hoài sống phí. Hoặc một mình cô độc giữ khư khư khối tài sản, hoặc làm những việc ngốc nghếch tổn hại đến bản thân.
 
 Rang su cao cap
 
Đứng lên cô gái yêu đơn phương, cô gái thất tình. Tỉnh lại nào cậu học trò nhỏ uống thuốc tự vẫn. Cậu còn quá nhiều điều để làm hơn là chết một cách vô vị như vậy. Khóc để làm gì, thở than để làm gì khi ta còn chưa có những kỉ niệm vui?
 
Thứ giá trị nhất mà cuộc sống cho ta là thời gian. Khi còn chưa làm được gì có ích cho đời, thì cũng đừng làm những điều vô vị.
 
Email Marketing
Bởi đồng tiền không mua được, nên phải sử dụng chúng một cách hợp lý.
 
Đừng vì một người, một vài lời nói, mà làm những điều vô tri, đánh mất thứ quý giá của bản thân.
 
Chính là thời gian bạn sống.
 
May dong phuc
Hãy nhớ rằng: Tiền có thể mua được một chiếc đồng hồ nhưng không mua được thời gian.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Ừ, hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu là cưới!

 "Chúng ta sống và tin rằng mình sẽ là gì đó với một ai đó, nhưng trước khi thành người có vị trí quan trọng trong lòng một người sẽ phải chịu đựng cái cảm giác không là gì cả đối với rất nhiều người. Cảm giác không gì cả ấy thật dễ khiến người ta suy sụp và mất dần niềm tin rằng mình xứng đáng được hạnh phúc." 

Sua may tinh hcm



Bạn bè tôi nói với tôi rằng tôi cổ hủ, thời đại này yêu là yêu thôi đừng nói yêu là cưới. Sao phải đặt nặng hai chữ tương lai lên tình yêu của mình.

Tôi hay cười vào mấy “tình yêu trẻ con” của bọn trẻ thời nay.
Quan ao cong nhan
Yêu rồi bỏ, yêu cho vui hay cứ yêu đi, đến đâu thì đến. Bọn tuổi teen bây giờ yêu được ba bữa nửa ngày rồi chia tay, suốt ngày giận dỗi linh tinh, ghen tuông vớ vẩn, mơ mộng lãng mạn những điều viển vông không thực tế.
 
Tôi lúc nào cũng xác định nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
Sửa máy lạnh
Tôi muốn người ấy là mối tình đầu của tôi từ khi bắt đầu và đến lúc kết thúc bằng một đám cưới trong mơ! Bạn bè tôi nói với tôi rằng tôi cổ hũ, thời đại này yêu là yêu thôi đừng nói yêu là cưới. Sao phải đặt nặng hai chữ tương lai lên tình yêu của mình.
 
Ngày ấy tôi sợ yêu, sợ đổ vỡ…
 
http://vinainternet.com/
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như ý muốn. Khi tôi nghĩ rằng mình đã đủ sự chín chắn trong tình yêu thì những gì xảy ra với tôi trái ngược hoàn toàn với những điều mà tôi đã nghĩ.
 
Tôi không “người lớn, chính chắn”, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ con tập yêu mà thôi. Muốn vòi vĩnh, nũng nịu, giận dỗi, ghen tuông những thứ cực kì nhỏ nhặt vớ vẩn, muốn giữ riêng ôm khư khư những thứ của mình không muốn chia sẻ cho bất kì ai, giống như một đứa trẻ con giữ chặt trong tay món đồ chơi yêu thích của mình.
Phu tung o to
Muốn những cử chỉ lãng mạn, muốn cầm tay nhau đi dưới mưa, mơ mộng đủ thứ việc mà hai đứa có thể làm chung với nhau, vẫn thích ti tỉ những thứ giống những cặp đôi tuổi teen khác.
 
Bao ho lao dong
Thế đấy, vậy là khi tôi đã “ế” tôi vẫn yêu như một đứa trẻ con lần đầu tiên được chạm vào cái hạnh phúc mong manh ấy… Và anh trở thành người bất đắc dĩ chịu trận trong cái nông nổi trẻ con hơi quá tuổi của tôi.
 
 
 
Chợt nhớ lại khoảng thời gian trước kia, khi tôi vẫn là một cô bé 19, 20 bảo thủ trong tình yêu, sợ yêu, sợ đổ vỡ…?
 Giay dan tuong
Tôi nhận ra rằng chỉ ở cái độ tuổi ấy, người ta mới còn sự ngây thơ và hồn nhiên của một đứa trẻ để yêu không toan tính, không đau đầu nghĩ ngợi vì hai chữ tương lai, khi người ta có thể lãng mạn nắm tay nhau đi dưới mưa mà chẳng sợ bị ướt người, khi người ta chẳng cần ràng buộc nhau bằng bất kì lời thề thốt nào, chỉ tình yêu là đủ.
 
