Sunday, May 18, 2014

Nhớ một người lạ đã từng quen


Anh quen em thật tình cờ, còn yêu em thì tôi ngỡ như đã yêu em từ khi chưa biết em, bởi yêu bao nhiêu cũng chưa thấy đủ, người mới biết mà như đã tri kỷ; bao nhiêu chuyện để nói, bao nhiêu cảm xúc để bộc bạch… Tuy tôi thật thà đến vụng về một chút, già dặn hơn em một chút, nhưng tôi yêu em bằng cả trái tim… như vậy mới là tình yêu phải không em?


Nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra, hình như tôi đòi hỏi ở em sự hoàn hảo thì phải. Chính điều này đã làm cho em ngột ngạt . . . tôi luôn nói em phải cố gắng, học hỏi điều nọ điều kia, cố gắng mãi vì tính ích kỷ của tôi. Chỉ từ những điều đơn giản như tôi gọi điện thoại, nhắn tin… mà không thấy em hồi âm thì ngay lập tức như có cái gì đó hừng hực trào dâng trong tôi, một sự bực tức, một sự ghen tuông. Khi đó tôi cứ nghĩ không biết em đang ở đâu, làm gì, với ai? Tôi đứng ngồi không yên, tôi dằn vặt dày vò bản thân tại sao không gần em hơn nữa để lúc nào tôi cũng được ở bên em . . . . Tình yêu tôi dành cho em lớn đến nhường nào có lẽ em cũng hiểu.
Em là một cô gái có cá tính và có những điều lạ kỳ lý thú mà tôi gặp. Em rất hay cười và ẩn chứa trong đó là những nỗi buồn thầm kín chất chứa, nhìn vào đôi mắt em cho tôi biết điều đó. Khoảng thời gian em đi, tôi nhớ em thật nhiều... Những kí ức về em cứ thế cứ trỗi dậy trong tôi, tôi nhớ như in ngày đầu tiên tôi gặp em, lần đầu tiên tôi bước chân lên đất Quang Bình Hà Giang quê hương em, một miền quê thơ mộng ẩn chứa bao đjều kỳ bí . . . Như ánh mắt của em vây. Tình yêu của chúng tôi thực sự bắt đầu từ đó. Hôm đó là ngày 28têt âm lịck, tôi ở lai một hôm vì đường về xa quá, hôm sau mới xin phép đi về. Rồi mồng 3tết tôi lại lên và đón em về quê tôi . . . ! Tôi nhớ có lần chúng tôi đi chơi thác thật là vui và ý nghĩa, nhưng cũng đầy nguy hiểm cho cả tôi và em khi chúng tôi bị quấn theo dòng nước mà đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Sau ngày hôm đó chúng tôi mỗi người một nơi. . Mỗi khi nhớ em tôi thích được đứng bên hiên nhà và ngắm mưa rơi. Những lúc tôi buồn, mưa rơi như hòa quyện vào nỗi lòng tôi... như nó đang đồng cảm với ta nỗi buồn ấy, mưa cứ rơi nhẹ nhàng làm ta thấy mình nhẹ lòng hơn, và tôi lại nhớ và yêu em nhiều hơn. . . Cứ như thế, yêu thì yêu thật đấy, bởi em là cái gì đó đang được tôi nâng niu trân trọng, niềm tự hào của tôi, nỗi khát khao của tôi… tóm lại em là tình yêu của tôi. Nhưng mới đây thôi, vì hiểu lầm, vì tôi suy nghĩ mọi chuyện quá to tát và làm cho vấn đề đến mức “nghiêm trọng”… vô tình một lần nữa làm em “nản lòng” mặc dù em biết rằng tôi yêu em rất nhiều! Biết em cũng đang buồn khi quyết định xa tôi mãi mãi. Lòng tôi trùng xuống, đau khổ tột cùng, phải giải thích với em thế nào đây để em hiểu, quả thực không dễ dàng gì!


