Sunday, May 25, 2014

Nhớ... Xin được một lần trở lại...♥

Ôi tuổi học trò, Nhớ...
Xin được một lần trở lại...
...Sẽ nhớ lắm!

"Này cô gái, này bé con ơi, đừng khóc khi trời mưa, vì ta không biết được đâu là mưa, đâu là nước mắt..."
Bỗng nhớ lại cơn mưa chiều tháng bảy
Ta chia tay không rõ lý do gì
Chưa thấm thía những dòng mưa khi ấy
Là những dòng mùa hạ sắp chia ly

Thèm lắm được lại cái tuổi thơ dữ dội ngày ấy, thèm lắm được tung tăng chạy dưới mưa, thèm lắm được cảm giác háo hức mỗi khi mùa hè đến... Thèm lắm được đứng dưới sân trường, nhặt từng cánh hoa phượng, thả trôi theo dòng nước.., được đưa tay ra cửa số lớp học hứng từng giọt mưa rơi xuống..., được thấy cái ánh mắt từ người ấy... Thèm lắm được lại cái cảm giác ấy

Hôm nay mưa...
Sao chẳng có được cảm giác như ngày xưa...

Cái cảm giác lâng lâng mỗi khi mùa hè đến, cái cảm giác vừa vui lại vừa buồn, vui vì đươc nghĩ học, buồn vì từ nay phải kết thúc hết quảng đời học sinh... bạn bè, thầy cô, yêu lắm nhưng làm sao tìm lại được? Tuổi học trò ơi, nhớ lắm, nỗi nhớ da diết âm ỉ đang chảy theo dòng máu... Nhớ bàn ghế, nhớ trường lớp, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, nhớ cơn mưa.... Nhớ làm sao những buổi sáng mưa lất phất bay, phải mặc áo mưa đi học, bước vào trường, trèo lên tầng 4, ngồi nhìn ra bờ sông, thả hồn theo dòng nước... Nhớ cái lạnh đến run người khi những cơn gió từ ngoài sông thổi vào, nhưng nhất quỵết chẳng đứa nào chịu đóng cửa sổ lại, để rồi khi chốc chốc lại chà sát 2 bàn tay lại với nhau tìm hơi ấm...


Nhớ làm sao một đêm mưa tầm tã, sáng hôm sau bước vào trường lại thấy cái gì đó là lạ... hôm ấy lần đầu tiên cây phượng nở hoa, cả khối 12 nhao nhao lên thích thú, để rồi lại chợt chạnh lòng, khi biết hoa phượng báo hiệu mùa hè, thì lại sắp phải xa nhau... Nhớ mỗi thứ 2 đầu tuần trời lại mưa, cả trường khỏi ra sân chào cờ, thầy lại đi lên từng lớp nhắc nhở bọn khối 12 "Các em sắp thi tốt nghiệp rồi, ráng học đi, bây giờ thì không còn học cho cha mẹ, cho thầy cô nữa, mà là cho các em...” ... Nhớ lắm… yêu lắm... Nhớ làm sao buổi tối học phụ đạo thêm, trời lại mưa, mà trên lầu 4 lại chỉ có lớp 12, cứ ra chơi là bọn con trai lại kéo hết cầu dao điện xuống, thắp đèn cầy lên và la hét, được 5-10 phút là thầy lại chạy lên, mắng cho một trận...Thầy quay đi cả lớp lại phá lên cười... Nhớ hình ảnh của thầy cô, của những người đã dìu dắt, đã yêu thương đám học trò như chính con đẻ của mình...

"Em đẹp lắm vì em là nắng, còn anh thì mãi chỉ là mưa.."

Nhớ làm sao những hôm trời mưa đến lớp trong bộ áo quần ướt sũng, ẩm ướt, khó chịu, vậy là cúp học kéo nhau đi câu cá, đi karaokê, để rồi khi vào lại lớp, mỗi đứa phải viết 1 bản kiểm điểm dài thật dài, nội dung chỉ xoay quanh 4 chữ "chỉ tại trời mưa..." .

Bỗng nhớ lại con đường ta đã dạo
Cây co ro treo lá rét mùa đông
Tay em ấm cớ gì anh dại dột
Lỡ buông ra , sơ ý , lá rơi thầm..

