Tuesday, May 20, 2014

NỘI TÔI

Từ khi vắng bóng ông nội,căn nhà như lạnh lẽo, cô quạnh hơn,chỉ thấy mái tóc bạc phơ màu mây trắng đang tựa cửa kiếm tìm một thứ gì đó với đôi mắt buồn.Đôi mắt ấy chợt mỉm cười rồi tự nhiên lòa đi trong dòng lệ lăn dài trên má.Chắc chắn rằng đôi mắt ấy,mái toác bạc ấy đang cố tìm kiếm một thứ gì đó vô hình trong không trung.Chợt nhận ra điều ấy là ko thể,đôi mắt đã mờ ấy nhớ đến đôi mắt ngây thơ trong sáng cùng mái tóc dài đen mượt của cô cháu gái đang học ở thành phố mà bà nghe kể là xa và khác quê nhiều lắm.Cháu gái bà năm nay đã hai mươi tuổi cả tuổi mụ,đã ra dáng con gái trông duyên dáng lắm. Người ta bảo cháu được nết giống bà nội rất ngoan ngoãn và tốt bụng nữa.Cũng lâu rồi,khoảng một tháng gì đó,cháu gái không về thăm bà nội,cũng có nghĩa là một tháng nay, mà hai năm nay rồi kể từ ngày cháu đi học đại học,bà vẫn lặng lẽ sống trong ngôi nhà thênh thang ấy.Chợt nghe tin cháu về ngoài đầu làng, bóng dáng hiền từ,bà bước nhanh qua cánh đồng đón cháu về nhà. “Bà ơi,cháu về thăm bà,cháu đang đi học chưa kiếm được tiền,cháu mới được nhận học bổng, cũng đủ tiền học phí kì này,còn lại đây,cháu mua tặng bà chiếc áo len mới,mùa đông sắp đến rồi bà ạ”. Trong xúc động cùng với nỗi niềm thương cháu,bà âu yếm vuốt tóc cháu mà bảo, “con để tiền mua sách vở,bà ở nhà đâu cần quần áo mới đâu con.”. Hai chiếc áo len bà Năm cho đã bạc màu lắm rồi,bà còn đính thêm nhiều đường chỉ,mũi kim,con biết mà Nội.Con đã có ý định ấy từ lâu,nhưng hôm nay con mới làm được. Quấn quýt bên bà,con thủ thỉ với bà “sau này ra trường rồi,đi làm,có tiền con sẽ mua cho bà áo nhung,dép nhung và nhiều đồ ở thành phố đem về cho bà,bà nhé! Con thương bà nhiều lắm”. “Bà chỉ mong sao trời thương cho bà được sống khỏe mạnh để lo cho cháu gái bà,được chứng kiến cháu bà sau này ra sao là bà vui lắm rồi,con ạ. Chẳng may trời không thương,đón bà đi về với ông nội con sớm thì con biết làm sao”. Bà rưng rưng nước mắt nhưng cố ngăn không để ứa ra khỏi đôi mắt đã lòa nhòa đi vì sương gió cuộc đời.