Xa em đã được vài tháng rồi, không thể tưởng tượng nổi tôi đã xa em được từng đó thời gian. Phải chăng sự thực là em đã đi xa rồi, em bỏ lại tôi mà đi chỉ vì giận hờn, vì sự khấp khểnh trong suy nghĩ? Từ khi em xuất hiện, được yêu em, được chăm sóc cho em, được cười cùng em, cho đến lúc này không có em nữa, tôi muốn tìm đến một thứ ảo giác, tôi muốn mình say say một chút, tỉnh tỉnh một chút... để quên quên, nhớ nhớ nhưng không được, bởi trong tôi, em làô-xy, không có ô-xy tôi không thở được, không có em tất cả đều như vô nghĩa… Em ở đâu, em có hiểu điều này? Em có hiểu anh?


***PS: Thao Nguyen Xanh với Chuyentinh buon





JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Tình yêu là gì mà thế giới phải khóc ? Khi mộng mơ ... vỡ tan tành ...♥!




Nhiều đêm nằm suy nghĩ về em, vê tình yêu và những kỷ niệm để viết lên những dòng tâm sự này. . . anh tự hỏi: Tình yêu là gì mà nó làm cho nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào khi nó không còn hiện hữu trong mỗi con người nữa. Thời gian trôi thật nhanh phải không em? Cũng đã 1 năm mình chia tay nhau, 1 năm là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn để anh có thể dễ dàng chấp nhận và đối mặt với nó. Biết nói sao để em hiểu được những tháng ngày vừa qua anh phải trải qua, nó thật khó khăn, dường như anh đã mất đi niềm tin vào cuộc sống khi mà không có em bên cạnh. Cả ngày vẫn cười nói, vẫn vui đùa, vẫn tranh luận với mọi người nhưng không ai có thể hiểu được những thổn thức trong lòng, những nỗi buồn mà anh đang đối mặt. Chỉ khi về đêm, còn lại riêng mình với bóng tối anh đã gục đầu vào gối để khóc cho anh, cho tình yêu anh đã từng có và hơn hết là anh khóc cho chính bản thân mình. Cũng như bao người khác, anh đã từng được sống trong những giây phút hạnh phúc của tình yêu, những khoảnh khắc ấy đã tiếp thêm cho anh sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn mà cuộc sống thử thách ý chí anh. Anh đã từng hạnh phúc rất hạnh phúc những giây phút bên em. Nhưng giờ đây niềm hạnh phúc đó không còn thuộc về anh nữa, anh hoàn toàn mất định hướng không biết tìm về nơi đâu những khi chán nản và mệt mỏi mà cuộc sống hàng ngày mang đến với anh. Tình cảm mà anh dành cho em có thể nguôi ngoai nhưng không thể hết được, bởi thời gian qua chúng ta đã có quá nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có và cả giận hờn cũng có. Anh sẽ sống thật tốt, thật mạnh mẽ. Anh hy vọng vấp ngã trong tình cảm lần này sẽ giúp anh trưởng thành hơn. Em! Giờ anh chỉ có thể đứng từ xa theo dõi từng bước đi của em mà thôi, không có anh bên cạnh nữa em hãy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn em nhé! Anh biết em đối diện với thực tại cũng không dễ dàng gì nhưng anh mong cả hai chúng mình cùng cố gắng. Rồi em sẽ gặp được người tốt hơn anh rất nhiều, người ấy sẽ mang đến cho em những hạnh phúc mà anh không mang đến cho em được và anh mong người ấy sẽ yêu em nhiều như anh đã từng yêu em.Cám ơn em rất nhiều khi đã cho anh được sống trong hạnh phúc của tình yêu, trong những niềm vui mà em đã mang đến cho anh suốt tháng năm vừa qua, anh sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc đẹp ấy. Mãi là những kỷ niệm đẹp nhất trong lòng anh.
Sớm nay, thay vì ngủ nướng như mọi ngày, anh dậy thật sớm và một mình lang thang trên con đường quê vắng vẻ. Giấc mơ đêm qua vẫn còn ám ảnh trong tâm trí khiến cho lòng anh không khỏi cảm thấy man mác buồn. Anh khẽ rùng mình trước làn gió mang theo hơi sương buổi sớm, chẳng hiểu vì sao cái hơi lạnh bất chợt ấy càng làm cảm giác cô đơn ngày một lớn hơn ở trong lòng.
Mọi thứ cứ quay mòng ở trong đầu khiến tâm trí anh càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Anh không muốn nghĩ ngợi gì thêm về chuyện này nữa nhưng lại chẳng biết phải làm sao để xua đuổi những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu mình. Giá mà trên đời này có một loại thuốc khiến cho con người ta mất trí nhớ có chọn lọc thì hay biết mấy, để có thể quên hết những gì không đáng nhớ nhưng lại vẫn có thể nhớ được những điều chẳng nên quên.
Ký ức ngày ấy cứ ùa về khiến trái tim anh đau nhói.





