Tuesday, May 13, 2014

Trở về tuổi thơ !


Bố Mẹ à
Con yêu Bố Mẹ nhiều lắm,con thương Bố Mẹ. Nhưng chưa 1 lần con có thể nói ra điều ấy với Bố Mẹ.
Ngày con còn nhỏ Bố phải đi công tác xa nhà, mỗi lần Bố về thăm nhà Bố lại mua thật nhiều quần áo đẹp và đồ dùng học tập cho con. Bố đèo con đi ăn sáng bằng chiếc xe đạp mini Nhật mà Bố phải ra tận tp Hải Phòng để mua về. Ngày ấy đi đâu Bố cung cho con đi cùng. Với con Bố lúc nào cũng là 1 người cha hoàn hảo. Ngày mà bạn bè con phải đi bộ đi học thì con đã có chiếc xe đạp nhỏ xíu xinh xinh màu đỏ,con còn nhớ như in về cái ngày đầu tiên con đi học bằng xe đạp ấy,tất cả mọi người trong trường nhìn con đầy ngưỡng mộ. Trẻ con mà Bố ,luôn tự hào khi mình có được những thứ người khác ko có. Ở cái vùng quê nghèo ấy,có nhà vẫn phải ở ngôi nhà chát bùn đất thì Bố đã xây được 1 ngôi nhà góc đẹp nhất làng. Ko có cây cảnh,nhưng lại có cả 1 vườn cây ăn quả và nhiều loại hoa.không có bể bơi,nhưng nhà mình lại có 1 ao cá rất to.bố còn làm 1 cái sân láng xi măng bóng loáng để cho con và bạn bè con tới chơi trò chơi ở đó .
Bố là 1 người khéo tay, con là con gái vậy mà cứ môn kĩ thuật,mỹ thuật là con lại nhờ bố. bố đan rổ,nặn hoa quả ,làm oto bằng bao thuốc lá... Tất cả những thứ ấy Bố làm nhanh như chớp,không có chút khó khăn nào cả.lần nào cô giáo chấm điểm con cũng đươc 9 hoặc 10. Bạn con thấy vậy cũng tới nhờ Bố làm hộ luôn. Chúng con quây quanh Bố,đứa nào đứa đấy mở tròn mắt xem bố làm. Con thấy khâm phục Bố lắm. Nghe Mẹ con kể lại,hồi Mẹ con mang thai anh trai con, Bố con còn mua cá chép về nấu cháo cho Mẹ ăn nữa. Còn hồi mẹ mang thai con, Bố đi công tác, Mẹ con ở nhà nghén cá khô nên toàn ăn cá khô. Đó là lí do vì sao anh trai con trắng, còn con lại đen như này.
Bố luôn mua cho con những đồ ăn ngon,Bố bảo tại ngày con trong bụng Mẹ,Bố không ở nhà để bồi dưỡng cho mẹ và con được.
Mẹ luôn vậy,lúc nào cũng vất vả làm ăn,ăn uống thì tích kiệm .dù kinh tế gia đình mình cũng thuộc vào loại khá.cái gì ngon Mẹ cũng dành cho anh em con.còn Mẹ bảo Mẹ không thích ăn . Bây giờ Mẹ vẫn vậy,vẫn tham việc như thế. 



