Wednesday, May 28, 2014

ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI KHÁC PHẢI CHỜ ĐỢI


Bạn đã bao giờ đọc câu chuyện ngụ ngôn về họ nhà rùa chưa? Chuyện kể rằng, họ nhà rùa cùng nhau đi picnic chúng mất 7 năm để chuẩn bị mọi thứ, hai năm nữa để lựa chọn được nơi cắm trại như ý và mất thêm 6 tháng để bày biện xong mọi thứ. Nhưng một việc không may xảy ra đó là chúng quên không mang theo muối nên quyết định Rùa Nhí về nhà lấy muối.

Rùa nhí chỉ đồng ý trở về nhà lấy muối khi tất cả rùa hứa không ăn bất cứ thứ gì khi nó trở về! Rùa Nhí lên đường, hai năm, năm năm, mười năm rồi mười chín năm mà các Rùa khác vẫn chưa thấy Rùa Nhí trở về! Rùa Bô Lão đói quá nên ăn một miếng sanwich. Lúc ấy, Rùa Nhí từ đâu xuất hiện và la lớn:

-         Đó đó, tôi biết mà…! Tôi biết mọi người sẽ không đợi tôi mà sẽ ăn trước khi tôi quay lại mà! Thôi thôi, tôi không đi lấy muối nữa đâu!

Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian dể chờ đợi người khác thực hiện điều mình mong muốn thay vì băt tay vào làm. Và cũng có những người quá lo lắng về những gì người khác đang làm khi vắng mặt mình đến nỗi không bao giờ làm được điều gì cho bản thân.

Có bao giờ bạn để người khác phải chờ đợi quá lâu chưa? Có bao giờ bạn lo lắng khi không có mặt mình họ sẽ làm những việc không có lợi cho mình chưa? Những việc làm của họ sẽ gạt quyền lợi của bạn sang một bên? Hay bạn lo lắng họ sẽ tranh giành hết phần của mình mà không thèm đếm xỉa đến công sức do bạn bỏ ra. Trong cuộc sống, có nhiều người lợi dụng, cơ hội để gạt bỏ người khác sang một bên. Làm như vậy họ sẽ bị người khác coi thường và không có chút gì tôn trọng. Nhưng nếu bạn vì lo lắng những con người ấy mà dè chừng, canh me họ đến nỗi không còn công sức cho những việc làm khác của bản thân thì thật nực cười.

Đừng bao giờ để người khác phải chờ đợi nếu bạn đã nhận lời làm một điều gì đó cho tập thể, cho hội nhóm của bạn. Đừng để những toan tính nhỏ nhen ích kỷ phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của bạn với những người xung quanh! Cũng đừng quá để ý đến quyền lợi của mình mà chỉ nhăm nhăm tranh giành với người khác. Làm như vậy liệu bạn có thể có được sự coi trọng từ người khác không? Cuộc sống dẫu còn nhiều người “ cơ hội”, “ lợ dụng” nhưng đừng vì thế mà biến mình thành người chỉ biết đến quyền lợi của bản thân. Hãy làm những gì bạn đã hứa vơi người khác, cố gắng nào rồi cũng sẽ được đền đáp xứng đáng: hãy tin điều đó.

Đừng như chú rùa kia bạn nhé, nhận lời rồi nhưng sợ người khác tranh mất phần của mình thành ra lần lữa mãi không chịu thực hiện. Chính vì sự lần lữa và chờ đợi của chú Rùa Nhí mà cả họ nhà rùa mất 19 năm chờ đợi trong cơn đói hành hạ! Đừng lúc nào cũng lo lắng hay dè chừng người khác: hãy sống một cách vô tư, thoải mái để không vướng bận những suy nghĩ ích kỷ nhỏ nhen. Đừng để người khác phải chờ đợi bạn, nếu đã nhận lời hãy thực hiện ngay khi bạn có thể. Chúng ta không có nhiều thời gian nên đừng vì thế mà lãng phí cho những việc tầm thường bạn nhé.

Con người ta sống vốn dĩ có nhiều toan tính, bởi vì con người ích kỷ theo bản năng. Chỉ muốn những gì tốt nhất, có lợi nhất đến với mình mà luôn luôn đề phòng người khác. Nhưng mấy ai trong số chúng ta nhận ra một điều nho nhỏ? Nếu Rùa Nhí không quá toan tính, không quá vụ lợi có lẽ họ nhà Rùa đã có một chuyến picnic vô cùng vui vẻ rồi phải không?

Đôi khi chúng ta cũng nên biết đặt quyền lợi của mình xuống một chút so với quyền lợi của cộng đồng để hoàn thành nhiệm vụ chung của tất cả. Khi bạn biết hy sinh bản thân mình vì người khác, bạn sẽ chẳng bao giờ bị bỏ rơi trong cộng đồng của mình!