Trời đã đứng bóng, hai bà con chợp tới nhà.Bữa cơm chỉ có rau muống luộc,bát tương bà tự ngả.Lát sau bà mang ra một bát thịt gà bảo con ăn nhiều đi. Bà cứ gắp mãi thịt cho con lại bảo ở thành phố làm gì có gà quê mà ăn.Con gắp cho bà,bà bảo không phải gắp cho bà,rồi lại gắp ra,bà bảo con ở nhà bà ăn suốt chỉ có con đi học là thiệt thòi hơn thôi. Nhưng bà ơi làm sao con tin được chứ.Mỗi năm bà nuôi được mấy đàn gà,bà chăm sóc chúng cẩn thận, tỉ mỉ, từng li từng tí, chỉ mong chúng mau lớn, không dây không dịch, rồi bà lại mang bán cho con tiền đi học mà. Bà ơi, làm sao mà con lại không biết được rằng bữa cơm nào bà cũng chỉ có bát rau luộc, bát tương với cá khô chứ. Con biết bà thương con ở thành phố sống vất vả nên khi con về thăm bà bà lại bớt con gà thịt cho con ăn, hay thỉnh thoàng là tí thịt lợn… Bà ơi, không cần phải thế đâu bà,bà thương con,con rất hiểu. Vì khi con về tới nhà mọi thứ đã xong xuôi nếu không thì …con đã…Con thương bà nhiều lắm, bà cả đời vì con mà vất vả tảo tần, nhịn ăn nhịn mặc ngay cả khi ở cái tuổi này-cái tuổi mà lẽ ra người ta được nghỉ ngơi,không lo lắng đến lẽ đời.
Thế là sắp một giờ chiều rồi, con thấy bà lại cầm chiếc nón lá cùng cái liềm ra đồng “ Bà ơi,hôm nay còn một ít bà ở nhà trông lúa kẻo gà nhà hàng xóm sang ăn hết lúa, bà cũng nghỉ ngơi chút đi ạ, một mình con đi là được rồi”. “Thôi con ở nhà đi,bà đi cho con ạ.Con mới đi xe buýt về, con ở nhà coi thóc cho bà,bà đi một tí bà về”. Năn nỉ mãi,bà cũng đành ở nhà. “Bà ơi, bà cất giúp cháu chiếc nhẫn này với bà,đây là chiếc nhẫn chị Nastya tặng cháu trước về nước,bà cất cẩn thận cho cháu bà nhé. Cháu đi gặt đây.Lát nữa cháu về bà ạ”.
Vui vẻ đi gặt lúa vì đã đỡ đần bà được phần nào, mặt trời chưa lặn cháu đã gánh lúa về nhà. Nhìn mặt cháu đỏ căng,người ướt đẫm mồ hôi,bà lại thương cháu,lẩm nhẩm một câu “Giá mà…”.Khuôn mặt bà như nặng nề hơn,cái giá mà ấy đối với bà thật lớn lao và cũng đầy tuyệt vọng.Cháu hiểu được lòng bà, hiểu được những giọt nước mắt đang trực ứa ra.Bà vẫn ước ao,cố gắng cho cháu được bằng chúng bằng bạn. Bà bảo bà thương cháu hai năm nay đi học đại học vẫn hai bộ quần áo ấy mà chẳng bao giờ đòi hỏi bà. Đạp xe đi học nhiều cũng đã sờn hết hai bên đùi.Đi học cũng chỉ rau muối bình thường.Bà cũng bảo bà hạnh phúc vì cháu biết cảm thông cùng bà,ngoan ngoãn,chăm chỉ,biết lo liệu sắp xếp công việc giúp bà…Đối với bà,cháu là tất cả và đối với cháu bà cũng là tất cả bà ơi!!!



