Tuesday, May 27, 2014

VÌ SAO BÚT CHÌ CÓ TẨY




Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó! Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình? Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta! Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác! Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó! Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp  một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì! Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất đính ẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoặc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình! Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách  hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa! Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?

Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trãi qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ! Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bạ một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ! Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm quan trọng là họ biết mình sai để sửa, còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!

Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ? Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cho nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!

Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bắt đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị nhưng chiếc bánh ấy rất ngon! Người vợ mỉm cười hạnh phúc!

Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạh, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!

Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng! Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!

Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cực tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn? Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trãi nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé!

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Ý NGHĨA CỦA SỰ CHỜ ĐỢI


Hôm qua, khi tạc ngang qua quán cà phê cũ rất lâu không ghé lại chợt tôi gặp rất nhiều đổi thay thú vị. Đầu tiên là cách bài trí bàn ghế tong có vẻ khoa học và gọn gàng bắt mắt hơn. Tiếp theo là khu vực quầy pha chế có một khoảng trống khá dài dành cho khách mua mang về đứng đợi. Và cuối cùng là một tấm bảng chú ý nhỏ cạnh khoảng trống ấy “hãy thể hiện mình là người văn minh”.

Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ, chủ quán không đề nghị khách “không chen lấn” hay “người kế tiếp”. Điều ấy thật tinh tế, chỉ một câu nói chung chung nhưng giải quyết cả một vấn đề lớn. Nếu bạn chen lấn, làm ồn, hối thúc nghĩa là bạn chọn cách làm một người không lịch sự. Như mong đợi, tất cả những người khách chờ không ai nói tiếng nào. Họ trả lời câu hỏi về thứ đồ uống họ muốn mua và nhận một cái thẻ có ghi số. Khi được gọi đến số thẻ của mình họ sẽ bước lên và trả tiền nhận nước uống và ra về. Ngoài sự gợi ý về văn minh, câu nói còn gợi tôi liên tưởng đến ý nghĩa của sự đợi chờ.

Tôi từng nghe rất nhiều người nói rằng : cuộc sống này quá ngắn để đợi chờ nên phải tranh thủ từng phút, từng giây. Điều đó không sai, nhưng có một số trường hợp sự đợi chờ được xem là một bước căn bản.

Bạn không thể phủ nhận rằng cuộc sống này thì ngắn ngủi trong vòng mấy mươi năm cuộc đời. Trong vòng mấy mươi năm đó bạn phải chờ đợi để được sinh ra, chờ đợi để được trưởng thành, chờ đợi để được thành công và cuối cùng là chờ đợi cái chết.

Đừng nghĩ rằng chờ đợi là lãng phí thời gian, bất cứ điều gì cũng có thời điểm của nó. Một con người cần hai mươi năm để trưởng thành hầu hết không ai học cách chờ đợi. Họ hối thúc chính mình trong từng giây cuộc đời mà không để ý đôi khi vì quá vội vã mà đánh mất đi một số thứ đáng ra không nên đánh mất. Như việc vượt đèn giao thông chỉ vì keo kiệt vài giây chờ đợi để nhận lấy một tai nạn diển ra mà mất mát là khôn lường. Bạn tiếc nuối vài tháng để tìm hiểu một con người vì ấn tượng đầu tiên không tốt nhưng biết đâu điều đó lại là định mệnh e rằng đến suốt đời không bao giờ đến lần thứ hai. Đi nhanh quá qua mùa đông mà quên rằng màu đông không phải mùa lạnh mà là mùa để sưởi ấm….


Từng đọc một câu chuyện “định mệnh cách năm bước chân” trên trà sữa cho tâm hồn. Ý nghĩa câu chuyện muốn nhắc đến sự muộn màng của chàng trai, chỉ năm bước chân thôi, nếu đến sớm năm bước chân thì sẽ gặp được cô gái. Nhưng đó chỉ là bài học mà nhân vật tôi là chàng trai kể lại. Nếu có phiên bản khác của “định mênh cách năm bước chân” tôi hy vọng tác giả sẽ nói về cô gái, nói về sự đợi chờ, vì nếu cô gái đợi chờ năm bước chân nữa thôi thì có lẽ một định mênh khác sẽ xuất hiện.