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ


HÃY LÀ NGƯỜI ĐẶC BIỆT


Có một cậu bé bị bại liệt nhìn những đứa trẻ khác chạy nhảy nô đùa trên đám cỏ. Nó buồn lắm, nó khao khát một lần được hòa mình vào đám trẻ ấy, chạy nhảy và nô đùa cùng chúng. Nó nhìn cha và hỏi: Tại sao con lại khác mọi người. Người cha nhìn con trai mình và mỉm cười hỏi lại: Tại sao con lại muốn giống như những người khác. Câu hỏi đó có làm bạn suy nghĩ không? Có bao giờ bạn tự nói với bản thân: Mình thật khác biệt!

Khi những đứa trẻ được nô đùa trên đám cỏ thì chú bé ấy ngồi trên chiếc xe lăn với ánh mắt thèm thuồng tiếc nuối. Sẽ chẳng bao giờ chú biết được cảm giác được đứng thẳng trên đôi chân của mình. Đó là điều chú buồn nhất. Nhưng chú lại không biết rằng: Mình thật đặc biệt, không ai giống mình, không ai biết được sự kỳ diệu của bầu trời vào mỗi sáng mai và ánh bình minh rực rõ như thế nào.

Trong khi mọi người mải mê với bài tập thể dục thì chú lại có những khoảnh khắc được tận hưởng ánh nắng ban mai đẹp đẽ và bầu trời xinh đẹp. Chính điều đó đã làm cậu trở nên khác biệt hơn với những người khác. Khi người ta nhìn vào dáng vẻ của ai đó để đánh giá họ xấu hay đẹp thì cậu lại có một cái nhìn khác, vẻ đẹp từ bên trong con người đó. Những gì đẹp đẽ nhất trên thế gian này không phải được nhìn bằng mắt mà được cảm nhận bằng con tim.

Đó chính là điều mà cậu bé học được từ cha của mình. Còn bạn? Bạn có muốn mình giống như những người khác? Có cách đánh giá và nhìn nhận giống như mọi người xung quanh. Tất cả chúng ta đều đặc biệt, điều làm cho chúng ta trở thành “duy nhất” là nhận ra mình đặc biệt như thế nào?

Nếu bạn đang giống như những người khác, nhàn nhạt như họ thì hãy tìm ra điều gì làm bạn trở nên khác biệt hơn so với những người xung quanh để nuôi dưỡng nó trở thành sự khác biệt của bạn. Trong cuộc sống này, không ai giống ai nhưng nếu không nhận ra bản chất của mình là gì bạn sẽ trở nên “na ná” như những người khác. Lấy của người này một chút, người kia một chút để làm nên con người của chính bạn. Thế thì làm sao bạn có thể trở nên khác biệt được.

Bản chất của bạn là gì? Cá tính của bạn là gì? Khi khám phá và phát triển những điều này những gì đặc biệt nhất của bạn sẽ được bộc lộ và thể hiện với người khác. Lúc ấy bạn sẽ trở thành người đặc biệt so với người khác. Đừng vội cho rằng chỉ có những người lập dị mới mong muốn xây dựng bản thân thành người khác biệt còn hầu hết những người khác đều là những người bình thường.

Bạn có nhận ra những người biết tìm tòi và phát triển sự khác biệt của bản thân sẽ có một cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc hơn những người khác? Vì họ biết theo đuổi những điều mà họ muốn, họ khao khát và thực sự vươn đến thành công. Còn bạn, ngại cố gắng, ngại thay đổi và ngại sự khác biệt. Bạn sẽ giống như 97% những người còn lại. Không có sự thành công vượt trội, không có một cuộc đời thực sự đi vào lòng người. Bạn muốn thế nào? Khác biệt hay bình thường? Do bạn lựa chọn và quyết định

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ


Tuesday, May 27, 2014

Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương . . .!

"Thế giới này chuyển động không phải bằng tiền, mà bằng những gì ta nợ người, những gì người nợ ta"



Quá khứ khép lại, rồi tương lai sẽ mở ra...

Anh đã từng nói sẽ luôn đợi em phía cuối con đường, nhưng sau một hôm trời mưa to gió lớn, những thân cây bị đốn ngã bên đường... anh không còn đứng đó. Anh ậm ừ nói... thời gian sẽ trả lời tất cả... và đúng là thời gian đã trả lời tất cả.

Anh nói hãy đợi anh và em đã nghe theo. Em đã đợi anh quay trở về như lời anh đã hứa nhưng đợi mãi, đợi hoài... chỉ mình em hy vọng. Anh đi mà không một lần ngoái lại nhìn phía sau, không thấy cái nhìn em khắc khoải khi dõi theo anh khuất bóng cuối nẻo đường dài... Anh đi rồi con phố cũng buồn tênh, những buổi chiều lang thang, một mình bất chợt em nghe lòng mình trở gió... Và em biết rồi thời gian đã trả lời tất cả.