Trời cũng đã sẩm tối,rơm lúa đã được làm sạch sẽ,hai bà cháu lại quây quần bên mâm cơm tối, bát cà ghém,đĩa rau luộc với bát tương.Nghe sao ấm áp quá!Cháu ước gì ngày nào cũng được ăn cơm cùng bà như thế này.Ăn cơm xong đâu đấy, chợt nhớ tới chiếc nhẫn, “Bà ơi,bà đưa cho cháu xin chiếc nhẫn ban chiều ạ”. “Lúc cháu đưa,bà vẫn cầm ở tay, bây giờ đâu nhỉ?”, bà bối rối. Cháu cứ nằng nặc mãi vì tưởng bà chỉ đùa cháu thôi. Bà tìm mãi trong đống lúa,đống rơm nhưng chẳng thấy đâu…Dù rất buồn nhưng cháu cố gượng cười bảo bà,thôi không sao đâu bà ạ.Biết cháu buồn lắm,bà càng áy náy hơn.Loanh quanh đấy,mà một lúc sau cháu không thấy bà đâu nữa.Chờ một lúc lâu cũng không thấy, cháu đi tìm xem bà đâu.Hóa ra,bà đã cầm đèn dầu ra đường chỗ lúc chiều bà phơi rơm để tìm. Bà sợ ai đi qua người ta nhìn thấy sẽ nhặt mất nên đi tìm cả lúc khuya thế này. Nhưng tìm mãi chẳng thấy,hai bà cháu dắt nhau về…Đêm hôm ấy,bà trằn trọc mãi không ngủ,cứ quay đi quay lại,chắc bà đang cố gắng để tìm lại chiếc nhẫn. Tối ngủ nằm bên cạnh bà,cháu cứ muốn như thế này mãi, nghĩ lại thấy buồn, trưa mai cháu lại ra thành phố học rồi. “Lần này chắn phải hai tháng cháu mới về thăm bà được,bà ạ vì cháu học cả thứ bảy nữa”,áp mặt vào lưng bà mà nói.Chắc bà buồn lắm vì cháu đi học,bà lại lặng lẽ trong căn nhà này.Bà vẫn bảo cháu “Con cứ đi học đi,cố gắng học giỏi con nhé,không phải lo cho bà đâu bà vẫn còn khỏe lắm con ạ,mà xung quanh còn có hàng xóm láng giềng.Con đi học nhớ tập trung học hành,đừng có lo lắng cho bà mà ảnh hưởng đến học tập con ạ.” Bà chỉ nói thế thôi,con biết trong bà tràn ngập sự cô đơn cả tủi thân nữa dù cho tình yêu thương của con dành cho bà có lớn đến đâu…
Thấp thoáng vậy là gần hai ngày cũng đã trôi qua,bà tiễn con ra bến xe buýt,đưa cho con một triệu đồng bà dành dụm được đi học.Cái nắng mùa hè chói chang quá,thương con vất vả lần nào về cũng đi xe buýt, bà lục lọi mấy túi áo nữa mong tìm được mấy đồng tiền lẻ cho con thêm mà đi xe khách,khỏi phải chen chúc nhau. “Cầm lấy này con,con đi xe khách đi con ạ,hôm nay xe buýt đông lắm,con không chen được đâu.”, “Bà cầm lấy đi bà ạ,con không có sao đâu,con đi mãi quen rồi.Bà cầm về mua thức ăn bà ạ.Số tiền dành dụm được bà đã đưa hết cho con rồi còn đâu.Bà cũng về đi kẻo nắng.Con đi đây.Bà ở nhà giữ gìn sức khỏe bà nhé”. “Con đi nhé con!”,bà vẫy tay chào con,rồi quay lưng đi.Xe buýt sắp qua khỏi lũy tre đầu làng,bà quay lại nhìn xem con đã đi chưa.Con thấy bà đưa tay lên,con biết bà lau nước mắt,con biết bà thương con.Bà thương mỗi lần con về thăm bà là một lần khổ sở,bà nghĩ thế,bốn chuyến xe buýt,trên một trăm cây số-quãng đường không phải là ngắn.Nhưng bà ơi,với con,bà là tất cả cuộc đời con,dù nghèo dù khổ nhưng con vô cùng hạnh phúc khi được sống trong vòng tay yêu thương của bà,con rất cảm ơn cuộc đời bà ạ.Bà ơi,một mùa đông nữa lại sang.bà thêm một tuổi nữa,sức khỏe cũng yếu đi một phần.Bà sống một mình trong căn nhà ấy,bà lạnh và cô đơn đến thế nào?Con hiểu và thương bà vô cùng.Chính tình yêu thương của bà dành cho con đã tiếp thêm nghị lực và sức mạnh cho bà như thế nào,con hiểu điều đó.Con bảo hai tháng nữa con mới về thăm bà được,bà bảo con ở lại học hành,mà về cũng tốn tiền nữa.Nhưng con biết bà chỉ nói thế thôi bởi bà không muốn con phải lo lắng cho bà, chứ trong bà tràn ngập nỗi cô đơn và lạnh giá vô cùng. Thương bà,con bảo bà, con không đi học nữa,con ở nhà chăm sóc bà,an ủi bà tuổi già,bà cũng không phải vất vả lo cho con học hành.Rồi sau này,con lấy chồng quanh xóm,tiện chăm sóc cho bà.Bà mắng con một trận rồi lại bảo con đầy yêu thương,bà không muốn sau này con phải khổ…
Đối với con,tình yêu thương của bà quá lớn và vô tận.Bóng dáng nhỏ bé giữa cánh đồng lúa,nắng chói chang càng khiến bà nhỏ bé,tảo tần hơn trước cuộc đời,càng làm cho con cố gắng hơn, yêu và ngưỡng mộ bà hơn…Chỉ muốn nói con yêu bà nhiều lắm,bà hãy sống lâu,sống khỏe để con được sống bên bà và chăm sóc bà,bà nhé!!!
P/S: Hãy trân trọng những gì mình có ngay từ khi nó còn tồn tại và hãy đối xử tốt với những người xung quanh nhiều như có thể.Đó là thông điệp mà tác phẩm này muốn gửi đến các bạn.Chúc các bạn hạnh phúc và thành công!!!
 -N.H-