Trong trí nhớ của con gia đình mình là 1 gia đình hạnh phúc. Bố chưa đánh Mẹ bao giờ cả,con chỉ nhớ có 1 lần Bố Mẹ cãi nhau rất to. Rồi Bố Mẹ giận nhau cả tháng trời. Cho đến hôm Mẹ ốm , Bố đã vào hỏi Mẹ con rằng: bà muốn ăn cháo gì để tôi đi nấu . Ôm thì phải ăn vào mới nhanh khoẻ được.
Con đã vô tình nghe được, con cươi mà nước mắt lại rơi . Lúc ấy con thấy hạnh phúc lắm.
Nhưng thời gian,cuộc sông đã lấy đi của gia đình mình quá nhiều thứ .
Bố bị lưa mất tiền, năm 96 số tiền hơn 100 triệu là không hề nhỏ. Vì vậy Bố lại phải xa nhà để đi làm kinh tế. Khi đủ tiền trả nợ Bố về với gia đình. Nếu như cứ bình yên như vậy thì tốt quá Bố nhỉ? Nhưng mọi thứ không bao giờ được như ta mong muốn. Sau mấy năm vực lại được kinh tế gia đình thì Bố phát bệnh,Bố lại phải lên Hà Nội điều trị mất mấy tháng. Tất cả tiên trong nhà đều dùng để cho bố chữa bệnh. Đúng là có sức khoẻ là có tất cả,không sức khoẻ thì ko có gì. Nhưng gia đình mình vẫn may mắn vì Bố chữa được khỏi bệnh,của đi thay người là tốt rồi.
Đôi lúc con vân nghĩ, con thật may mắn khi được sinh ra trong gia đình mình,được là con của Bố Mẹ. Nhưng ngược lại, nếu như con không phải la con gái của Bố Mẹ.ma là 1 người khác . Thì Bố Mẹ sẽ ko phải vì con mà khổ như bây giờ
Ngày còn đi học Bố Mẹ luôn tự hào về con. Con ngoan ngoãn,học giỏi.lại làm rất tốt công việc gia đình. Vậy mà sao giờ con lại như này ??
Ước mơ đi du học của con, Bố Mẹ cũng đã cố gắng lo cho con. Đến lúc đạt được ước mơ rồi,chính con lại là người đánh mất đi cơ hội ấy. Cũng chỉ là con muốn tranh thủ thời gian nghỉ hè kiếm thêm ít tiền để ko phải xin bố mẹ nhiều tiền học quá thôi. Vì đi học ở nơi xứ người mất quá nhiều tiền :( . Nhưng ông trời lại chẳng thương con. Tiền chuâ thấy đâu thì con đã phải về nước rồi.
Con biết Bố Mẹ cũng buồn lắm,nhưng Bố mẹ thương con nên động viên an ủi con vậy thôi.
Đúng là thời gian còn dài,cơ hội còn nhiều. Tiền mất đi sẽ kiếm lại được. Nhưng con đã để Bố Mẹ thất vọng vì con
Bố Mẹ đa cho con cơ hội thứ 2 chọn lựa cho mình 1 hướng đi khác.con định đi Nhật, nhưng con suy nghĩ kĩ con đã quyết định không đi
Con sẽ quay lại cái nơi mà con từng vấp ngã. Con sẽ quay lại nơi mà con từng ước mơ có được cái bằng Đại Học ở đó...
Con sẽ đứng lên và bước tiếp chính nơi ấy . Bố Mẹ à ! Bố mẹ tiếp tục tin con nhé, để con có thêm sức mạnh để bước tiếp
Con sẽ làm được! Con sẽ không để Bố Mẹ phải thất vọng vì con nữa
Con yêu Bố Mẹ nhiều lắm 

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

Monday, May 12, 2014

Lặng nghe nước mắt rơi


Em có niềm đam mê đặc biệt với những con số và anh cũng thế, người ta nói con gái chuyên toán sẽ rất khô khan và có lẽ em cũng không ngoại lệ. Nhưng từ khi anh chính thức bước vào cuộc đời em, em đã thay đổi, trái tim vô cảm đã rung lên bởi tình yêu; rồi cũng chính ngày anh ngoảnh mặt quay đi, một lần nữa nó lại rung lên nhưng là vì đau đớn. Trả lại anh dãy số cuối cùng, những con số một thời đã đưa ta lại gần nhau...........

Một trái tim lạnh lẽo,
Một nỗi nhớ đầy vơi
Khi hai tâm hồn không còn hòa quyện,
Khi hai suy nghĩ đã chẳng hướng về nhau
Bốn mùa thu qua là bốn mùa hạnh phúc
Giờ một mình, em khắc khoải, nhớ mong

Tự vấn mình phải cần đến bao nhiêu ???
Khi ngần ấy thời gian, em chưa quên được..
Dù yếu đuối nhưng cũng đành chấp nhận
Rằng tám năm hay nhiều nhiều hơn thế ……
Vẫn khó phai nhòa những kí ức trong em