Anh cứ hứa, hứa thật nhiều nhưng lại làm chẳng được bao nhiêu. Những gì em chờ đợi ở nơi anh đều tan đi như bong bóng xà phòng, song em lại vẫn tin, vẫn mong những lời anh nói là sự thật, em quá ngốc nghếch để nhận ra rằng anh đã thay đổi, không còn là anh của những ngày đầu hai đứa mình gặp gỡ... Thời gian đã làm em nhận ra điều ấy dẫu rằng quá muộn...



Thời gian trôi qua... Anh không một lần quay trở lại, không một lời giải thích... Em hiểu rằng em đã tan biến trong anh... Em học thay đổi, em dường như đã trở thành một người khác, không giận hờn, không oán trách, không hy vọng và không phấp phỏng lo âu. Những vết thương ngày xưa giờ đây đã liền sẹo. Em đi về phía không anh mà nghe lòng thôi bão tố.

Rồi một ngày bất chợt gặp lại anh... Em bình thản đốt ánh nhìn anh thảng thốt. Anh bất ngờ khi em không còn khóc cũng không buồn, không vui. Anh xin em thêm một lần rộng lượng, bao dung để anh có thể quay về thực hiện lời hứa năm nào. Em chợt cười... bỗng thấy mình vô cảm... và thời gian đã trả lời tất cả.

Em không mong những cơn sóng lòng ào ạt vỗ mỗi khi anh vô tình lướt qua, em không còn có thể mở lòng mình để đón nhận lại anh. Đơn giản thôi... em đã hết yêu rồi. Những cảm giác yêu thương, chờ đợi đã qua đi, em bản lĩnh hơn khi gặp anh và em sẽ không đi vào vết xe đổ ngày nào... vì thời gian đã trả lời tất cả.

Đừng tìm em nữa, em đã tha chứ cho anh rồi... Trái tim em không còn có chỗ cho anh, bởi thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương... Em đã khép cánh cửa quá khứ và tương lai sẽ mở ra.

Em bây giờ đâu phải của ngày xưa... em sẽ chỉ nhìn thẳng, bước tiếp và không ngoái đầu nhìn lại.

Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



HÃY KỲ VỌNG CHO MÌNH NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP



Khi bạn suy nghĩ và diễn đạt về các sự kiện sẽ xảy đến cho bản thân cũng là lúc bạn hành động như một nhà tiên tri dự đoán cuộc đời mình. Nói cách khác, những gì bạn đạt được không nhất thiết phải là thứ bạn muốn có trong cuộc sống nhưng phải là thứ bạn mong đợi. Sự mong đợi của bạn có ảnh hưởng mạnh mẽ, vô hình khiến con người cư xử và tạo ra các tình huống như bạn đã dự đoán trước.

Những người thành đạt đều tự tin, hy vọng và chủ động. Họ mong muốn được thành công, được mọi người yêu quý, được hạnh phúc và họ hiếm khi bị thất vọng.

Những người không thành công thường có thái độ tiêu cực, chỉ trích và bi quan và bằng cách này hay cách khác, thái độ này sẽ dẫn đến những tình huống làm chấm dứt ngay những gì mà họ mong muốn.

Khi bạn tự tin mong đợi những điều tốt đẹp thì những điều tốt đẹp thường đến với bạn. Khi bạn nghĩ về một điều tiêu cực xảy ra, bạn sẽ phải đón nhận điều tiêu cực đó. Hơn nữa, những kỳ vọng của bạn cũng có tác động nhất định đến những người xung quanh. Những gì bạn mong đợi từ con người và tình huống quyết định thái độ của bạn nhiều hơn bất kỳ yếu tố nào khác và mọi người như tấm gương phản chiếu thái độ của bạn ngay sau đó, bất kể là thái độ tích cực hay tiêu cực.
Sự kỳ vọng của bạn tương ứng với mức độ tôn trọng của bạn và giá trị của người đó. Bạn càng tôn trọng người khác bao nhiêu thì người đó càng có ảnh hưởng đến những kỳ vọng của bạn bấy nhiêu. 

Bạn không bao giờ đạt được cao hơn những gì bạn kỳ vọng ở bản thân. Vì chúng hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bạn nên hãy chắc chắn rằng những kỳ vọng đó là phù hợp với mong muốn của bạn. Hãy luôn luôn kỳ vọng vào những điều tốt đẹp nhất về bản thân mình. Chỉ riêng sức mạnh của những kỳ vọng tích cực cũng có thể làm thay đổi toàn bộ nhân cách và cuộc sống của bạn.

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

VÌ SAO BÚT CHÌ CÓ TẨY




Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó! Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình? Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta! Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác! Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó! Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp  một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì! Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất đính ẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoặc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình! Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách  hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa! Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?

Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trãi qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ! Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bạ một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ! Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm quan trọng là họ biết mình sai để sửa, còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!

Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ? Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cho nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!

Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bắt đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị nhưng chiếc bánh ấy rất ngon! Người vợ mỉm cười hạnh phúc!

Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạh, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!

Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng! Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!

Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cực tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn? Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trãi nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé!

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