Sự đợi chờ ở một khía cạnh nào đó không được coi là sự lãng phí. Nhưng đặt trong một số trường hợp không còn hy vọng thì đó trở thành sai lầm, mù quáng. Đừng chờ đợi một thành công viên mãn nếu bạn không có nghị lực cũng như thực lực và cố gắn, điều này đồng nghĩa với câu “há miệng chờ sung”. Đừng chờ đợi một điều kỳ diệu xảy ra với bạn, tôi không cố ý giết chết những ý nghĩa của cổ tích nhưng bạn buộc phải tin rằng phép màu chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích. Bạn đang sống trong xã hội hiện đại, không có hoàng tử công chúa, không có phù thủy và bà tiên, không có phép thuật. Đừng chờ đợi một người không yêu mình, bạn có thể ép mình dậy sớm, ép mình ăn những thứ không thích nhưng không thể bắt ép được tình yêu.

Chiều hôm nay tôi lại đến quán cà phê cũ, ngồi một góc lý tưởng có thể quan sát toàn khuôn viên quán. Và tất nhiên trước khi đến đây tôi đã hoàn thành phân nữa công việc, trên đường đến đây đã dừng và chạy đúng tín hiệu đèn đỏ. Và…bây giờ tiếp tục đợi một người đến như hẹn để tương lai một mối quan hệ mới không xa.

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



ĐƯỜNG LỐI ĐẸP

Nếu bạn luôn cố gắng làm những điều tốt đẹp nhất, điều tồi tệ nhất sẽ không xảy ra - (B.C. Forbes) 

Hầu hết chúng ta sẽ chẳng bao giờ giành được một trong những giải thưởng cao quý - như giải Nobel hoặc giải Oscar - những giải đó dành cho một số ít người ưu tú. 

Tuy nhiên, tất cả chúng ta đều có đủ điều kiện và tư cách để có những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống. Bất cứ ai cũng có thể trân trọng một lời khen, một cái ôm, một vầng trăng tròn hay một bóng mát ngay trước hiên nhà.

Những niềm vui nhỏ đó có thể bao gồm cả khúc củi cháy nổ răng rắc trong bếp, một ly trà đá, một chén xúp nóng hoặc một buổi hoàng hôn đẹp trời... Tất cả những thứ này và hàng ngàn thứ khác cho mỗi người chúng ta nhiều ân huệ và truyền cho mỗi người chúng ta một nguồn vui bất diệt. 

Nếu những giải thưởng lớn nhất trong đời đến với bạn, hãy biết ơn. Nếu chúng đi qua mặt bạn, đừng băn khoăn. Hãy thưởng thức những niềm vui nho nhỏ mà đời sống hiến dâng. Những anh hùng của ngày hôm qua là những người ngày hôm nay bị quên lãng.

Những giải thưởng lớn của cuộc sống là những biến cố hiếm có, sẽ mau chóng bị lãng quên. Nhưng những kho tàng quý báu nho nhỏ trong đời cứ tiếp tục còn mãi. Ngày hôm nay có thể không tràn đầy những niềm vui lớn, nhưng nó có thể tràn đầy những niềm vui nho nhỏ, không tên. Bạn chỉ cần mở mắt và nhìn xung quanh. 


 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

BẠN HỌC ĐƯỢC GÌ KHI ĐỨNG LÊN




Có bao giờ bạn vấp ngã? Có bao giờ bạn nghĩ mình sẽ vững bước trong cuộc đời mà không bao giờ gặp sai lầm hay thất bại! Dù bạn có cẩn thận thế nào, có dành hết công sức và tâm huyết để thực hiện một điều gì đó nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng sẽ thành công!

Có những lúc, sự vô tình của cuộc sống đẩy bạn đến thất bại và liên tiếp gặp phải sai lầm! Nhưng đừng vì thế mà đổ lỗi cho số phận, hãy xem xét lại cách làm việc của mình eder rút ra bài học cho chính bản thân mình! Có một điều khá bất ngờ đó chính là dù gặp thất bại bao nhiêu lần trong cuộc sống thì nhiều người vẫn luôn đổ lỗi cho số phận, cho sự kém may mắn chứ ít khi nhận lỗi về phía mình!

Vấp ngã, chuyện thường tình !!

Bất kỳ ai cũng có những lúc va vấp trong cuộc đời, những cú vấp ngã đó thường rất đau, rất khó chịu nhưng chúng ta phải chấp nhận và tự mình xoa dịu vết thương đó! Nếu không, chính chúng ta chứ không ai khác khoét sâu hơn vết thương của chính mình!