Nhớ làm sao người bạn gái đầu tiên, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ những lúc giận hờn, nhớ những cành hoa xin lỗi, nhớ cái nắm tay vụng về, nhớ nụ hôn lén lút trao nhau... Dẫu biết đó không phải là tình yêu, nhưng cái cảm giác đầu tiên ấy giờ lại để lại trong lòng 1 kí ức khó có thể phai mờ... Bây giờ thì với ngườ, hình ảnh của ta đã có người khác thay thế, nhưng mỗi lần có dịp gặp nhau, ngồi lại cafê cùng nhau, nhắc lại chuyện xưa, 2 đứa lại phá lên cười, nhưng đâu đó trong lời nói, ta vẫn nhận được sự trách hờn từ người... Có phải ta vô tâm quá nên ta và người không thể ở bên nhau?


Nhớ lắm, nhớ nhiều lắm, bây giờ biết đã không còn bao giờ có thể trở lại nữa rồ, vĩnh viễn đã không còn bao giờ có lại được... Công việc, cuộc sống, đã đẩy ta trở thành 1 con người hòan tòan khác, con người với sự bon chen, với mọi lo toan.... không còn là cậu học trò ngày nào của 4 năm trước, ừ, mới có 4 năm thôi mà... sao nhớ quá...

Bỗng nhớ lại ... mọi điều sao giản dị
Ta như anh vụng dại đến đau lòng
Chỉ cần một trong hai người biết nghĩ
Lúc bấy giờ ta dễ mất nhau không ?

"Và mưa đã giấu em, em chìm khuất... chỉ còn lại nơi đây là mắt bão."

Cầu xin thời gian đừng xóa mờ hình ảnh ấy trong ta... yêu lắm tuổi học trò....

Xin được một lần trở lại lớp ta_xưa
Bên hiên cửa lắng nghe lời lá gọi
Gió và nắng miên man bờ tóc rối
Mắt mơ màng theo mây trắng lang thang..........

Xin được một lần đến bậc cầu thang
Một ánh mắt còn hơn bao lời nói
Quả bàng non ai đưa tay giúi vội
Chân bước ngập ngừng gieo chút bâng khuâng.........

Xin được một lần nhớ những tháng năm
Nhớ lại ngày xưa_nhớ về quá khứ
Dáng thầy cô, bạn bè thân quen lắm
Ký ức chợt ùa về.... nỗi nhớ....xa xăm.............

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Trái tim anh là nơi cho dù có đi đến tận cùng thế giới em vẫn muốn quay về

Những người yêu nhau thật lòng, dù có xa nhau rất lâu, cách trở vô vàn... cuối cùng vẫn sẽ tìm về nhau ?.


Chẳng ngược đường, ngược nắng để yêu anh...

Ngọt ngào như tình yêu, đắng đót cũng như tình yêu.

Mỗi cuộc tình đi qua, chúng ta mỗi người mất đi trong mình một chút. Anh mất đi một chút niềm tin. Em mất đi một chút hồn nhiên.

Rồi những cuộc tình đi qua… Em lại mất thêm nữa một chút an yên. Anh mất đi đôi phần ảo vọng. 

Chẳng ai vẹn tròn sau mỗi lần nát vụn tim yêu…

Một lần khẽ nắm hờ bàn tay là vụt bay tất cả. Có những thứ ngỡ đơn giản, nhưng kiếm tìm được nó, giữ gìn được nó, lại là cả một chặng đường lắm khúc quanh co.

Em được gì sau mỗi cuộc chia ly? Anh được gì sau một câu tạm biệt? 

Em bớt hồn nhiên. Còn Anh mỏi mệt. Nước mắt chảy tràn trong những giấc mơ sang...

***

Rồi một ngày mình sẽ lại yêu. Không yêu nhau, nhưng sẽ yêu người khác. Và trái tim đã loạn đi vì cuộc tình trước. Sẽ đập, nhưng chẳng còn vì nhau...

Ngày xưa cũ ùa về như một bản đàn úa tàn những rêu phong. Em đếm những tình yêu, những nhớ thương gần như hơi thở. 

Có những cuộc tình em ngỡ thuộc về em. 

