Friday, May 16, 2014

Người lạ đã từng yêu . . . ♥♥



Có một thời chúng mình yêu đương nồng cháy, quấn quýt bên nhau mãi chẳng rời, xa nhau một phút thôi cứ như phải đợi chờ hàng thế kỉ, chỉ mong mãi được gần nhau.

Có một thời chúng mình yêu đương nông nổi, cùng khát khao về một tương lai có anh, có em, có đứa con xinh bi bô sáng tối, có tất cả tình yêu trong một ngôi nhà nhỏ, và gia đình mình sẽ là gia đình hạnh phúc nhất thế gian.

Có một thời chúng mình yêu đương nồng cháy, quấn quýt bên nhau mãi chẳng rời, xa nhau một phút thôi cứ như phải đợi chờ hàng thế kỉ, chỉ mong mãi được gần nhau.

Có một thời chúng mình yêu đương đậm sâu, dành tặng nhau bao lời hứa mãi bên nhau cho đến răng long đầu bạc.

Có một thời mình yêu nhau như thế!

Cứ ngỡ yêu thương đậm sâu là vậy sẽ có kết cục thật viên mãn, nhưng cuộc đời vốn nhiều ngã rẽ, để vô tình mình lạc mất nhau.

Ngã ba đường, hai đứa lặng lẽ buông tay nhau, anh đi đường anh và em về phía khác. Tình gẫy gập, đứt đôi ngay giữa con đường mang hình hài kỉ niệm, ngoảnh lại thấy quá khứ chỏng chơ nằm đó, không ai hỏi han, nhặt nhạnh, sao mà thấy xót ruột đắng lòng.

Chúng ta sẽ quên nhau nhanh thôi phải không?




Câu nói đó cứ xoáy vào tâm khảm khiến em chẳng thiết tha thêm điều gì nữa. Liệu có quên được nhau sau ngần ấy yêu thương không anh?

Rồi một ngày nào đó chúng ta gặp nhau trên phố, mình sẽ đối diện với nhau như thế nào? Có phải anh sẽ bước qua em, em sẽ bước qua anh, ta sẽ bước qua nhau, bước qua những kỉ niệm một thời?
Nếu làm như thế có đúng không khi mà trong giấc mơ em vẫn gọi tên anh, làm như thế có đúng không khi mà em vẫn mong mỏi gặp anh đến cháy lòng, làm thế có đúng không, làm như vậy có được không, em cũng không biết nữa.

Hay là chúng ta đừng bước vội mà dừng lại hỏi han nhau xem anh sống ra sao, em sống thế nào? Rồi ta hàn huyên mấy câu chuyện đã cũ, có thể nói bằng giọng nhẹ bẫng đó nhưng có chắc trong lòng không nặng trĩu nhớ thương?

Thôi thì, quá khứ đã yên giấc ngủ vùi có lẽ mình cũng đừng nên đánh thức. Chỉ cần nó cựa quậy mình sẽ lại làm đau nhau, mà đớn đau thêm là điều chẳng ai mong muốn.Vậy nên chúng ta cứ vờ xem nhau như hai người xa lạ. Ừ thì sẽ đau đấy. Ừ thì sẽ buồn đấy nhưng còn vương vấn làm chi những điều đã cũ. Trở về vạch xuất phát ban đầu thôi anh vì vốn dĩ mình cũng chỉ là người lạ từng yêu thôi mà.

Nhưng dù có xem nhau như người xa lạ, thì mong anh đừng bao giờ quên có một thời mình từng yêu như thế, đừng bao giờ quên từng có một người đã dành trọn cả trái tim xuân trẻ yêu anh, nhé anh…

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Phía sau một cuộc tình...!!!