Hãy xem vấp ngã là một cơ hội để bạn học thêm bài học cuộc đời của chính mình, có người đã từng nói, tất cả chúng ta đều phải học những bài họ cuộc đời gióng nhau, nhưng những bài học đó sẽ đến với chúng ta theo những cách khác nhau! 

Vậy nên, bạn đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận mà hãy nhận lỗi về chính mình! Bất kỳ việc gì xảy ra đều có nguyên nhân của nó, nếu bạn gặp sai lầm, thất bại liên tiếp thì chắc chắn bạn đã bỏ quên một điều cấm kỵ nào đó rồi cũng nên! Hãy tìm ra nó và khắc phục ở lần tiếp theo!

Tuy vấp ngã là chuyện thường tình, nhưng bạn hãy cẩn thận trong từng việc làm của mình để không bao giờ vấp ngã bạn nhé! Hãy nhớ rằng, cẩn thận bao nhiêu cũng chưa đủ, lơ đểnh một chút đã là thừa! Nếu bạn lơ là trong công việc và trong cả cuộc sống nhất định bạn sẽ gặp thất bại trên đường đời!


Đứng lên hay nằm lại?

Khi vấp ngã, bạn sẽ đứng lên chứ? Sẽ tự mình vượt qua cú ngã đó để chinh phục con đường bạn đã lựa chọn? Đừng bao giờ đứng lại nơi bạn vấp ngã chỉ vì bạn sợ mình sẽ không thành công trong cuộc sống! Nếu không dám thực hiện thì bạn đã đánh mất cơ hội biến những điều không thể thành có thể rồi đấy! Đáng ngưỡng mộ nhất không phải là người giàu có nhất mà là người đứng lên sau những lần vấp ngã để thành công!

Hãy đừng lên và bắt đầu cuộc sống mới của mình, hãy chiến thắng tất cả những khó khăn, những thách thức để tìm kiếm cơ hội thành công cho chính mình bạn nhé! Chúng ta thường có tâm lý “ sợ cành cong” nhưng nếu cứ sợ sệt không dám thực hiện, không dám cố gắng và nỗ lực thì “ cành chắc chắn” đến đâu cũng có lúc gãy ngã! Vậy nên, đừng nằm lại bên đường của cuộc sống, hãy đứng dậy và thực hiện đường đua cuộc đời của mình bạn nhé!


Bạn học được gì khi đứng lên?

Mỗi khi vấp ngã rồi đứng lên bạn học được gì từ cuộc sống! Đừng để cuộc sống “đá” cho bạn cú trời giáng mà không biết vì sao mình phải lãnh nhận cú đá ấy bạn nhé! Sau khi đứng lên từ thất bại, hãy ghi nhớ bài học từ sai lầm đẩy bạn ngã xuống đó! Hãy nhớ bài học đó để sau này không bao giờ va vào nó thêm một lần nữa!

Những sai lầm và thất bại luôn khiến bạn day dứt, thế nên, hãy chỉ nhớ những bài học thôi đừng bao giờ để thất bại làm day dứt, ân hận và tự dày vò bản thân! Bởi ai cũng có lúc sai lầm thế nên, hãy chấp nhận nó như một điều tự nhiên trong cuộc sống để nhẹ nhàng và thanh thản hơn!

Dù bạn là người cẩn thận hay chăm chỉ, dù bạn có dành hết những gì tốt đẹp cho cuộc sống, công việc thì cũng có lúc chúng sẽ “tặng” cho chúng ta món quà của sự thất bại và tuyệt vọng! Nhưng đừng bao giờ vấp ngã mà không biết đứng lên, hãy nhớ rằng, sau vấp ngã là một bước trưởng thành dài, vậy nên bạn hãy trân trọng và ghi nhớ những lần vấp ngã đó! Để sau này không bao giờ gặp lại nó!

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Ý NGHĨA CỦA SỰ CHỜ ĐỢI


Hôm qua, khi tạc ngang qua quán cà phê cũ rất lâu không ghé lại chợt tôi gặp rất nhiều đổi thay thú vị. Đầu tiên là cách bài trí bàn ghế tong có vẻ khoa học và gọn gàng bắt mắt hơn. Tiếp theo là khu vực quầy pha chế có một khoảng trống khá dài dành cho khách mua mang về đứng đợi. Và cuối cùng là một tấm bảng chú ý nhỏ cạnh khoảng trống ấy “hãy thể hiện mình là người văn minh”.

Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ, chủ quán không đề nghị khách “không chen lấn” hay “người kế tiếp”. Điều ấy thật tinh tế, chỉ một câu nói chung chung nhưng giải quyết cả một vấn đề lớn. Nếu bạn chen lấn, làm ồn, hối thúc nghĩa là bạn chọn cách làm một người không lịch sự. Như mong đợi, tất cả những người khách chờ không ai nói tiếng nào. Họ trả lời câu hỏi về thứ đồ uống họ muốn mua và nhận một cái thẻ có ghi số. Khi được gọi đến số thẻ của mình họ sẽ bước lên và trả tiền nhận nước uống và ra về. Ngoài sự gợi ý về văn minh, câu nói còn gợi tôi liên tưởng đến ý nghĩa của sự đợi chờ.

Tôi từng nghe rất nhiều người nói rằng : cuộc sống này quá ngắn để đợi chờ nên phải tranh thủ từng phút, từng giây. Điều đó không sai, nhưng có một số trường hợp sự đợi chờ được xem là một bước căn bản.

Bạn không thể phủ nhận rằng cuộc sống này thì ngắn ngủi trong vòng mấy mươi năm cuộc đời. Trong vòng mấy mươi năm đó bạn phải chờ đợi để được sinh ra, chờ đợi để được trưởng thành, chờ đợi để được thành công và cuối cùng là chờ đợi cái chết.

Đừng nghĩ rằng chờ đợi là lãng phí thời gian, bất cứ điều gì cũng có thời điểm của nó. Một con người cần hai mươi năm để trưởng thành hầu hết không ai học cách chờ đợi. Họ hối thúc chính mình trong từng giây cuộc đời mà không để ý đôi khi vì quá vội vã mà đánh mất đi một số thứ đáng ra không nên đánh mất. Như việc vượt đèn giao thông chỉ vì keo kiệt vài giây chờ đợi để nhận lấy một tai nạn diển ra mà mất mát là khôn lường. Bạn tiếc nuối vài tháng để tìm hiểu một con người vì ấn tượng đầu tiên không tốt nhưng biết đâu điều đó lại là định mệnh e rằng đến suốt đời không bao giờ đến lần thứ hai. Đi nhanh quá qua mùa đông mà quên rằng màu đông không phải mùa lạnh mà là mùa để sưởi ấm….


Từng đọc một câu chuyện “định mệnh cách năm bước chân” trên trà sữa cho tâm hồn. Ý nghĩa câu chuyện muốn nhắc đến sự muộn màng của chàng trai, chỉ năm bước chân thôi, nếu đến sớm năm bước chân thì sẽ gặp được cô gái. Nhưng đó chỉ là bài học mà nhân vật tôi là chàng trai kể lại. Nếu có phiên bản khác của “định mênh cách năm bước chân” tôi hy vọng tác giả sẽ nói về cô gái, nói về sự đợi chờ, vì nếu cô gái đợi chờ năm bước chân nữa thôi thì có lẽ một định mênh khác sẽ xuất hiện.

Sự đợi chờ ở một khía cạnh nào đó không được coi là sự lãng phí. Nhưng đặt trong một số trường hợp không còn hy vọng thì đó trở thành sai lầm, mù quáng. Đừng chờ đợi một thành công viên mãn nếu bạn không có nghị lực cũng như thực lực và cố gắn, điều này đồng nghĩa với câu “há miệng chờ sung”. Đừng chờ đợi một điều kỳ diệu xảy ra với bạn, tôi không cố ý giết chết những ý nghĩa của cổ tích nhưng bạn buộc phải tin rằng phép màu chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích. Bạn đang sống trong xã hội hiện đại, không có hoàng tử công chúa, không có phù thủy và bà tiên, không có phép thuật. Đừng chờ đợi một người không yêu mình, bạn có thể ép mình dậy sớm, ép mình ăn những thứ không thích nhưng không thể bắt ép được tình yêu.

Chiều hôm nay tôi lại đến quán cà phê cũ, ngồi một góc lý tưởng có thể quan sát toàn khuôn viên quán. Và tất nhiên trước khi đến đây tôi đã hoàn thành phân nữa công việc, trên đường đến đây đã dừng và chạy đúng tín hiệu đèn đỏ. Và…bây giờ tiếp tục đợi một người đến như hẹn để tương lai một mối quan hệ mới không xa.

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