 Rang su cao cap
Nếu tôi mạnh dạn hơn đón nhận những yêu thương ấy thì biết đâu đấy, tôi đã có một chút kinh nghiệm nào đó cho những tình yêu kế tiếp của mình? Tình yêu cũng cần có thời gian và trải nghiệm, và nó là điều quí giá nhất người ta học được, cho dù tình yêu đó có tồn tại hay không?
 
Dĩ nhiên, chẳng bao giờ tôi có thể quay lại cái thời kì đầy mơ mộng ấy nữa. Tôi chẳng còn đủ thời gian để cho mình được yêu nông nổi nhưng tôi sẽ yêu mà chẳng phiền lòng bởi hai chữ tương lai với những suy nghĩ "cổ hũ" của mình yêu là cưới, yêu là phải nắm tay nhau đi với nhau đến tận cuối con đường nữa.
 
 Email Marketing
Cho dù, tôi sẽ không được nông nổi trong một phút chốc nào đó nhưng tôi sẽ vẫn yêu hết mình, vun đắp cho nó để đến khi đủ chín chắn và chững chạc, một lúc nào đó nhận ra rằng chúng tôi không thể sống thiếu nhau.
 
Ừ, hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu là cưới!
 May dong phuc

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Lãng Quên như cách đi tìm Bình Yên cho mình…

"Dung mạo là do trời sinh, tính cách một nửa là thiên bẩm, một nửa là do giáo dưỡng mà nên. Ngôn ngữ cử chỉ là do được dạy dỗ và bản thân rèn luyện mới có. Sự nghiệp là do nỗ lực của bản thân mà thành."


 Sua may tinh hcm



Zen từng thế, bạn gái của Mây từng thế. Ở vị trí của Zen, Zen sẽ hiểu được tâm tư của bạn gái Mây. Giống như Mây sẽ hiểu được tâm tư của anh chàng người yêu Zen...

1. Mây.

Cái biển treo hờ hững hững hờ phía trên giàn ti gôn màu hồng phấn, chữ “Mây” nhỏ nhắn và duyên dáng làm điệu trên những cành lá biếc xanh. Zen đi vòng vào phía quán, chọn cho mình một góc bình yên. Đây là góc quán mới mà Zen vừa được nghe giới thiệu qua bởi bạn bè, bất chợt Zen muốn tìm đến. Đến để xem và trải nghiệm. Có đúng là Mây nhẹ nhàng và bình yên lắm không? Có đúng là Mây tĩnh và đáng yêu lắm không?

- Em dùng gì?

- Một trà gừng ạ!

Anh phục vụ điềm nhiên ra đứng cạnh Zen, anh nở một nụ cười hiền.

- Ở đây không có những thứ thức uống thông thường. Nếu là trà, em hãy gọi là Ấm Áp nhé!

Zen tròn mắt ngạc nhiên, với nhanh lấy quyển Menu đặt ngay ngắn bên cạnh lọ hoa thủy tinh trong suốt. Trong khi đó, anh phục vụ không quá lạ lẫm với phản ứng của Zen, anh vẫn đứng đó chờ đợi, thoáng nháy mắt mỉm cười khi Zen liếc nhìn trộm nét mặt của anh. Anh thật lạ!

 Quan ao cong nhan
Đúng là chẳng có những tên gọi như bình thường. Những thứ thức uống được đặt bằng những cái tên nghe khác biệt. Diễn tả như thế nào nhỉ? Tức là chúng mang cho người ta cái cảm giác mà người ta cần khi dùng chúng. Vô vàn những cái tên chỉ cần nghe và đọc thôi đã muốn dùng thử. Ấm Áp, Bình Yên, Lãng Quên, Chờ Đợi, Hy Vọng, Hạnh Phúc,… Mây thật lạ!

- Không. Anh cho em một Bình Yên nhé!

Zen mỉm cười, đặt quyển Menu vào chỗ cũ, ngồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Mây nằm ở một góc nhỏ, trong một con ngõ nhỏ. Ngõ vắng xôn xao mùa vàng những lá, ít ai qua lại, tránh xa hẳn cái ồn ào náo nhiệt của phố phường ngoài kia. Zen chỉ cần hít hà một lúc đã thấy dường như phổi mình căng tràn sức sống. Cái không khí trong lành quyện với mùi hoa thoang thoảng và mùi café nồng nàn. Tất cả tạo nên một quán nhỏ dung dị và bình yên. Lời giới thiệu quả không ngoa.