Phía sau một cuộc tình là gì em biết không? Có một người đã nói rằng “Phía sau một cuộc tình là những nỗi nhớ xếp thành dãy, là những lúc nghĩ quẩn quơ trong một thời gian dài mà mình không còn phải là chính mình nữa, là những đêm giật mình tỉnh giấc vì mơ rằng người ấy quay trở về bên mình…”

 Em nghĩ rằng anh sẽ hận em, nghĩ rằng anh sẽ gục ngã vì những điều em làm với anh ư?. Cuộc đời này chỉ là một chuyến xe hà cớ gì ta phải hận, hà cớ gì ta cứ phải đau trong khi người gây ra nỗi đau cho ta thì đang hạnh phúc ở một trạm xe trước đó.

 Anh đã xóa tên em trong danh bạ điện thoại, xóa tên em ra khỏi Friendslist của Yahoo Messenger, xóa hết mọi thứ liên quan đến em ra khỏi cuộc sống của anh nhưng có một thứ anh sẽ không bao giờ xóa được đó là “Kí ức”.  Kí ức của những kỉ niệm về nhau, tiềm thức của gia đình và bạn bè chúng ta rằng chúng ta đã từng là một đôi của nhau. Có thể ngày hôm nay đây anh vẫn khóc vì em, khóc vì một cuộc tình đã mất, có thể trên những hành trình tiếp theo trong chuyến xe cuộc đời sẽ có những phút giây buồn vui, thành công hay thất bại mà anh nhớ đến em nhưng nỗi nhớ đó không phải dành cho em, nó dành cho quá khứ, dành cho những gì đã qua mà anh vẫn còn nâng niu và trân trọng.

 Anh vẫn sống tốt, vẫn ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc, tập thể dục hàng ngày, chẳng có gì thay đổi trong cuộc sống… Có chăng chỉ là thiếu 1 người bên cạnh, quan tâm và coi anh là 1 người quan trọng… Có chăng chỉ là cảm giác cô đơn, chỉ là nỗi nhớ…

 Nếu như em đã tìm thấy 1 người bên cạnh, nếu như vị trí đã từng là của anh trong lòng em đã là của người khác thì anh chúc em hạnh phúc! Dù trong lòng anh…

 Cuối cùng hôm nay anh đã hiểu, không còn trách móc, đau khổ hay buồn phiền…. Xin lỗi vì thời gian qua anh chẳng hiểu em dù chỉ 1 chút… Anh chỉ biết nói ANH YÊU EM mà không biết em cần gì và muốn gì… Cuối cùng em vẫn là em….


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Tuổi thơ ơi...xin một lần trở lại !!!