Tuổi 16 em ấp ủ tiếng yêu
Và bẵng quên 32 mùa mưa, nắng …….
Chỉ một mình cùng lặng lẽ, cô đơn
Sóng bước bên anh, em hạnh phúc dâng trào
Nhưng cuộc đời chẳng phải giấc chiêm bao
Vắng anh rồi, em chơi vơi, lạc lõng
Nhiều đêm giật mình, thấy lòng trống rỗng
Mất anh rồi,… là thật hay mơ????
Giờ đây, vẫn chốn ấy bơ vơ
Nhưng nào anh có hay có biết ???
Hàng trăm kí ức ùa về
Hàng ngàn ánh mắt yêu thương
Và vạn lần nụ cười hạnh phúc
Mà từ phía anh, em nhận được
Giờ đã thay bằng vô vàn giọt nước mắt em rơi………..
Itsnotgoodbye~~




JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

MẸ ƠI, CON MUỐN VỀ NHÀ!!!


Tác giả: Nguyễn Hương.

Chín tháng mười ngày mang thai, con ra đời. Nuôi con lớn lên từng ngày,cuộc sống của mẹ tất cả vì con.Ngày con còn nhỏ, mẹ dắt con đi từng bước đi chập chững. Mẹ hạnh phúc khi con biết gọi mẹ, rồi gọi bố. Khi con đi học mẹ đưa con đến trường rồi cầm tay con đến lớp, mong con có một tương lai tươi sáng hơn, hơn những gì mẹ có vì mẹ nói cuộc sống của bố mẹ khổ quá. Cuộc sống của con sau này phải khác đi.
Mẹ hạnh phúc khi con về nhà khoe với mẹ điểm tốt, mẹ buồn khi con buồn, mẹ đau lòng khi thấy con rơi nước mắt, mẹ im lặng và nước mắt ứa ra nhưng mẹ cố gắng không để nước mắt rơi khi con ko nghe lời mẹ, khi con ngang ngạnh và chê mẹ cổ hủ, lạc hậu. Khi con đã 16 tuổi,con luôn nghĩ con lớn rồi và hiểu tất cả về sự đời. Con về nhà nói với bố mẹ, các bạn con có cái này có cái nọ.Chúng nó ở nhà cao cửa rộng, đồ dung hiện đại có bếp ga, tủ lạnh …rồi con vô tình làm tổn thương bố mẹ bằng câu nói mà con đã thốt ra một cách vô cùng thoải mái: Sao bố mẹ chúng nó cũng nuôi các con đi học cũng như bố mẹ mà có thể làm được như thế! Bố tức giận lắm, mắng con vài câu xong lại thôi.
Thấy con tiêu xài hoang phí, mẹ bảo con phải tiết kiệm, con bảo mẹ: Đã sinh con ra thì phải nuôi dưỡng con, nếu biết không nuôi được sao còn sinh con ra. Chắc mẹ đau lòng lắm nhưng vẫn im lặng, mẹ không nói gì.Mẹ luôn nghĩ đó là lỗi của mẹ đã không đáp ứng cho con những gì con cần thiết và thương con hơn. Con đúng là ……mẹ ơi. Khi bố mẹ mắng con, con chưa hiểu được những bức dọc, áp lực cuộc sống mà bố mẹ trải qua.