Có người đã nói với anh rằng: “Chẳng nên để tâm tới những kẻ đã đối xử với ta không tốt, chẳng nên làm ngược lại những quy luật của tự nhiên và tạo hóa, cái gì đã qua rồi thì không nên níu giữ mà mặc kệ và để cho chúng bình lặng trôi đi”. Nhưng hỡi ôi, nói thì tưởng chừng rất đơn giản nhưng đâu phải ai cũng làm được điều ấy. Anh dám chắc rằng một trăm người vướng vào chuyện tình cảm đứt đoạn, chia lìa thì có đến chín mươi chín người không dễ gì vượt qua được. Chẳng những họ không thể để chúng trôi đi bình lặng mà thậm chí còn đào xới, khuấy động và khiến cho ký ức chẳng thể nào ngủ yên.
Dĩ nhiên, anh cũng là một trong số những người ngốc nghếch kia, cũng từng yêu, cũng từng tin và cũng từng bị người mà mình đặt trọn tin yêu phản bội. Sau cái ngày đen tối ấy chẳng những anh níu kéo và ngược lại ngoài mặt còn tỏ thái độ bất cần. Nhưng đâu có ai biết rằng có một trái tim vỡ tan ẩn phía sau gương mặt ấy. Bao khổ đau, bao đắng cay chỉ mình anh âm thầm chịu đựng. Anh đã cố tỏ ra cứng rắn chỉ vì không muốn bạn bè, người thân phải lo lắng cho mình.
Anh biết, chẳng phải tự dưng mà em lại xuất hiện trong giấc mơ đêm qua, bởi vì người ta vẫn bảo rằng nếu ban ngày trăn trở, suy nghĩ tới chuyện gì quá nhiều thì đêm đến điều ấy sẽ trở lại trong những giấc chiêm bao. Trong giấc mơ đêm qua anh thấy gương mặt em đang tươi cười rạng rỡ, nhưng trớ trêu thay khi nụ cười hạnh phúc ấy em lại trao cho một người khác chẳng phải là mình.
Anh chỉ muốn chạy tới để kéo em lại phía mình nhưng không được.
Anh chỉ biết đứng từ phía xa nhìn, rồi cố gắng chạy theo em để mà níu kéo, nhưng càng chạy thì em càng xa khuất,càng cố đuổi theo thì hình bóng em càng trở nên nhạt nhòa. Anh giật mình tỉnh giấc giữa đêm khi mà tiếng cười nói của em cùng ai kia văng vẳng bên tai như thể giỡn đùa, còn tiếng gọi của anh lại nghẹn cứng nơi cổ họng. Anh càng cố gắng thì càng không thể nào cất lên thành tiếng được và rồi chẳng hiểu sao nó lại biến thành những âm thanh nức nở. Lúc tỉnh dậy mọi ảo ảnh trong giấc mơ đều lập tức tan biến mất, duy chỉ còn lại chiếc gối ngủ ướt đầm vì nước mắt.
Bầu trời buổi sớm nay trong veo nhưng phía sau nó còn cả một ngày dài nên đâu ai biết được sẽ có mưa hay chỉ toàn là nắng. Biết đâu chừng khi nào đó bất chợt trời lại đổ một cơn mưa dài. Chẳng ai có thể biết được chính xác tương lai sẽ ra sao bởi vì trên đời này có quá nhiều chuyện tới mà không bao giờ báo trước, kể cả chuyện trời mưa hay nắng, kể cả chuyện bỗng chốc người mà ta hằng yêu dấu thay lòng.