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Riêng một góc trời...♥

Giữ cho riêng mình một giọng nói, một nụ cười, một ánh mắt, để bạn là chính bạn chứ không phải là bản sao phong cách của người khác, để mọi người nhận ra bạn từ rất xa, trong biển người nhạt nhòa, để bạn trở lên đặc biệt hơn so với phần còn lại của thế giới.



Giữ cho mình một tình yêu. Bạn có thể thích nhiều người, nhưng hãy chắc chắn bạn có một người để yêu thực sự. Đó là một nửa của cuộc đời.

Giữ cho mình một người bạn thân. Không cần biết số lượng bạn bè của bạn là bao nhiêu, nhưng hãy tìm cho mình một người tri âm tri kỷ - người sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn, lắng nghe bạn, ở bên bạn bất cứ khi nào bạn cần.

Giữ cho mình một bí mật. Bạn có thể san sẻ mọi chuyện của bản thân nhưng đừng bao giờ nói hết. Chia sẻ thật nhiều nhưng phải giữ lại một chút để người khác có cơ hội khám phá bạn, để bạn không phải là người quá dễ dãi trước cuộc sống xô bồ này.

Giữ cho mình một chút yếu đuối. Vì không có ai hoàn toàn mạnh mẽ cả. Bạn có quyền than thở, có quyền khóc. Thả lỏng bản thân một chút sẽ giúp bạn nhẹ lòng, hơn là lúc nào cũng gồng mình lên chỉ để chứng tỏ với người khác rằng “tôi rất ổn”, rằng “tôi luôn mạnh mẽ” mà thực chất bạn đang rất mệt mỏi.



Giữ cho mình một kỷ niệm buồn. Ký ức đẹp chỉ làm cho bạn vui, còn khí ức buồn sẽ khiến bạn hoặc là bật cười hoặc là bật khóc, và mang đến cho bạn nhiều bài học quý giá.

Giữ cho mình một chút ích kỷ để không sẻ chia tình yêu cùng ai, để nói không với những lời nhờ vả xấu xí, để không cho đi những thứ vốn dĩ chỉ thuộc về bạn.

Giữ cho mình những giây phút tĩnh tâm mỗi ngày, để suy ngẫm về cuộc sống, xem xét lại những việc đã làm trong ngày và vạch kế hoạch cho những việc phải làm ngày hôm sau.

Giữ cho mình những mẩu tin nhắn và những cuộc điện thoại mỗi tuần. Hãy đảm bảo bạn luôn quan tâm và được quan tâm. Cuộc sống có bận rộn đến cỡ nào thì bạn cũng không được thờ ơ, lãng quên tình cảm.