2. Chủ quán Mây.

Khi Zen ngồi nghịch ngợm với cái vòng dây trên tay, lắc lắc mạnh một hồi thì những vòng dây bị tuột, vòng tay văng ra xa một quãng khiến Zen hoảng hốt. Zen quay lại nhìn, thấy một anh thanh niên đang trầm ngâm ở đó. Nét mặt thoáng buồn, thoáng lo âu, tay đặt lên trán day day thái dương liên hồi.

- Bình Yên của em đây nhóc!

- Em cảm ơn!

Anh phục vụ đem ra một ly nước cam sóng sánh. Zen bật cười. Nước cam chính là bình yên hay sao?

- Có cả vị bạc hà nữa. Sẽ hơi khác so với những chỗ khác.
Anh phục vụ như hiểu ý, nhìn Zen nháy mắt. Zen mỉm cười. Lát sau, khi anh ấy vừa định quay người đi, Zen đánh bạo hỏi.

 - Anh ơi, thế anh chàng kia đã gọi gì thế?

 Sửa máy lạnh
- À…

- Có vẻ như anh ấy cũng cần Bình Yên anh nhỉ?

Zen nhanh nhảu, tay khuấy nước, tay vân vê cằm ra vẻ suy nghĩ. Anh phục vụ hơi đỏ mặt, anh ấy đáp nhanh và quay đi.

- Không. Anh ấy gọi Lãng Quên.

 http://vinainternet.com/
Thật ra, con người ta nhiều khi cố chấp lắm. Có những chuyện biết chắc chắn rằng không thể quên được nhưng vẫn mong muốn được quên đi. Sở dĩ, khi chúng ta gặp một ai đó, nhớ về một ai đó đã như là định mệnh.

Việc nhớ một người là một việc không quá khó nhưng để quên đi một người lại chẳng hề dễ dàng một chút nào. Cái mà gọi là Lãng Quên kia có phải cố tình làm cho người ta nhớ nhung hơn không? Mỗi một nỗi niềm khắc khoải là một sự đau đớn mà chỉ riêng trái tim mới đón nhận được. Có chăng là chúng ta tự lừa dối bản thân, hết lần này đến lần khác, rằng ta đã quên, sẽ quên và sẵn sàng quên. Nếu mãi mãi không thể quên được, sẽ tự huyễn hoặc mình bằng một cái gì đó gián tiếp. Nhưng may thay, chẳng có gì là mãi mãi cả.

- Em tò mò gì thế cô bé?

Bất chợt Mây quay sang nhìn tôi cười. Nụ cười hiền khoe hàm răng trắng bóng. Khuôn mặt ủ dột khi nãy biến mất, thay vào đó là nét rạng rỡ như muôn vàn mặt trời đang tỏa sáng. Zen bị vẻ đẹp trai chói lóa đó làm cho hoa mắt bởi thật ra chỉ tồn tại duy nhất có một mặt trời mà thôi.

- Em nghe nói anh chọn Lãng Quên…

Zen lí nhí. Lần đầu tiên bắt chuyện với người lạ, Zen lại đi lần về quá khứ của người ta. Rốt cuộc, thứ người ta muốn giấu đi là Quá Khứ. Thứ người ta muốn quên đi cũng là Quá Khứ. Vậy mà Zen hỏi đầu không hỏi, đuôi không hỏi, hỏi ngay đúng cái mà người ta đang loay hoay cố tìm cách để quên đi là sao?

- Em tò mò gì à?

 Phu tung o to
- Tại sao anh lại phải chọn cách để quên đi?

Zen ngô nghê thật hay giả vờ ngô nghê? Nếu đó là những quá khứ đẹp, những kỉ niệm có thể đi cùng năm tháng thì tất nhiên chẳng ai chọn cách làm mờ chúng cả. Chỉ có thể là những gì mang lại muộn phiền và khổ đau. Zen đột nhiên thở dài.

- Haizz…

- Em sao thế? Anh còn chưa nói mà?

Anh chàng mỉm cười. Mây mỉm cười. Zen gọi anh là Mây vì anh ngồi ở Mây, anh nhẹ nhàng và tĩnh lặng giống một vầng mây xốp trắng.

- Vì em nghĩ, người đẹp trai như anh cũng có điều phiền muộn thì thật là phí quá. Khuôn mặt anh lúc buồn cũng đẹp, lúc che giấu đi nỗi buồn cũng đẹp, lúc cười cũng đẹp. Nhưng tất nhiên là con gái muốn nhìn thấy anh cười hơn rồi.