***PS: THAO NGUYEN XANH gửi CHUYENTINH BUON.


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Mong anh luôn hạnh phúc

Chắc chỉ là cơn say nắng mà thôi...!!!
Em yêu anh, nhưng sẽ làm tất cả để anh hạnh phúc, dù em chỉ được ở xa nhìn anh.



Tôi đang từng ngày trên con đường thực hiện ước mơ của mình, cái ước mơ với bao khó khăn. Đã có lúc tôi từng nghĩ sẽ từ bỏ tất cả, sẽ quay về với hiện thực sẽ sống như bao con người khác. Nhưng liệu có được không? Khi đam mê và tham vọng chính phục con đường học vấn tôi đã trót đeo mang.

Người ta bảo con gái mà học cao sẽ ế, nhưng mỗi người sinh ra đã mang trong mình một định mệnh, định mệnh buộc tôi phải học phải thỏa mãn đam mê. 27 cái xuân xanh, với con gái ngày xưa như thế là ế, nhưng ngày nay nó chỉ mới là sự khỏi đầu cho sự nghiệp.

Stress từng ngày từng ngày ăn mòn tinh thần và thể xác của tôi, khi còn sức khỏe ta có thể làm tất cả, có thể hùng hồn tuyên bố tôi sẽ thực hiện ước mơ một mình, nhưng thời gian nào có tha ai, thêm một tuổi sức khỏe giảm một bậc, tâm hồn ta yếu đuối thêm một phần.

Có nhiều đêm tôi đã khóc, khóc vì áp lực công việc, khóc vì những bế tắc của cuộc sống và vì vài điều vu vơ. Đúng là khi con người ta yếu đuối nhất thì mọi chuyện đều có thể xảy ra. Với một con người theo chủ nghĩa độc thân như tôi thì những lúc đó tôi lại ao ước sẽ có bờ vai cho mình dựa, có cái gối ôm 37 độ.

Tôi gặp anh trong sự tình cờ, anh dọn đến khu nhà trọ tôi ở gần 1 tháng tôi mới biết. Sao tôi quá vô tâm với người xung quanh, ấn tượng của tôi về anh rất mạnh. Người gì đâu mà cao to quá đỗi, da rám nắng. Anh khác xa do với hình mẫu mà tôi hằng mong ước. Anh không phải là tuýp đẹp trai như Hàn Quốc hay mạnh mẽ như tài tử Hollywood anh chỉ là người con trai đậm chất Việt Nam, anh tròn trịa nhưng ấy là là điều hấp dẫn tôi.



Chưa một lần nói chuyện, chưa một lần tiếp xúc, nhưng niềm tin mãnh liệt trong tôi anh là người con trai đáng tin cậy, là người cho bạn chốn về bình an.

Sự đời không như ta mong muốn, anh đã có bạn gái, cô ấy sống cũng dãy nhà trọ với tôi. Nếu là người bình thường chắc có lẽ tôi sẽ buồn, buồn vì thất tình, nhưng với tôi một người theo chủ nghĩa độc thân thì cảm giác yêu này có duy trì được bao lâu, và dù buồn, đau đớn liệu có mang anh ấy về với tôi.