Và…

Giữ cho riêng mình một giọng nói, một nụ cười, một ánh mắt, để bạn là chính bạn chứ không phải là bản sao phong cách của người khác, để mọi người nhận ra bạn từ rất xa, trong biển người nhạt nhòa, để bạn trở lên đặc biệt hơn so với phần còn lại của thế giới.



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Monday, May 19, 2014

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy ta có thêm ngày nữa để yêu thương ♥

Có một bờ vai đơn giản chỉ là một bờ vai của ai đó rất bình thường, nhưng nhờ nó mà ta biết được : khi yếu mềm mình cần lắm sự chở che . . . Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự, và vì bên họ còn có một tình yêu


Cảm ơn anh đã học và làm việc thật say mê, để em được tiếp thêm động lực mạnh mẽ, không dám lười biếng...

Cảm ơn anh đã hoạt động xã hội rất nhiệt tình, để em được bùng lên một ngọn lửa của tình nguyện...

Cảm ơn anh đã sống cho những gì mơ ước, để em mạnh dạn đi tìm ý nghĩa cuộc đời mình...

Cảm ơn anh đã chấp nhận điểm yếu của em, để em có thêm mạnh mẽ giữa cuộc đời này...



Cảm ơn anh không ghen khi em “bị hấp dẫn” bởi những chàng trai khác, để em cảm thấy mình thực sự đã được anh tin tưởng...

Cảm ơn anh đã không tặng quà em vào các ngày lễ, để em hiểu rằng anh luôn trân trọng em từng ngày...

Cảm ơn anh đã không đến chúc mừng sinh nhật em, để em nhận ra hạnh phúc hay khổ đau là do cách nhìn của mỗi người về cuộc sống...

Cảm ơn anh đã im lặng khi nghe em kể rắc rối, để em nhận ra mình phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình...

Cảm ơn anh đã không trả lời tin nhắn đêm khuya, để em hiểu mình phải yêu quý bản thân mình trước tiên...

Cảm ơn anh đã không đi chơi cuối tuần với em, để em nhận ra gia đình và bạn bè luôn đợi em để cùng được yêu thương...

Cảm ơn anh đã buông tay em...
                                                 ... để em nhận ra mình phải làm gì khi đời chao đảo...

Cảm ơn anh vì đã tìm ra em giữa dòng người trong cuộc đời này và yêu thương em chân tình nhất cho đến khi kết thúc.


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Em vẫn còn yêu anh

Có người từng nói với em : Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả  đời để quên một người....



Bởi lẽ là người thay thế, em sẽ chẳng dám yêu cầu điều gì đâu anh và anh cũng không cần phải yêu em đâu.

Nếu một ngày, anh và cô ấy không thể tiếp tục đi trên cùng một con đường, em chấp nhận làm người thay thế, thay thế cô ấy yêu anh và dặn lòng mình sẽ trao anh những yêu thương rất thật.

… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ cần anh dành một chút thời gian mỗi ngày, chỉ một chút thôi, nhắn tin cho em mỗi sáng sáng thức dậy và một tin nhắn chúc em ngủ ngon mỗi tối, được không anh?

… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ cần những lúc anh thấy buồn hay cô đơn, cho em được bên anh, thật gần, em sẽ chẳng an ủi hay làm trò cho anh vui, sẽ chỉ im lặng ngồi cạnh anh thôi và chẳng phiền gì anh đâu anh à…



… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ cần cho em được đứng thật lâu trước cửa nhà anh, cho dù anh có không muốn gặp em cũng chẳng sao cả.

… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ cần cho em được quan tâm anh mỗi ngày, được tự tay làm cho anh hộp cơm, cho dù nó chẳng ngon lành gì hay thậm chí nhìn trông rất lộn xộn, chỉ cần anh nhận nó và mỉm cười.

… Không cần phải yêu em đâu anh, chỉ mong được bên anh những chiều lộng gió, chỉ ngồi cạnh bên ngắm nhìn anh thật lâu mà chẳng cần phải nói gì cả,

… Không cần phải ngó ngàng gì em đâu anh nếu em cứ kè kè theo anh đi nhà sách hay theo anh đi dạo khắp các con phố.