Có những người tình em ngỡ là của em… 

Nhưng rồi, vẫn chẳng trọn yêu thương nào có được… 

Những giọt nước mắt đêm đến bao giờ mới chịu ngủ ngoan trong kí ức ngày xưa?

Thân thuộc như tình yêu, xa xôi như tình yêu. 

Ngọt ngào như tình yêu,

Đắng đót, cũng như tình yêu.



“Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!

Có một ngày
Ngày ấy sẽ không xa
Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!

Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá...
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!

Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!”

Em gói yêu thương, cất sâu vào ngăn tủ quá khứ

Gạt nước mắt, khép lại một cuộc tình


Đứng dậy, mỉm cười, rồi mọi thứ sẽ qua!


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Saturday, May 24, 2014

Mùa phượng mùa thi mùa chia ly . . .

Hè đổ lửa rồi, tháng Năm cũng đã lững lờ ngoài cửa như cô bé đỏng đảnh mới yêu. Sáng nay thấy phượng đỏ rực trong những bức ảnh trên Facebook người bạn mới đăng, nghĩ mà thấy bồi hồi…Mùa phượng mùa thi mùa chia ly . . . ;(


Tháng Năm!

Cô bé ẩm ương

Nhớ cậu học trò trèo tường… đi mất

Nghiên mực chông chênh

Bút lăn dài

thẫn thờ

khô khốc!

Bài thơ còn hoài dang dở

đỏng đảnh

... chờ người viết tiếp.

Ai cũng có trong mình một tháng Năm kỷ niệm, tháng Năm chia tay. Tôi nhớ vô cùng từng đợt xà cừ đổ xuống sân trường mà nghe thời gian rất gần, rất gấp. Nhớ trò nhảy dây, lò cò, đuổi bắt, nhớ lúc nghịch ngợm trèo tường chui vào lớp buổi đi học trễ giờ…

Tháng Năm của Mười Hai thần tiên, lúc này đầu óc bạn và tôi đang bị lấp đầy bởi dãy công thức “Quang, Cơ, Lượng, Giác” dày đặc và chằng chịt hay sáng ngày sốt vó khi chưa đọc cho vanh vách “Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập…”. Có bao lâu nữa đâu mà, cái buổi học cuối…


Phút chia tay thiêng liêng, bản nhạc nào cất lên mà du dương, réo rắt, như những giấc mơ tươi đẹp chắp cánh. Mắt nhòe, lệ rơi, bàn tay bạn nắm bàn tay tôi, bỏ hết đi những giận hờn bé bỏng. Phía trước là cả cuộc đua dài, chỉ biết nguyện cầu thành công cho bạn và tôi. Một chút ngập ngừng thương ai khó nói. Một chút ngổn ngang… “Chút nữa xa rồi!”.

Thời gian cứ mải miết trôi, thảng thốt khi nghĩ về một tháng Năm ngông nghênh và khờ khạo, chênh vênh giữa cái ranh giới “trẻ con và người lớn”. Giật mình hệt như có một bàn tay vô hình nào đó, bất ngờ xô ta vào một dòng cuộc sống khác, mưu toan, tính toán hơn; phải biết “note” từ cuộc sống nhiều hơn là những dòng ghi nhớ cô giáo in đậm trong sách vở.

Tuổi học trò qua đi, ta thấm thía rằng đó chính xác là quãng thời gian đẹp đẽ, trong sáng nhất, khi những gì bạn và tôi dành cho nhau là trinh nguyên nhất, không mảy may vụ lợi. Sẽ chỉ có duy nhất một lần trong đời, cái thời bao cấp bố cho bạn mượn chiếc áo trắng mới, bạn bè mẹ nhường nhau miếng đậu, lạng thịt, cái thời bạn ngược cả đoạn đường nắng chói chang chở tôi đi học trên chiếc xe đạp phượng hoàng… Một lần thôi!

Thi thoảng ngồi ngẫm lại, tôi vẫn thấy tiếc một vài người bạn của cái tháng Năm ngày xưa... Có những mối quan hệ tưởng như “thiên trường địa cửu”, hóa ra cũng dễ dàng trôi tuột đâu mất. Bạn đó, tôi đây, gần mà ngỡ như xa lắc, rộng hoác!