 Bao ho lao dong
Zen lập luận thiếu logic, Zen lòng vòng và luẩn quẩn khiến anh chàng bật cười. Anh chàng cười cái ngô nghê của Zen, cười cái thú vị của Zen, cười cả cái cách Zen đang cố kéo anh ra khỏi những muộn phiền riêng nữa. Anh thầm cảm ơn Zen vì điều đó.

- Cảm ơn em!

Nói rồi anh chàng quay lưng đi. Zen ngẩn ngơ vì chưa biết vừa rồi anh có tồn tại thật hay không. Cho đến lúc anh phục vụ đi ra, đập nhẹ vào vai Zen một cái hồ hởi.

- Chủ quán chỗ anh đó. Đẹp trai không? Mà em cừ lắm, lần đầu bắt chuyện đã làm anh ấy bật cười.
Anh phục vụ nháy mắt, Zen còn ngồi ngần ngừ một lúc.

“Kể ra thì gọi anh ấy là Mây cũng đúng!”

3. Chuyện của Mây – Chuyện của Zen.

 Zen ghé qua Mây một vài lần, gặp anh chủ quán Mây một vài lần. Lần đầu tiên gặp lại là ngày Hà Nội chớm heo may, gió se lạnh và những vầng mây trên trời chuyển từ màu xanh lam sang màu xám đục, Zen khoác một chiếc áo cadigan mỏng màu ngọc bích, đi về phía bình yên của quán, tìm cho mình một chỗ ngồi ấm hủm.

- Em tên gì?

- Anh gọi em là Zen nhé!

Anh phục vụ xuất hiện, ngay sau đó là Mây. À, ý Zen là anh chủ quán. Nhớ lần đầu tiên Zen đã đặt tên cho anh ấy là Mây. Vậy đấy, dễ nhớ, dễ gọi, không thể lẫn với bất kỳ ai được.

- Sao em lại thích tên Zen?

- Trong tiếng Nhật, Zen có nghĩa là “thiền”. Em đọc thoáng qua ở đâu đó vậy là em bồ kết cái tên này.


 Giay dan tuong

Zen cười toe. Mây cũng mỉm cười. Anh chàng nhận ra Zen trở thành khách quen của quán từ sau cái hôm gọi Bình Yên. Ở cô bé có điểm gì đó hồn nhiên và hơi ngờ nghệch. Ngờ nghệch một cách đáng yêu. Cả cái cách em bắt chuyện làm quen tự nhiên như thể không còn cách nào tự nhiên hơn thế khiến anh hơi chững người, xong lại sẵn lòng làm quen với Zen – một cô bé hay mỉm cười vô tư lự.

- Sao lúc nào cũng thấy em ghé qua đây một mình thế?

- Sao lúc nào em gặp cũng thấy anh ngồi một mình thế?

Zen bật cười, Mây cũng bật cười. Đáng ra Zen không nên hỏi như thế.

- Vì anh đã chọn Lãng Quên, nên khi chưa thể quên thành công một ai đó, anh sẽ còn phải một mình ở quán dài dài.

Mây nháy mắt với Zen. Lần này thì Zen không thể lập luận gì cả. Zen chọn Bình Yên, lúc nào cũng là Bình Yên. Không hẳn vì đồ uống đó hấp dẫn Zen đến nỗi không còn món gì khác để gọi, chỉ vì Zen thích cái tên ấy. Vì Zen đang cần… cần Bình Yên.

- Anh gặp lại cô ấy sau hai năm du học. Cô ấy đề nghị bọn anh nên tiếp tục cuộc tình dang dở sau hai năm. Và anh vẫn còn yêu cô ấy. Em đoán xem, anh đã trả lời như thế nào?

- …
 Rang su cao cap

- Lúc cô ấy chờ đợi câu trả lời của anh, tự nhiên anh buông ra một câu nói mà đến anh cũng không ý thức được: “Em không khác ngày xưa là mấy…”.



- Sau đó thì sao ạ?

- Cô ấy vờ như không nghe thấy vì lý do gió ngoài trời thổi quá to. Thật ra anh biết cô ấy nghe rất rõ, mắt cô ấy ngấn nước. Nhưng ngay sau một giây lấy lại bình tĩnh, cô ấy đứng dậy và không bao giờ bọn anh gặp lại nhau nữa.

- Vậy tại sao anh không quay lại với chị ấy? Anh còn yêu chị ấy mà?

- Ừ. Nhưng cho đến khi anh nhận ra… thì anh lại không thể nữa…

Anh dứt lời thì quay người đi. Đó là những lời cuối anh nói với Zen.