Nó và em đã có 1 cái tuổi thơ thật lãng mạn, lớn nên với 11 năm học cùng bên nhau, cũng là 11 năm đầy những kỷ niệm không thể quên trong đời Nó . Với những buổi cắp sách đến trường cùng nhau,những buổi chiều bỏ học, chốn bố mẹ đi tung hoành đây đó trên chiếc xe đạp, và không ít lần 2 đứa cùng nhau đi bộ trên con đường dài đến trường … để rồi mọi có rất rất nhiều người nghĩ rằng chúng nó là 1 cặp đôi đẹp,yêu nhau và gắn bó với nhau khi chỉ còn học lớp 8
Học hết cấp 2 nó thì vào cấp 3 không được , cuộc sống của nó và em chia đôi quãng đường , nhưng nó vẫn gặp em, vẫn đi chơi với em, vẫn là những cuộc song hành cùng nhau trên những con đường của tuổi thơ đó. Có lúc bố mẹ nó và bố mẹ em đã cấm không cho 2 đứa gặp nhau nữa với lý do em còn đi học và nó đã bỏ học vì không thi đỗ cấp 3 nữa ! Nhưng nó vẫn không chịu và em cũng thế, chúng nó vẫn đi chơi cùng nhau,vẫn lô nghịch vẫn mang cho nhau những cảm giác gần gũi,thân mật nhất và không có 1 giới hạn nào cả vì trong đầu nó luôn coi em là cô bạn thân, thân nhất của Nó , Nó và em quá vô tư , quá hồn nhiên với cái tuổi 15 , trong đầu Nó chưa bao giờ nghĩ đến cái chuyện Yêu 1 ai hết, và với em nó cũng chưa bao giờ biết đến điều đó.
Nó có 1 thằng bạn thân nữa ,rất thân của cả 2 đứa lúc đó, Nó không ngờ được 1 điều rằng thằng bạn thân nó lại đã yêu, rất yêu,yêu âm thầm em trong suốt cả 1 quãng thời gian dài … Em đã nói với Nó tất cả về chuyện thằng bạn thận của nó , hồn nhiên Nó cười và bảo em !
Ừ ! thì yêu nó đi … nó cũng tốt mà .
Nét mặt của em biến sắc và im lặng không nói 1 câu gì nữa rồi đuổi Nó về , Nó ngờ ngẫn chẳng hiểu gì và rồi về với suy nghĩ đúng là chập mạch , tự nhiên đuổi người ta về, mai không thèm nghe chuyện em kể nữa. Nhưng rồi ngay hôm sau Nó với em lại chốn nhà đi chơi , vẫn lại vui đùa lô nghịch như 2 đứa trẻ con vậy, Nó đạp xe 1 lúc thấy mệt rồi lại đổi cho em, đến khi cả 2 cùng mệt thì coir a đạp xe chung, mà cái thời của chúng Nó đạp xe chung nghĩa là phải yêu nhau lắm rồi đấy, nhưng Nó thì chẳng nghĩ được điều đó vào lúc đó đâu.Sau lúc về em đã nói hết với nó là em không yêu người bạn thân đó,mà tình yêu em đã dành cho 1 người khác từ rất lâu rồi mà người đó không hiểu , không biết được điều đó. Nghe song Nó chỉ biết buồn và thương cảm cho thằng bạn thân của nó mà không biết khuyên sao nữa vì cả 2 đứa đều là bạn thân,muốn chúng nó yêu nhau mà em lại không yêu thì biết sao.Nó cầm lá thư của em để đưa cho bạn thân với nội dung mà Nó biết là em từ chối, với cảm giác rất buồn, hình như có 1 nỗi buồn nhè nhẹ và tiếc nuối, tiếc nuối em đã yêu 1 người khác rồi, không phải là bạn thân mình.


Sau hôm đó Nó cũng trằn trọc và suy nghĩ nhiều lắm … hình như sau đây sẽ là 1 cuộc chia rẽ giữa Nó và em, em yêu người khác rồi thì nó làm sao đi chơi với em như những ngày xưa được nữa, với lại Nó đang là thằng bỏ học còn em đang đi học, bạn bè , cuộc sống cũng đang mở rộng với em hơn mà .
Suy nghĩ bung lung mãi, với tác động ngăn cẩm của 2 gia đình không cho chúng nó chơi với nhau nữa, Nó đã quyết định không gặp và đi chơi cùng em, để em gia đình 2 bên thỏa mái cũng như với cái suy nghĩ em có người yêu rồi. Nó đã bắt đầu nghĩ đến tương lai , với cái quyết tâm phải thi đỗ cấp 3 của nó để còn tiếp tục việc học,và Nó đã quay lại học để ôn, học bù tất cả những ngày mà đáng ra là buổi đi chơi của Nó và em. Quay đi quay lại mà thời gian mới trôi qua được 2 tuần mà Nó với em không gặp nhau, Nó muốn gặp em vô cùng,và rồi nó đã bước đi tìm em mà cũng không có hy vọng gì để gặp em cả ( vì ngày đó đâu có điện thoại để gọi hay nhắn tin đâu ) Nhưng rồi cũng là 1 duyên số hay sao đó mà chính em cũng đang đi tìm Nó, trên tay em cầm 1 lá thư đưa cho Nó và không nói 1 câu gì cả, Nó cũng không hiểu đâu,cầm lá thư về nhà rồi mở ra đọc, Nó đã giật mình khi biết được người mà em yêu từ bao lâu nay chính là Nó . Nó không tin vào điều đó,và nghi nghờ chuyện đó, cho đến khi Nó và em gặp nhau, em đã nói tất cả với Nó về tình cảm của em,về những gì em nghĩ, những gì mà em và Nó đã có với nhau, và rồi 1 cấu chốt lại là em yêu, rất…rất …yêu Nó . Nó vẫn ngu ngơ như vậy chẳng hiểu sao nữa, khi mà thằng bạn thân của Nó đang yêu em,mà em lại yêu Nó , Nó phải làm sao đây ? mà Nó có yêu em không , rồi thứ tình cảm cứ suy nghĩ viển vông, nhớ đến em khi mà 2 đứa không gặp nhau, không nói chuyện, không vui đàu hay cùng nhau tung hoành trên cái xe đạp ….