Cả hai đều vin vào sự trưởng thành, khi mà những “cơm, áo, gạo, tiền” cứ như một đám mạng nhện rối rắm cuốn chúng ta vào, dẫn theo nhiều phía! Ừ, biết là mỗi người có một trí hướng riêng, một mối quan tâm khác nhau, biết là chẳng thể giữ mãi nhịp đập đồng điệu xưa cho những trái tim vốn dĩ thiếu kiên định lại còn non nớt, nhưng sao vẫn nặng một tiếng thở dài…

Tháng Năm Mùa phượng mùa thi mùa chia ly . . .! ;(


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Friday, May 23, 2014

Cần lắm những cái nắm tay, trong cuộc đời này... ♥

Mọi chuyện trên đời đều do tham, sân, si mà ra…Cần lắm những cái nắm tay, trong cuộc đời này... 



Thế giới không tồn tại sẵn những con đường, đường là do người ta đi nhiều mà thành. Nên bước trên con đường không giống người ta không có nghĩa là mình sai, họ đúng. Cuộc đời chỉ có những ai sống thuyết phục hơn thì số đông sẽ nghiêng về. Mà nhiều khi, người ta vì sợ cô độc mà chọn đứng về phía số đông chứ không hoàn toàn vì họ thích.

Con người suy cho cùng vẫn chỉ là những kẻ yếu đuối cứ tự nhìn cái bóng của mình phản chiếu qua ánh mắt người khác rồi tự hỏi mình có làm mất lòng ai không, có lố bịch không thay vì tự hỏi, mình có hài lòng, có hạnh phúc không.

Thế nên, hãy luôn tin rằng đi một con đường lạ có lúc phải đứng một mình, có thể sẽ rất cô đơn, nhưng cuộc đời nằm trong tay mình chứ không phải nằm trong ánh mắt của người đứng bên kia đường, vững tin mà đi rồi cuộc đời sẽ luôn đền đáp cho những ai đã sống hết mình.



Ngày bé mỗi khi bị bố mắng vì tội không chịu nghe lời, là lúc ta cần cái nắm tay của mẹ. Mẹ cầm chặt tay ta, kéo lên và dỗ dành: “Con à! Lần sau không như thế nữa nhé!" Ta gật gật, dụi đầu vào lòng mẹ, nước mắt còn rưng rưng.
Từ đó, ta biết nghe lời cha mẹ.
 Là lúc ta bị bạn bè chọc ghẹo, ta khóc, cô giáo kéo tay ta dụ dụ một hồi, ta nhoẻn cười. Cô xoa xoa bàn tay nhỏ xíu của ta trọn trong bàn tay cô.
Từ đó ta biết dũng cảm hơn, không còn mềm yếu nữa.
Là lần ta thi trượt đại học năm đầu tiên. Ta tuyệt vọng vùi mình với những ý nghĩ không đâu vào đâu. Ta thấy xấu hổ với chính bản thân ta… Cái nắm tay siết chặt từ một người bạn thân như truyền sức mạnh cho ta.
Từ đó ta biết đứng dậy sau khi ngã, ta biết dám làm dám chịu, dám chấp nhận thử thách khó khăn.
Là lần ta bị đồng nghiệp soi mói, mọi cố gắng chỉ là những hạt cát không trọng lượng. Là lúc ta bắt được một bàn tay đủ nặng để giúp ta bỏ qua mọi hiềm khích, giúp ta đứng lên và cố gắng…
Từ đó, ta mạnh mẽ hơn.



Là khi gục ngã khi mối tình đầu nguội lạnh, không thể nhen nhóm chút cảm xúc cuối cùng còn lại.
Là khi ta kiệt quệ, không còn niềm tin để sưởi ấm trái tim đang lạnh cóng. Cái nắm tay thật nhẹ của người ấy đã giúp ta đứng dậy.
Ta có thêm nghị lực và ta muốn sống.
Từ đó, ta biết yêu...
Cuộc sống lắm gian truân, vậy nên những lúc tuyệt vọng, cũng chính là lúc ta cảm nhận được ý nghĩa của cái nắm tay.
Cần lắm, cần lắm những bàn tay xiết chặt nhau trong cuộc đời này.



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