Mẹ hay kể cho con nghe chuyện ngày xưa, bố mẹ rất vất vả khi sinh con khiến con cũng vất vả theo, những cái năm ấy vẫn còn ăn ngô, khoai với sắn, cơm thì để cho các con. Mẹ cũng chẳng kêu ca than phiền về điều đó,mẹ chỉ muốn con hiểu, khôn lớn, trưởng thành.
Sau rồi, bà nội hay kể cho con nghe cuộc sống của bố mẹ những ngày trước kia, con hiểu và thông cảm với bố mẹ. Con cũng biết được trước kia bố mẹ cũng được đi học và cũng rất chăm chỉ học hành, cũng giỏi giang nhưng điều kiện kinh tế gia đình không cho phép.Cả ông nội và ông ngoại con đều đi bộ đội,cả 2 người đều là con trưởng, thương bà nên đã nghỉ học ở nhà đi chợ,đi làm cùng bà, nuôi các em. Các chú con cũng không có điều kiện học hành rồi cuộc sống cũng khó khăn. Dù nghèo khổ nhưng ai cũng ăn ở đạo đức và tốt bụng, anh em thương yêu nhau.
Con rất khâm phục bố mẹ. Con thấy ông bà thương bố mẹ nhất nên con cũng hiểu. Khi còn sống, ông nội bảo con, ông rất hi vọng vào con, sau này phải cố gắng để báo đáp bố mẹ. Ông cũng rất thương bố mẹ nhưng lại chẳng làm được gì, lương ông thấp lại suốt ngày thuốc thang, chữa bệnh tật, tiền lương chẳng đủ tiền thuốc, ông lại chẳng thể làm việc, bố mẹ lại phải vất vả vì ông nhiều. Bây giờ con đã lớn rồi,con không như ngày xưa nữa, con đã biết suy nghĩ,biết tiết kiệm, biết yêu thương và chia sẻ. Tất cả những gì con có được là nhờ bố mẹ. Năm con học lớp 12, con đã quyết tâm thi đỗ đại học để không phụ lòng mong đợi của bố mẹ. Cuối cùng, con cũng vào đại học. Con còn nhớ ngày con đi ra Hà Nội học, mẹ đưa con xuống tận nơi, nhập trường đâu đấy, mẹ lại bắt xe đi một mình về quê. Lại về quê mẹ ạ, chăm chỉ làm lụng để mỗi tháng có hai triệu đồng cho con sinh hoạt ở Hà Nội.Về quê, mẹ cùng bố làm biết bao nhiêu ruộng, làm biết nhiêu nghề, buôn bán biết bao nhiêu thứ. Con về nhà, ngủ chung với mẹ, bốn giờ sáng  con biết thì, không thấy mẹ nằm cạnh, con tưởng mẹ đi vệ sinh. Nằm nghĩ ngợi, cuốn mình trong chăn ấm, con nhớ ra chiều nay con thấy mẹ xảy và chọn lạc giống.Tháng 10 là tháng trồng lạc ở quê mà.Vậy là mẹ đã đi chợ từ lúc nào, lạnh như thế này mẹ ơi, con nằm khóc, thương mẹ, con không biết làm gì. Con chỉ biết mỗi lần về nhà chăm chỉ, phụ giúp mẹ việc vặt trong gia đình.