Nó im lặng được 1 tuần, không gặp em, không có 1 mối liên lạc nào … với tất cả những suy nghĩ đến em,đến những kỷ niệm luôn hiện về trong đầu Nó,đến những cái mong, nhớ , nhớ đến rất nhớ để có những phút vui chơi bên em … Rồi trong sự bung lung chưa hiểu được tình yêu nó có phải như thế không,rồi chúng Nó sẽ ra sao trong những ngày tháng tiếp theo nữa đây. Nhưng rồi Nó vẫn quyết định chỉ giữ mối quan hệ là cô bạn thân , cô bạn rất thân của Nó , vì Nó thấy có lỗi với thằng bạn thân của Nó và Nó còn quyết định phải lo việc việc học ôn thi để vào cấp 3 . Nó và em lại không gặp nhau nữa, không hẹn hò , không rủ rê gì cả, 1 sự im lặng đã phủ nên 2 đứa Nó và cứ thế 2 đứa Nó bước song song bên nhau,mà vẫn biết hết tin tức của nhau mà không hề nói với nhau 1 câu nào cả !
Tưởng chừng như sự im lặng đó sẽ là cái kết cho 1 tình cảm rung động của em dành cho Nó và Nó sẽ quên được cô bạn thân, và quên đi được những ngày tháng tuổi thơ thật vô tư và hồn nhiên với em . Nhưng điều đó đã không thể, im lặng đã làm cho Nó thấy nhớ, rất nhớ em, để rồi Nó không thể dấu được những nỗi nhớ ấy, và chính Nó đã tìm đến em. Em đã quá vui và đã ôm nó rất chặt và rất lâu nữa, chúng Nó đã có 1 khoảng thời gian bên nhau thật ý nghĩa của bao nhiêu sự rung động, của những ngày tháng mà dường như chỉ có là của chúng Nó mà thôi .
Tiếp tục những ngày sau đó lại là hình ảnh của Nó và em trên những con đường quen thuộc,những tiếng cười , sự vui đùa và quá đỗi vô tư của Nó và em … Nọ thật sự thấy vui khi bên Nó có 1 người để vui đùa vô tư như vậy, còn với em thì là 1 niềm hạnh phúc,hạnh phúc bên 1 người con trai là bạn thân của em và 1 người mà em đã yêu, yêu từ rất lâu rồi . Tình yêu của em cũng là 1 phần rất lớn để an ủi động viên Nó thi vào được cấp 3 , Nó cũng đã hứa với long và với em phải thi đỗ vào được cấp 3 để an long bố mẹ cũng là để Nó được đi bên em trên những con đường tới trường, Nó đã quá vô cùng sung sướng khi nhận được điểm thi đõ vào cấp 3 , niềm vui được cộng them khi có em bên cạnh chúc mừng Nó , từ nay trở đi Nó và em lại thỏa mái được ở bên nhau, lại thỏa mái tung hoành vui chơi cùng lũ bạn, tụ tập rồi đủ trò lô nghịch, hay những lần mà chỉ có 2 đứa Nó tâm sự với nhau về tương lại !
Có 1 lần em đã đã hỏi Nó !
Không biết sau này khi em và anh đều già rồi thì không biết sẽ như thế nào nhỉ ?
Nó quá vô tư và bảo thì để Anh chống gậy dắt em đi …. Heeee 2 đứa nó cười khúc khích rồi em cấu Nó thật đau , rồi 2 đứa Nó đã nói với nhau rất nhiều , rất nhiều điều nữa.
Nhưng trong đầu Nó đã không thể nghĩ được gì nữa sau cái Cấu rất đau của em.
Đúng ! sau này sẽ thế nào với chúng nó khi mà giữa 2 chúng Nó đang có 1 cái rào cản rất lớn, cái rào cản mà có lẽ ngay cả bố mẹ chúng Nó cũng không thể vượt qua nổi ! Nó đã nát óc khi suy nghĩ đến những điều đó, nhưng rồi Nó cũng chẳng biết làm gì cả , mặc kệ mà sống, mà để cho quãng thời gian đẹp và thơ mộng ấy trôi qua với Nó và em. Và cứ thế, cái thời thơ mộng, vô tư quá hồn nhiên của tuổi 15 , cái tình yêu quá là trong sáng và ngây thơ đã trôi qua với Nó và em trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đầy ắp những kỷ niệm không thể quên trong cuộc đời của em và Nó .
Sau khi vào nhập học lớp 10 Nó và em cứ thế xa nhau, vì Nó có những người bạn mới,những người mà cũng đang cùng trung trí hướng với nó trên con đường học tập, Còn em thì thì có quá nhiều người để ý và có tình cảm với em, dường như em cũng đã dần quên Nó với những cuộc chơi thỏa sức, em đã có những người bạn trai học lớp trên, em bận rộn hơn với những cuộc hẹn, với những lá thư kết bạn làm quen …. Nó và em đã chia đôi con đường tình yêu thực sự … cả 2 đã thấy không còn hợp, không đổi mới bản thân , tình cảm được nữa … Nhưng rồi cũng rất vui và có 1 cái hậu cho Nó và em là :
‘’ Giữa em và Nó chưa bao giờ trở thành người xa lạ với nhau, Nó và em vẫn là 2 đứa bạn thân, rất thân , vẫn thỉnh thoảng lại tụ tập và vui chơi cùng bạn bè … vẫn là Nó và em trên chiếc xe đạp , vần đạp xe chung, vần cứ như 2 đứa bạn của những ngày trước đó, vẫn tâm sự nói cho nhau nghe tất cả về mọi chuyện trong học tập, bạn bè, tình yêu và cuộc sống của Nó và em . Chỉ có khác là Nó và em không có 1 cái tình yêu nào nữa như những cái suy nghĩ của bạn bè : ”