Zen nghe gió thì thào bên tai mình câu ấy. Giống như kí ức của những ngày mới chia tay ùa về. Anh người yêu của Zen đã nói một điều gì đó tương tự.

“Zen hôm nay không khác với Zen của ngày xưa là mấy…”

Lúc ấy Zen cũng vờ như không nghe thấy. Nhưng Zen khác Mây, là Zen quay đi và chủ động rời xa người ấy. Zen thấy mắt mình ngập bóng nước và ráng chiều ảm đạm bên những rặng cây vi vút gió.

Có những lời nói mặc dù bản thân nghe thấy đối phương nói rất rõ xong lại vờ như không hề nghe thấy. Cũng có những lời nói mặc dù bản thân không thể phủ nhận xong lại không muốn thừa nhận. Bởi lẽ những lời nói đó gai góc và sắc nhọn đến mức có thể đâm xuyên tim, làm rơi vỡ những mảnh kí ức tươi đẹp còn sót lại của cả hai người. Dù muốn dù không, cách tảng lờ như không nghe thấy sẽ là hay nhất. Khi ấy được mặc sức khóc, được mặc sức quay đi, vờ như gió thổi quá to và bụi quá nhiều.

Zen từng thế, bạn gái của Mây từng thế. Ở vị trí của Zen, Zen sẽ hiểu được tâm tư của bạn gái Mây. Giống như Mây sẽ hiểu được tâm tư của anh chàng người yêu Zen. Một chuyện tình cờ khiến những người trong cuộc được hoán đổi vị trí cho nhau. Cũng vì một dịp tình cờ…

4. Lãng Quên còn có một cái tên khác – là Bình Yên.

 Email Marketing
Lần này, Zen chờ Mây từ khá sớm. Anh phục vụ đặt trên bàn, trước mặt Zen một Bình Yên. Như đã quá quen với sự xuất hiện của vị khách này, thức uống này, góc bàn này, thế nên anh phục vụ không phải khó khăn trong việc hỏi han Zen về đồ uống, thay vào đó, anh ấy bắt chuyện với Zen một cách cởi mở như những người bạn thỉnh thoảng gặp nhau để chuyện phiếm.

- Hôm nay em tới quán sớm thế?

- À, em tìm anh Mây.

- Chủ quán anh ấy ạ!

- À, ra thế!

Zen mỉm cười, anh chàng phục vụ cũng cười hiền.

- Anh này, anh làm ở quán được bao lâu rồi?

- Từ những ngày đầu tiên mở quán.

- Vậy á? Vậy chắc lâu rồi nhỉ?

- Không. Từ sau khi anh Mây về nước. Anh ấy mở quán, đặt tên là Mây. Chắc ngót nghét hai năm.

- Chậc chậc.

Đúng lúc ấy thì Mây xuất hiện, anh nhướn mày vì Zen và phục vụ của mình đang ngồi chuyện phiếm với nhau. Zen cười tinh nghịch, nháy mắt cố ý bảo Mây đừng trách móc nhân viên của mình, tất cả là vì Zen dụ dỗ anh ấy nói chuyện mà thôi.

- Anh quay lại với chị ấy đi ạ!

- Huh? Hôm nay hẹn anh ra đây để nói chuyện này à?

- Ừm. Thay vì gọi Lãng Quên mỗi ngày, anh thay bằng Bình Yên đi. Sau đó lần lượt sẽ là Đợi Chờ, Hy Vọng. Và cuối cùng là Hạnh Phúc. À, thỉnh thoảng chắc sẽ có lúc anh gọi đồ uống tên là Hờn Ghen đấy!

Zen nháy mắt, miệng cười tươi như thể bầu trời u ám ngoài kia chẳng là gì cả, trên má em đã ửng hồng hai vầng thái dương nhỏ nhắn.

- Vậy còn em thì sao? Bày đặt dạy anh nữa. Em gọi Bình Yên mỗi ngày thì em sẽ được Bình Yên chắc?

Mây hỏi lại khiến Zen tắt ngấm. Tất nhiên là không bình yên rồi, vì không bình yên nên Zen mới mong muốn tìm bình yên đó thôi.

- Thật ra, Lãng Quên không khác Bình Yên là mấy. Đôi khi Lãng Quên lại là sự Bình Yên!

Mây buông một câu nói nhẹ bên tai Zen, dường như khi nói ra câu nói ấy, Mây đã khóc. Anh khóc một cách lặng lẽ, không thành tiếng động, không nấc và cũng không dễ dàng gì có thể nhận biết. Chỉ là một vài giọt tròn gỉ từ khóe mắt hoe đỏ của Mây. Zen cảm giác rằng anh đang dằn lòng để khóc.