Khi yêu con người hay làm những việc mà trước đây chưa bao giờ làm thì phải, đôi khi hành động đó là vu vơ. Tôi rất thích mỗi buổi sáng nhìn anh đi làm, và mỗi buổi chiều nhìn anh đi về. Đang stress với bài vở, khi nghe tiếng xe của anh, tôi lại quên đi hết và chỉ lặng yên để nghe tiếng động phát ra từ những cử động của anh.

Hằng ngày được nhìn anh ấy được nghe giọng nói và được thấy nụ cười đã là mãn nguyện, dù nụ cười ấy không trao về tôi mà cho một cô gái khác. Với tôi chỉ cần anh sống trong tâm trí mình là được, nhưng khi buồn tôi sẽ nghĩ về anh, sẽ tưởng tượng rằng anh đang gần kề.

Tôi tự nhủ thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, rồi cảm giác ấy sẽ qua. Rồi tôi sẽ trở lại là mình, con người của chủ nghĩa độc thân, của những chuyến đi dài để chinh phục ước mơ.

Tôi chúc anh và cô gái ấy hạnh phúc. Em yêu anh, nhưng sẽ làm tất cả để anh hạnh phúc, dù em chỉ được ở xa nhìn anh. Người đàn ông mà em từng yêu! Có thể đó chỉ là sự ngộ nhận, cảm nắng của một cô gái chưa yêu.


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

CHUYỆN TÌNH BUỒN CỦA TÔI



Chuyện của tôi có thể cũng không khác gì chuyện của mọi người và cũng có thể chẳng giống ai, nó đơn giản chỉ là một mối tình buồn mà đến giờ này tôi cũng chưa biết mình đúng hay sai... Tôi biết tôi đã và đang yêu em rất nhiều, tôi nâng niu vun vén tình yêu ấy để ngày không xa một gia đình hạnh phúc có tôi và em cùng với tiếng nô đùa của trẻ nhỏ. Tôi đã từng mơ về một gia đình tràn ngập yêu thương, tôi sẽ là người chồng người bố mẫu mực. Nhưng đó chỉ là những ước mơ, những ước mơ không bao giờ thành hiện thực cho dù tôi có cố gắng đến mức nào đi nữa. tôi đã từng nghĩ: “Tôi yêu em và hiểu em hơn ai hết”. Nhưng giờ đây ngồi suy nghĩ lại tôi biết mình không hiểu gì về con người của em, có lẽ sự đợi chờ, hy vọng của tôi là viển vông. Tôi nhận ra điều đó, chỉ thấy đau lòng hơn, mối tình trong sáng mà tôi nâng niu, trân trọng đã mãi rời xa tôi. Tôi yêu em, ghét em, hận em, tất cả những cảm giác đó cứ giày xéo trong lòng. Giá như chúng tôi chia tay vì hết yêu thì có lẽ cả hai sẽ không phải đau khổ. Mối tình mong manh không vượt qua những khó khăn trong cuộc sống để giờ đây tôi cảm thấy chông chênh, hoang mang qua. Em đã rời xa tôi mãi mãi, để lại trong tôi những hoài nghi. “Tại sao mọi chuyện lại như thế này hả em? Anh biết em còn yêu anh nhiều lắm mà? Tại sao em không bảo vệ tình yêu của chúng mình? Mình cần có nhau trong cuộc sống này phải không em?”. Ngày nào cũng thế, trong đầu tôi lúc nào cũng có những câu hỏi mà tôi biết chắc cho dù tôi có đi tìm kiếm câu trả lời thì cả cuộc đời này tôi cũng không có câu trả lời. Tôi đã nếm trải cái cảm giác ..., nhớ thật nhiều mà không thể ôm em vào lòng, Có nhiều khi nhớ em da diết, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên em ôm em thật chặt cho thỏa lòng nhớ mong. Nhưng mãi mãi tôi không thể làm được điều đó, em đã mãi xa tôi rồi. tôi không thể quên em. Mỗi câu nói mà ai đó vô tình làm tôi nhớ em, mỗi con đường cũng làm tôi nhớ em. Và đến giờ tôi không thể quen người nào khác vì tim tôi chứa đầy bóng hình em.Em yêu thương! Sau những cố gắng tận cùng, để viết cho em trong ân hận, tiếc nuối, xót xa và nhớ thương vô hạn. Em không trả lời, sự im lặng của em đã ném anh vào bế tắc tới cùng cực. Anh rất hay ngồi nghĩ lại những kỉ niệm của chúng mình và cười một mình em ạ. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Giờ anh không thể nào liên lạc được cho em, em luôn im lặng. Em đã đi khỏi cuộc đời anh, bỏ lại anh một mình với bao kỷ niệm... Thu của anh, anh xin lỗi! Xin lỗi khi chỉ vì chút cách xa, hoài nghi nho nhỏ mà anh đã nói những lời không tốt khiến em không thể tha thứ cho anh. Giờ thì em đã đi xa anh thật rồi, gần đây, anh vẫn biết rằng em vẫn nhớ tới anh, vẫn yêu anh nhưng em không chọn con đường đi về bên anh nữa. Em im lặng không trả lời mọi liên lạc của anh. Anh đáng bị như thế lắm phải không em? Một người đàn ông không bảo vệ nổi em, không vượt qua được cảm xúc của chính mình để phân biệt sai đúng thì thật sự không xứng đáng để được ở bên em rồi.