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Thursday, May 15, 2014

Khoảnh khắc và cuộc đời ♥

Cuộc sống chẳng là gì, nhưng một khoảnh khắc lại có thể làm nên tất cả!

Có khi cuộc sống không là gì cả nhưng một khoảnh khắc lại là tất cả! Và những khoảnh khắc ấy là những miếng ghép cho cuộc sống, dần dà chúng hiện lên theo năm tháng tạo nên một bức tranh to hơn, rộng hơn mà khi càng khôn lớn, con người ta ai cũng muốn vẽ lên đó những gam màu tươi sáng nhất định.

Khoảnh khắc ấy là nước mắt…

Khi lắng nghe tiếng khóc chào đời của bạn, cha mẹ bạn đã khóc, vì có một sinh linh bé nhỏ đã chào đời. Trong khoảnh khắc linh thiêng ấy, bạn là món quà mà tạo hóa ban cho cuộc đời, để cha mẹ thêm yêu thương gắn bó, cho một nụ cười nhăn nheo trên đôi mắt ông bà. Một khoảnh khắc tạo nên cuộc đời…

Khoảnh khắc ấy là niềm vui…

Khi bạn nói nói được một từ đầu tiên, cha mẹ đã rất vui. Đó là vì bạn đã bắt đầu gõ cửa một thế giới mới. Những tiếng đầu tiên, ôi thiết tha làm sao. Trẻ con dễ thương bởi giọng nói của chúng, những từ ngữ trong sáng, làm bố mẹ quên đi cả những nỗi vất vả cực nhọc đời thường. Một khoảnh khắc vượt lên trên cuộc đời…

Khoảnh khắc ấy là nỗi buồn…

Khi bạn thất bại trong kì thi học sinh giỏi, bạn đã khóc và nghĩ rằng chưa bao giờ lại thấy buồn và thất bại như thế này. Nhưng rồi cha mẹ vẫn bên bạn, động viên an ủi bạn, cho bạn hơi ấm, tình thương cũng như một chỗ dựa để bạn có thể vững bước hơn nữa trên đường đời. Một khoảnh khắc khắc sâu trong tim rằng cả cuộc đời đâu mãi chỉ có niềm vui…

Khoảnh khắc ấy là sự tin tưởng…



Đó là ngày nhận tin báo con đỗ Đại học, mẹ đã cố gắng dành dụm đủ tiền để con lên thành phố học. Mẹ lo cho con, cuộc sống nơi thành thị, rời xa vòng tay cha mẹ. Liệu con có làm được không? Mẹ yên tâm, con sẽ làm được. Chim non sẽ cất cao đôi cánh, bay khỏi tổ và đi đến với bầu trời tự do phải không mẹ? Cha không nói gì nhưng trong mắt cha là niềm vui, là sự tin tưởng rằng con sẽ làm được và làm tốt đúng không ba? Một khoảnh khắc mở ra một cánh cửa mới trong hành trình gian nan đi đến cuối con đường mang tên Cuộc Đời…

Khoảnh khắc ấy là sự yêu thương…

Chứng kiến đứa con bé bỏng ngày nào lớn khôn, giờ đã thành cô dâu, chú rể rồi, mẹ đã khóc thầm. Những giọt nước mắt hạnh phúc khi mà mẹ tin rằng đàn con của mẹ nay đã lớn khôn, đã bay đi xa. Nhưng mẹ ơi, tổ ấm nơi này vẫn luôn là mái nhà của chúng con. Chúng con vẫn sẽ luôn hướng về tổ ấm này. Vì nơi ấy con biết vẫn có vòng tay cha mẹ vỗ về… Con tin tưởng người đàn ông này, con tin tưởng người phụ nữ này, người sẽ mang lại hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại cho con. Vậy nên cha mẹ hãy yên tâm nhé! Con lớn rồi!

Một khoảnh khắc mà những niềm vui, nỗi buồn giao nhau, hòa quện, trộn lẫn trong cuộc đời… Khoảnh khắc ấy là sự mất mát…

Sự lớn khôn của con đổi lấy những nếp nhăn trên vầng trán cha, những sợi bạc trên mái đầu mẹ. Và khi con cái đã lớn khôn, cha mẹ ra đi, cho đến lúc này mới được nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên môi cha. Vì cha biết con đã sống tốt và làm được những gì cha mong ước. Nhưng con biết cha mẹ sẽ dõi theo chúng con, vẫn sẽ yêu thương các con như ngày nào…

Khoảnh khắc ấy chỉ trọn vẹn một nỗi buồn. Một nỗi buồn cho một cuộc sống tiếp diễn…

Lá rụng về cội… Và khi chiếc lá rụng về nơi vốn sinh ra nó, ấy là kết thúc một chu trình cuộc đời. Nhưng hãy biết rằng bức tranh này sẽ lại có những thế hệ tiếp theo vẽ tiếp. Làm cho nó rộng hơn, sáng hơn và tươi hơn bao giờ hết.