... Không cần phải quan tâm gì em đâu anh, nếu em có đang buồn hay đang khóc, chỉ cần nhìn em và mỉm cười, rồi sau đó anh có quay lưng đi cũng được anh à.

… Không cần phải bận tâm gì em nếu cô ấy có ý định muốn quay lại với anh, hãy làm theo những gì con tim anh mách bảo, cho dù anh có quyết định thế nào, cũng chỉ cần anh cho phép em bên anh, quan tâm anh với tư cách là một-người-bạn.



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Sunday, May 18, 2014

Kinh doanh online quần áo cũ cho trẻ em


  
Kinh doanh website quần áo cũ cho trẻ em
Karina Fedasz (Mỹ) đã sáng lập một website không những cho phép các bậc cha mẹ mua quần áo mới cho trẻ mà còn giúp họ bán lại khi hết nhu cầu.
 Sự phát triển của ngành công nghiệp "thời trang mỳ ăn liền" (fast fashion) khiến người dân ngày càng tiếp cận được nhiều đồ may sẵn giá rẻ và hợp mốt. Tuy nhiên, nó cũng khiến quần áo bị lãng phí nhiều hơn. Đây không chỉ là vấn đề với trang phục cho người lớn. Hàng năm, hơn 900 triệu tấn quần áo trẻ em đã bị bỏ phí tại các bãi rác thải ở Mỹ. Điều này có nghĩa mỗi trẻ em Mỹ trong độ tuổi 0-11 thải ra 20 kg quần áo.
Trong một lần dọn dẹp, Karina Fedasz - một phụ nữ sống tại California (Mỹ) nhận ra số quần áo con trai mình không thể mặc được nữa đã chất đống chỉ sau 6 tháng. Fedasz cho rằng có lẽ phải có cách mua và sử dụng quần áo khác tiết kiệm hơn. Vì thế, sau khi khảo sát, cô đã phát hiện ra thị trường tiềm năng – lập website cho phép cha mẹ mua quần áo mới từ các nhãn hiệu tên tuổi, sau đó bán lại cho người khác để lấy tiền hoặc phiếu mua hàng.
Việc này sẽ giúp tạo ra một kho đồ “gần như mới”, cho phép nhiều người tiếp cận các sản phẩm cao cấp với mức giá rẻ như Wal-mart hay Target. Thời gian sử dụng những loại này cũng được kéo dài để giảm lãng phí, cô cho biết trên Forbes.
Fedasz đã quyết định đặt tên website là Little Bean Sprout (Giá đỗ nhỏ) “vì trẻ con lớn rất nhanh”. Đối tượng khách hàng của cô là những người có con dưới 6 tuổi. Sau đó, Fedasz hợp tác với Stephanie Arnold - một bà mẹ khác và bắt đầu gây dựng việc kinh doanh. Bằng kinh nghiệm của mình, họ cùng thiết kế giao diện, chiến lược và kế hoạch hoạt động hàng ngày.
Trên website, khách hàng có thể mua đồ mới từ các hãng đối tác của Little Bean Sprout, hoặc bán lại đồ khi không còn dùng đến nữa. Hàng hóa được vận chuyển qua đường bưu điện. Sau khi nhận lại đồ, Little Bean Sprout sẽ kiểm tra, nếu đạt chuẩn, người bán sẽ được nhận 5% tiền mặt tính theo giá mua, trả qua PayPal, hoặc phiếu mua hàng trị giá 15% giá mua. Tuy vậy, ngoài bán lại, khách hàng cũng có thể làm từ thiện. Đây là việc khuyến khích họ cho đi, làm tăng lượng khách hàng cho công ty và giảm lãng phí vải.
Tháng 12/2012, phiên bản thử nghiệm đầu tiên của Little Bean Sprout ra mắt, bản thứ hai hoạt động từ tháng 4/2013. Trung bình mỗi tháng, lượt truy cập của họ tăng tới 64%.
Ý tưởng về mô hình kinh doanh được lấy từ ngành công nghiệp trò chơi điện tử. Fedasz trước đây làm giám đốc tài chính cho một hãng game. Trong thời gian này, cô từng nghiên cứu thành công của GameStop và nhận thấy họ bán cả các đĩa game mới và game đã qua sử dụng. Người đem đĩa đến bán lại sẽ được nhận tiền hoặc phiếu mua hàng cho lần sau.
Tuy vậy, Fedasz không phải khuyên các bậc phu huynh đừng mua áo mới cho con cái. Cô nói: “Giá trị kinh tế của một vật sẽ không chấm dứt khi bạn ngừng sử dụng”. Hai nhà sáng lập kỳ vọng mỗi sản phẩm được mua tại Little Bean Sprout sẽ qua tay 4 hoặc 5 người dùng trước khi đóng góp cho các quỹ từ thiện.
Khi được hỏi phương châm kinh doanh, Fedasz cho biết cô luôn tư duy như nhân vật cá Dory trong phim hoạt hình “Tìm kiếm Nemo”. Cô cá này có câu cửa miệng là “cứ bơi thôi” để khuyến khích nhân vật chính. Fedasz cho rằng đó là thái độ nên có khi kinh doanh, vì công việc sẽ càng ngày càng vất vả. Muốn duy trì động lực như ban đầu là rất khó, đặc biệt là trước khi thu hút được vốn từ các nhà đầu tư.
Fedasz sẽ hợp tác với các hãng thiết kế tiềm năng, sẵn sàng tạo ra các sản phẩm chất lượng đồng đều và an toàn với môi trường. Cả hai cũng có chiến lược mở rộng ra ngoài Mỹ, như Canada, châu Âu và Australia. Tuy nhiên, họ không có ý định độc chiếm thị trường. Fedasz cho biết: “Chúng tôi đang tập trung xây dựng thương hiệu mạnh. Nếu các hãng khác cũng học tập mô hình này, thì đó cũng là thành công với chúng tôi rồi”.