Thật ra, con trai khi khóc khác con gái rất nhiều. Họ tốn quá nhiều sức lực để kìm nén cảm xúc, kìm nén những giọt nước mắt trào ra từ khóe mi. Việc họ khóc giống như đang nuốt nước mắt vào trong vậy. Trong khi đó, phái nữ thường khóc một cách thoải mái cho hả lòng hả dạ. Đôi khi họ khóc như một cách để giải tỏa. Thế mới nói, con gái cần con trai bên cạnh mỗi khi khóc, có một ai đó để dựa vào và cảm thấy không đơn độc. Còn con trai, mỗi khi khóc họ chỉ cần một mình, chỉ một mình để gặm nhấm những nỗi niềm riêng. Với họ, đó là cuộc sống!

- Có chuyện gì thế ạ? Em xin lỗi…

- Cô bé ạ, anh chẳng có lỗi đâu mà cho em xin. Nhưng hãy nghĩ về những gì anh đã nói nhé!

Khi Zen ngước lên nhìn Mây lần nữa thì những giọt nước mắt trên má anh đã kịp khô. Mây ra về, khuất sau ngõ nhỏ bằng cái dáng cao gầy in xiêu vẹo trên nền đường dát vàng ánh sáng.

 May dong phuc
- Zen à, người yêu anh ấy mất do một tai nạn xe. Nghe đâu ngay vào cái hôm hai người gặp lại. Tiếc thật, vì mọi người đều nghĩ hai người sẽ quay lại với nhau sau hai năm, vậy mà…

Khi anh phục vụ xuất hiện, nhấc ly nước của Zen và Mây lên, lau lau qua mặt kính bàn, anh đã nói với vẻ mặt buồn buồn và thông cảm. Zen sững người. Là vì chị ấy không còn nữa. Vì không còn nữa nên mới chọn cách Lãng Quên…

Vậy là Mây đã đúng. Đôi khi con người ta không thể chọn gì khác ngoài sự lãng quên. Có những chuyện là cố tình mong muốn nhưng có những chuyện lại nằm ngoài ý muốn. Nếu ngày hôm ấy, Mây không nói với người yêu câu nói đó, chị ấy không đứng dậy và ra về ngay lập tức thì liệu mọi chuyện có khác? Liệu rằng Mây có khóc lặng lẽ như thế… Và liệu rằng Mây mà Zen gặp bây giờ có mãi mãi chọn sự Lãng Quên như cách đi tìm Bình Yên cho mình…

Zen rời quán, khi ấy những vầng mây đang khóc, trời âm u và màn mưa giăng trắng xóa…
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Để bên Anh Em đánh đổi tất cả bình yên ...

 Sẽ không chúc người hạnh phúc. Bởi nếu phải cầu chúc thì phải chăng hạnh phúc ấy vốn dĩ đã không chặt dạ bền lòng. Vậy nên hãy cứ mạnh dạn mà khẳng định: chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi.



Tình cảm luôn là một thứ tình phức tạp nhất, khó nói nhất. Chẳng thể quen nhau ngày một, ngày hai đã biết được người đó có yêu mình hết lòng hay không...
Con gái thường yếu đuối lắm, sinh ra họ đã yếu đuối và cần được dựa dẫm rồi. Vậy nên, một người đàn ông dù có yêu bạn thật lòng đến đâu cũng đôi khi sẽ làm bạn phải khóc.
Sẽ có đôi lúc bạn thu mình vào một góc tối, hay nằm và tự khóc thút thít một mình. Đơn giản thôi, chỉ vì một lời nói bâng quơ của anh ấy đã khiến bạn phải suy nghĩ. Con gái luôn sống trong hoài nghi mà. Khi yêu con gái thường yêu hết lòng và mong rằng mình sẽ là "người cuối cùng" của anh ấy. Nhưng bạn có biết không? Đàn ông họ lăng nhăng lắm, họ không chỉ có mình bạn đâu. Có thể họ yêu bạn thật lòng, bạn sẽ là "chính" nhưng xung quanh họ còn nhiều cô "phụ" khác nữa. Nên bạn chẳng gì phải buồn vì những lời vô tâm, chẳng gì phải hy vọng nhiều vào họ.