Nhưng rồi trong số những gam màu sáng, hãy có những gam màu tối đan xen, để tổng thể bức tranh không quá chói lòa, chỉ vừa vặn đủ để có một nụ cười…

Cả cuộc sống chẳng là gì, nhưng một khoảnh khắc lại có thể làm nên tất cả!

Trân trọng cuộc đời để thấy yêu thương nhiều hơn bạn nhé!

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Hạnh phúc là gì em biết không? Mây của trời hãy để gió cuốn đi!!!

Cuộc sống quá ngắn ngủi cho những điều nhỏ nhen và vụn vặt. Vậy nên hãy hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh.

1. Mỗi ngày làm một thứ gì đó khẳng định lại vẻ đẹp và niềm vui cuộc sống. Cho dù là đi dạo, làm vườn, ngồi chơi với trẻ em trong công viên, thưởng thức âm nhạc yêu thích hoặc chỉ ngồi ngắm hoa trong vườn, hãy tự cho phép mình nhớ lại những gì đẹp đẽ quanh ta. 

2. Làm điều gì đó tích cực: hiến máu, ủng hộ từ thiện, làm tình nguyện viên tại địa phương. Hành động tự nguyện của bạn sẽ giúp xây dựng một cộng đồng mạnh mẽ hơn, từ đó giúp ích cho tất cả mọi người. 

3. Tắt bản tin truyền hình và đài phát thanh. Thay vào đó hãy xem bộ phim yêu thích, rủ cả gia đình ra ngoài vui chơi. Mời bạn thân đến ăn tối. Đi xem hài kịch hoặc phim giải trí. Chơi với trẻ con hoặc chó, mèo. 

4. Tìm hiểu hàng xóm. Ra khỏi nhà và gặp gỡ những người bạn chưa thực sự quen biết. Xây dựng tình hàng xóm sẽ giúp bạn an toàn hơn trong cộng đồng những người sống quanh ta. Nói chuyện cũng giúp bạn giảm bớt lo lắng và cảm thấy tốt đẹp hơn về cuộc sống. 


5. Cười vang. Cười là một trong những cách tốt nhất để loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực mà không gây hại. Ngoài ra, tiếng cười cũng làm giảm lo lắng, trầm cảm và sợ hãi. 


6. Mở đầu và kết thúc một ngày bằng một thông điệp tích cực. Thay vì vừa tỉnh dậy đã bật ngay tivi hoặc vớ lấy tờ báo để xem bản tin thì hãy bắt đầu bằng một bài hát yêu thích hoặc lời cầu nguyện. Tự nhắc nhở mình rằng có nhiều điều tốt hơn thứ xấu trên thế giới này. 

7. Không để sự giận dữ và cáu bẳn thống trị cuộc sống. Những cơn nóng giận vô cớ không chỉ làm tổn thương người khác mà chính bạn. Tìm cách giải tỏa mà không làm ảnh hưởng đến bất cứ ai, như tập thể dục, viết nhật ký, vẽ tranh, chơi game... 

8. Trước khi ra khỏi giường vào buổi sáng, hãy nghĩ về một điều gì đó khiến bạn mỉm cười. Nụ cười đón chào buổi sáng sẽ nhắc nhở bạn tìm niềm vui trong cả ngày, ngoài ra cười cũng giúp bạn đẩy mạnh hệ miễn dịch và tăng sức chịu đựng stress. 

9. Biết tha thứ. Khả năng tha thứ sẽ làm bền vững các mối quan hệ, giúp bạn hàn gắn và tiến về phía trước. 


10. Nuôi dưỡng tinh thần gia đình. Bằng lời nói và hành động cho mọi thành viên trong gia đình, dù gần, dù xa, dù nội hay ngoại, rằng bạn yêu họ trên tất cả. Hãy để trái tim nói lời hộ bạn khi đầu óc rối bời khiến bạn quên cả lời nói.

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