Thu của anh, cô gái đến từ núi rừng! Tâm hồn em trong trẻo như chính cái nơi em sinh ra vậy. Em luôn làm anh cười và yên tâm về em trong mọi hoàn cảnh. Thu của anh ạ. Hãy nhận từ anh lời xin lỗi chân thành, anh ngàn lần xin lỗi. Xin em hãy thứ tha cho sự nông cạn của anh. Những kỉ niệm vẫn còn vẹn nguyên trong anh, anh vẫn yêu em như những ngày đầu em ạ. Anh tự hào vì đã được yêu em và được em yêu lại. Và, nếu em không thể quay trở lại bên anh, thì em phải hạnh phúc em nhé. Nếu không anh sẽ sống trong đau khổ suốt cả cuộc đời.




JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

GỬI NGƯỜI ANH ĐÃ YÊU


Khi anh viết lên những dòng này không biết em có đọc được không. Mình yêu nhau cũng đã gần 1 năm rồi nhưng dường như tình yêu em dành cho anh không nhiều, không đủ lớn để có thể đến được với nhau. Những ngày đầu mình quen nhau anh thấy lúc đó mình thật hạnh phúc, em luôn quan tâm tới anh. Vậy mà bây giờ anh thấy em thay đổi quá, em lạnh nhạt, có khi anh nhắn tin em không nhắn lại. Từ đó em cũng ít nhắn tin ít nói chuyện với anh hơn. Anh đã rất buồn khi mà em nói anh giả dối, không thật lòng, anh đã không hiểu em nói gì. Anh Cảm thấy quá thất vọng khi người mà anh vẫn hằng ngày nhắc tên ấy lại có thể nói với anh như vậy. Có bao giờ em nghĩ mình chưa yêu say đắm, chưa thật lòng yêu anh không? Có bao giờ em hiểu được anh buồn như thế nào không?


Em có thể vui với bạn bè mà quên mất anh, anh có thể chấp nhận và bỏ qua mọi chuyện em làm bởi vì anh rất yêu em. Nhưng vì em anh cũng có thể từ bỏ tình yêu này nếu như đó là sự lựa chọn của em, và để em tìm thấy được tình yêu đích thực của em. Anh yêu em nhiều lắm và lúc nào anh cũng muốn thấy em được hạnh phúc em à. Vì anh hiểu được anh không xứng đáng với em nên em hãy tìm và yêu một người con trai khác mà người đó có thể hiểu em và sẵn sàng chia sẻ cùng em trong cuộc sống, và mang lại hạnh phúc cho em.” Thu“ chúc em hạnh phúc.


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