Sưu tầm bởi filvietnam.com

Nhớ yêu dấu tình phai


Em ah, anh thấy thật khó để yêu em…Anh muốn là người hạnh phúc nhất khi đứng bên em. Anh muốn là người cùng anh sánh bước trên con đường tương lai. Anh cũng muốn chia sẻ với em những niềm vui, nỗi buồn và cả những điều nhỏ nhoi hằng ngày của anh. Nhưng điều anh muốn hơn nữa là được em chia sẻ lại, không chỉ niềm vui mà em có thể chia sẻ với tất cả những người xung quanh anh mà còn là những tâm sự, những sở thích,đam mê, bài hát em thích, những buồn vui thậm chí cả những câu chuyện nhỏ quanh cuộc sống của em, cả những điều mà em không chia sẻ với mọi người…vì anh không muốn là người cũng như mọi người trong lòng em…vì anh yêu em…Nhưng đâu thể dễ dàng như thế, em không muốn chia sẻ với anh, rất nhiều lần anh hỏi em, những lúc như thế anh muốn được thấy em say sưa kể về em,không chỉ là ước mơ lý tưởng sống những gì cao đẹp mà em trân trọng, hãy kể cho anh nghe rằng em thích làm gì khi rảnh rỗi, em muốn ăn gì (biết đâu ngày nào đó anh sẽ nấu được cho em ăn???), chỉ đơn giản vậy thôi cũng được …em đã không muốn trả lời hay chỉ là câu đáp cho câu hỏi… Anh đâu thể trách em được…anh đâu có là gì của em… Anh không muốn chỉ mình là người đặt câu hỏi,anh cũng muốn em hỏi anh, sao em không quan tâm đến anh chỉ bằng những điều nhỏ nhặt những cách thật đơn giản, anh cũng muốn chia sẻ những tâm sự tiếng cười hay nước mắt, hay chỉ là những thú vui nho nhỏ, anh muốn chia sẻ cho em những gì về anh…Có lẽ, ah không, chắc chắn vì với em, anh đâu khác gì những người khác, anh đối với em đâu thể đặc biệt như em thật đặc biệt trong lòng anh…….Khi anh đi bên em…