Đàn ông thường vô duyên vậy đó. Họ nói nhưng họ đâu có biết những lời nói đó làm bạn buồn đâu. Rồi họ lại cho là bạn nhạy cảm, cho là bạn không biết hiểu và cảm thông cho họ. Đàn ông mà, họ ích kỷ lắm. Đôi khi họ cũng đáng thương vì không hiểu được bạn đang cần gì.
Sẽ có đôi lúc bạn phải vậy, phải rơi lệ vì người đàn ông bạn yêu. Chẳng phải họ ngoại tình, chẳng phải họ vô tâm. Đơn giản vì con người sẽ có lúc ốm đau, sẽ có lúc khó khăn. Bạn yêu họ thật lòng nên lo lắng vậy thôi. Đó là khóc cho một tình yêu đích thực.
Đâu phải cứ người đó yêu bạn thật lòng, bạn sẽ không phải rơi lệ bao giờ đâu? Con người luôn có những cảm xúc, sao giống những sinh vật khác. Tình yêu có những lúc vui, buồn, giận-hờn cơ mà. Quan trọng là sau đó, họ có đến bên vỗ về bạn không? họ có biết họ sai không? Đó mới là người đàn ông đáng để bạn khóc, đáng để bạn hy sinh.
Vậy nên con gái à, khi thấy yêu thương thật lòng thì đừng trốn tránh. Giận hờn vu vơ ít thôi, tin tưởng hơn nhưng đừng tuyệt đối. Khi người ấy làm bạn khóc thì đừng vội buông tay. Hãy biết nắm yêu thương thật sự và vứt bỏ đi những gì không cần thiết. Tình yêu của bạn sẽ bền vững hơn!

Friday, August 1, 2014

Ừ, có thương nhau, thì đừng để đó…

"

Nhiều khi, một người lựa chọn ra đi, không phải vì dục vọng, cũng không phải vì bị quyến rũ. Chỉ đơn giản bởi nghe thấy tiếng của lòng mình.

Để tôn trọng cuộc sống âm thanh trong nội tâm chính mình, chúng ta từng phải trả những cái giá quá lớn.

"


Sửa máy lạnh



Có những người đến và ra đi trong cuộc đời mỗi chúng ta, ai đó cũng đều mang cho riêng mình một sứ mệnh.

Có người làm ta đau đến quặn lòng, có người làm ta nhớ thương đến mờ quá khứ, cũng có những người khiến ta vui vẻ và hạnh phúc viên mãn mãi về sau. Nếu là một người phù hợp sẽ dừng chân đúng lúc, sẽ cầm tay ta và cùng ta đi an nhiên không một chút ưu phiền. Nhưng nếu nhận ra người đó, hãy chủ động nắm tay, chứ đừng lơi tay…

bảo trì máy lạnh
Con người ta nhiều khi nuôi cho mình quá nhiều ảo vọng. Họ tin vào những thứ gọi là bất diệt và sự hoàn hảo đến trùng lặp của duyên số. Thật ra, chẳng có ai có thể đợi chờ ai mãi mãi, cũng chẳng có điều gì đảm bảo rằng duyên số của chúng ta sẽ còn, sẽ được ghép cặp với một người không vào lúc này thì vào thời điểm khác…

Họ vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn tin rằng những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau, dù có đi xa nhau thế nào đi chăng nữa…

sua may lanh
Niềm tin đó vốn dĩ không sai, tình yêu đó vốn dĩ cũng chẳng có tội tình gì để mà phũ bỏ. Chỉ có điều, trái đất này vẫn quay đó thôi, và một người đã ra đi có ai chắc rằng người kia sẽ mãi là người ở lại?



Khi đã cùng đi một vòng liệu có đủ can đảm nhìn ra nhau thêm một lần nữa sau bao nhiêu đổi dời của số phận hay không?

Những người có đức tin nói rằng, yêu nhau, thương nhau thì để đó, nếu là chân tình thì sẽ lại tìm thấy nhau và hạnh phúc bên nhau.

bao tri may lanh
Nhưng sự thật thì sao? Thời gian vốn là kẻ vô tình bạc bẽo, kể cả khi người kia muốn dừng chân chờ đợi thì thời gian vẫn sẽ thực thi nhiệm vụ của nó mà thôi.

Sau rất nhiều ngày chờ đợi, sau khi đã đi qua rất nhiều cung đường của cả nỗi nhớ và niềm tin, chúng ta đối diện với nhau, nếu còn, có chăng là thứ tình cảm đã cũ, nhờ nhờ cảm xúc, và quên đi rằng chúng ta cũng từng hẹn hò sẽ chờ đợi.

Vậy nên, khi yêu thương một người, đừng để đó!

Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy dũng cảm để theo đuổi, dũng cảm cho họ biết được lòng mình.

Khối tình cảm khờ khạo dẫu có không được chấp nhận thì chúng ta cũng sẽ không thấy hối tiếc vì đã không được nói rõ lòng mình.

Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người.

sua lo vi ba


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

Bởi vì nếu anh yêu em thật lòng, sẽ không bao giờ bắt em phải thay đổi

"Lạc quan thật sự không phải tin rằng mọi việc sẽ luôn tốt đẹp, mà tin rằng không phải mọi việc sẽ tồi tệ""

"

Sửa máy lạnh



Nếu đã yêu em, hãy để em sống thật với những gì mà mình có, đừng bắt em tô vẽ giả dối chỉ để cho bất cứ một ai đó hài lòng.

Em vốn không phải là một cô gái tốt.
 
Em biết em ương bướng, cá tính mạnh, có một chút ngông cuồng và luôn khiến người khác chẳng an tâm. Tất cả những điều đó khiến em luôn có cảm giác mình cô độc trong chính cuộc sống này. Thế nhưng, em đã thay đổi cách nghĩ đó, kể từ khi yêu anh.
 
bảo trì máy lạnh
Em không còn là một cô nàng cô độc nữa, mà đơn thuần chỉ là một cô nàng có cá tính không giống với số đông. Mặc dù em có một cá tính thật khác, nhưng em vẫn tìm được tình yêu của mình.
 
Chúng ta là một cặp đôi không hoàn hảo, người khác nhìn vào thường chê bai rằng anh chọn một cô gái chẳng xứng với anh, những lúc đấy em tổn thương lắm, nhưng vẫn cố tỏ ra chẳng có chuyện gì to tát khi anh áy náy đến bên an ủi. Đúng thế, anh đáng lẽ đã có một cô bạn gái tốt hơn em, em luôn tự ti vì điều đó.
 
Nhưng anh à, cho dù em có ra sao, có là một cô gái với cá tính như thế nào đi chăng nữa, thì không phải vẫn là cô gái anh đã chọn hay sao? Tại sao anh lại muốn em phải thay đổi để vừa mắt kẻ khác? Dẫu cho mọi sự thay đổi khi sống trên đời đều sẽ diễn ra theo một lẽ tự nhiên, nhưng tại sao anh lại can thiệp vào quá trình lớn lên vất vả ấy của em, để đề nghị em phải thế này, hay như thế khác?
 
 
sua may lanh
 
Ngay từ đầu, anh yêu em vì cái gì? Khi em không mấy xinh đẹp, chỉ có thể gọi là dễ nhìn, nếu mang ra soi dưới ánh nắng mặt trời, bất quá cũng chỉ là một cô gái trong nhạt nhòa bao cô gái khác. Nhưng anh vẫn yêu em, không phải vì em là chính bản thân em đó sao?
 
Anh vẫn yêu em vì dẫu rằng em quá bình thường, nhưng lại có thể để anh dễ dàng nhận ra trong đám đông người trên đường phố. Em biết, em có thể không đủ xinh đẹp, nhưng em hài lòng vì em có một cá tính của riêng em, và sống theo nguyên tắc ấy chứ không bị biến cải theo thói đời chìm nổi.
 
Em có thể không vừa mắt một số người, nhưng em vẫn vừa mắt anh đấy thôi? Khi anh chọn em chứ không phải là một cô gái khác, chắc anh cũng hiểu em là một cô gái như thế nào. Vậy thì, sao anh lại bắt một cô gái anh yêu bởi chính con người cô ấy thay đổi?
 
 
 bao tri may lanh
 
Vốn dĩ em chỉ là một cô gái mà giá trị nhất là con người của chính em. Nếu anh có muốn em thay đổi, chỉ sợ là thay đổi rồi, e rằng anh sẽ nhận lấy là một con người hoàn toàn khác, chứ không phải là em – người con gái mà anh yêu nữa. Anh cũng sẽ dần chán ghét em mà thôi.
 
Nếu đã yêu em, hãy để em sống thật với những gì mà mình có, đừng bắt em tô vẽ giả dối chỉ để cho bất cứ một ai đó hài lòng. Bởi vì em chẳng thà giữ lại con người mình, còn hơn vì yêu anh mà ngay cả điều đơn giản ấy cũng đánh rơi mất.
 
Thôi thì anh ơi, nếu bắt em thay đổi, thì đừng yêu em nữa. Bởi vì sau khi thay đổi rồi, em có còn lại là mình để yêu anh nữa đâu? Khi ấy đã biến thành một con người khác, thì việc yêu anh, cũng sẽ không thể nguyên vẹn như bây giờ.
 
Đừng bắt em thay đổi, nếu còn yêu em, anh ạ! Em sẽ không vì bất cứ ai mà sống khác những gì em muốn. Kể cả em có thật lòng yêu anh, thì điều này cũng không thể mang ra đánh đổi.
 
sua lo vi ba



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com