Quay đầu nhìn sang, nếu có “người” đang đi bên cạnh mình hoặc âm thầm theo sau,em biết anh đã hạnh phúc thế nào không? Nhưng giờ đây Bên cạnh anh,làmgì có ai…một người sánh đôi…đâu có. Em đang ở đâu…em đã vượt lên trước,theo đuổi những mục tiêu của riêng mình, hay có lẽ em đang ân cần bên người khác…em có biết rằng có một người đằng sau đang dõi theo em, đang đợi và hy vọng có lúc em sẽ ngoảnh đầu lại anh sẽ đưa tay ra … đợi em…và em chạy lại bên anh. Nhưng đâu có, …anh cũng đã mệt mỏi vì… tự viễn hoặc mình bởi những ý nghĩ quá xa xôi, mơ hồ phải không em???….anh cũng hiểu là những gì không thuộc về mình thì có cố gắng đầu thì cũng thế thôi. cuộc sống dạy anh đôi khi cũng phải chấp nhận thực tại không theo ý mình…mãi mãi anh cũng vẫn chỉ thể là anh bây giờ…… a không hiểu về em…không hiểu thì sao có thể yêu…nhưng anh vẫn yêu em…anh yêu chỉ vì 1 lần anh cảm thấy ấm áp khi bên cạnh em…nhưng anh vẫn không hiểu về em…đôi lúc anh thấy em cũng có một chút gì đó dành cho anh, nhưng có lẽ anh chỉ hay suy nghĩ lung tung thôi…ngay khi ngồi cạnh anh, em cũng đâu có gì để nói…em quay mặt đi, em làm việc em…anh nghĩ chuyện anh, nghĩ về sự lạnh lùng của em…chỉ vậy thôi…….Khoảng cách của ta thật xa….có lẽ chẳng bao giờ rút ngắn được…không chỉ là khoảng cách địa lý xa xôi…có lẽ là khoảng cách trong trái tim thôi…khoảng cách đâu có là gì khi trái tim đã nghĩ về nhau, PHẢI KHÔNG EM???THẬT KHÓ ĐỂ YÊU EM... xin lỗi em vì đôi khi những câu anh nói thật sỗ sàng thật thiếu suy nghĩ…đó là điều anh ghét nhất ở mình…anh rất hay, nói là luôn luôn cũng được …hối tiếc vì những gì mình đã nói ra, ước rằng mình đã suy nghì thêm dù chỉ một giây trước khi nói…Nhưng lời nói ra như nước đã hất đi mà, sao có thể thay đổi được em? Anh luôn muốn biết người khác nghĩ gì về mình, lúc đó anh thật sợ, không biết em sẽ nghĩ sao về anh, có lẽ em nghĩ anh thật vô duyên, thật không biết điều, thật không đáng để mình quan tâm ??? Anh sợ nhất điều đó……. Anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ em đọc được những dòng này…mà có lẽ nếu đọc được thì cũng không thay đổi được gì…anh đã từng nói anh không quan tâm tới những gì người khác nghĩ về anh, em…em cũng không tò mò về người khác…vì thế anh có là gì đâu…em đâu cần quan tâm đến suy nghĩ của anh…em vẫn chỉ là em…anh vẫn sẽ là anh…2 người mãi cũng chỉ là người “như mọi người” của nhau thôi…….Dù biết chẳng thay đổi được gì nhưng anh vẫn viết…viết để nhẹ lòng…để bớt suy nghĩ vu vơ…viết ra để đỡ nhớ…. 
Nhớ em “chuyentinh buon”
***PS: Thao Nguyen Xanh


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