Con thương mẹ, mẹ sinh con ra lúc mẹ mới 20 tuổi, cái tuổi mà con vẫn đang ăn chơi nhảy múa và rất vô tư thì mẹ đã phải lo lắng chăm sóc cho con rồi. Nhìn mẹ già hơn so với tuổi của mẹ rất nhiều vì sương gió cuộc đời, con đau lòng lắm mẹ ơi. Hôm trước con gặp người bác quen, bác bảo bác về cùng xe với mẹ hôm mẹ đưa con xuống Hà Nội.Bác nói mẹ kể về con nhiều lắm, học giỏi, đỗ thủ khoa. Mẹ bảo ngày trước con ở nhà thì hay mắng con, bây giờ đi xuống đây rồi chắc cúng phải một hai tháng mới về. Mẹ bảo mẹ thương con ở đây chỉ có một thân một mình, không ai chăm sóc,nhất là lúc ốm đau. Rồi mẹ khóc làm bác cũng rưng rưng nước mắt.bác động viên mẹ cho con ra ngoài để con trưởng thành hơn. Con còn nhớ hôm đưa con về, tối con gọi điện về nhà, hỏi thăm, dặn dò con, giọng mẹ lạc đi, mẹ bật khóc rồi cúp máy. Lúc đó, con chỉ muốn chạy về nhà, ôm lấy mẹ thật chặt, được ăn cơm cùng bố mẹ và em. Dù ở quê, dù vất vả nhưng con rất hạnh phúc mẹ ạ…
Hai tháng rồi con chưa về nhà, con nhớ nhà lắm mẹ ạ, con nhớ bà, nhớ bố, nhớ mẹ, và nhớ em con lắm. Con nhớ rau muống luộc với nước sấu, con nhớ cá khô, con nhớ đậu xốt cà chua….mẹ ạ. Con không về không phải vì con không thích về. Dạo này con học hành thi cử liên miên, con cũng tiết kiệm mỗi lần đi đi về về lại tốn cả trăm nghìn, bố mẹ lại phải đi làm thuê cả ngày dài, mà cái thời này kiếm việc làm thuê không có dễ, tiền công cũng thấp.Về chỉ chớp nhoáng nửa ngày lại đi, con cũng muốn về lắm nhưng….tháng sau con về. Mẹ đừng buồn nhiều mẹ nhé, con sẽ sớm về nhà thôi.
Con rất yêu bố mẹ, con thương mẹ nhiều lắm nhưng chưa lần nào con dám nói con yêu mẹ, vì con ngại bày tỏ tình cảm, con chỉ dám ôm vào eo mẹ khi mẹ ngủ thôi.Mẹ ơi, sao mẹ gầy thế, con tự hỏi. Bà nội bảo mẹ dạo này sút cân vì đang mùa thu hoạch, bố ngày nào cũng đi chợ, mỗi ngày đạp xe mấy chục cây số, vì nghề của bố như thế. Bố đi chợ thì 12h, 1h trưa mới về. Mẹ cũng thế, đi chợ về, nấu cơm xong, ăn uống rồi chiều mẹ lại đi làm đồng. Chỉ có bố và mẹ làm tranh thủ nên bố mẹ phải đi làm sớm hơn mọi người, ai cũng bảo mẹ tài, chăm chỉ, thần đồng, một thân mà cũng gần một mẫu ruộng hết cấy lại gặt, trồng ngô, trồng lạc lại cả sắn nữa, chẳng bỏ vụ nào. Có người bảo bố mẹ tham, mẹ cũng chỉ mỉm cười im lặng, có ai muốn vất vả chứ, tất cả cũng chỉ vì các con của mẹ, muốn các con của mẹ được bằng chúng bằng bạn, ra ngoài không phải cúi đầu vì những thứ mà người ta gọi là xuất thân, nghèo, tỉnh lẻ….Dù cho ở nhà mẹ có khổ thế nào, mẹ cũng ráng chịu đựng, mẹ không nói một câu gì. Nhiều lần con thấy mẹ đau bụng nhưng mẹ bảo mẹ không sao, chắc là ngộ độc thức ăn. Con lo lắm mẹ ạ, con sợ mẹ làm sao. Con bảo mẹ đi khám bệnh, mẹ lại tiếc tiền không đi. Sao mẹ khổ quá vậy mẹ? Chỉ cần thấy các con mẹ khẽ đau, ốm một chút là mẹ sốt sắng đưa chúng con đi bác sĩ, còn bản thân mẹ thì………Mẹ hi sinh tất cả cho chúng con từ cái ăn cái mặc trở đi. Mẹ tiết kiệm từng li từng tí để lo cho chúng con. Bây giờ là mười một giờ đêm rồi, chắc mẹ vẫn chưa ngủ, chắc giờ này mẹ đang dọn hàng cùng bố mai đi chợ sớm. Bố mẹ đi ngủ sớm đi nhé!!! Con càng yêu thương và hiểu bố mẹ hơn. Con rất cảm ơn cuộc sống vì đã cho con là cháu của ông bà, là con của bố mẹ, là chị của em con-nó rất ngoan và có chí, cho con một gia đình toàn vẹn và hạnh phúc vô cùng. Con rất trân trọng nó!!! Con chúc bố mẹ ngủ ngon!!!

Hôm nay, đi học về, con thấy buồn quá, con chẳng hiểu tại sao con lại buồn, chẳng có tâm trạng học tập gì cả. Nghe bài hát Gặp mẹ trong mơ, con thấy buồn, nhớ nhà, muốn về nhà và muốn khóc, con đã khóc. Mẹ ơi!!! Con muốn về nhà!!!
P/S: Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng chùn bước khi gặp khó khăn, đừng có ý định buông xuôi và rời xa gia đình khi gặp rắc rối hay mâu thuẫn với các thành viên trong gia đình. Hoàn cảnh khó khăn giúp bạn có ý chí, gia đình là nơi an toàn và ấm áp nhất cho bạn. Hãy nói con yêu bố mẹ !!!

JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ


Dẫu sao anh vẫn yêu em

Anh yêu em chính bởi anh muốn được dùng bàn tay to lớn của mình để nắm lấy tay em, dắt em đi vào tim anh và đi suốt cuộc đời này...


Anh biết…


Em luôn tự ti về ngoại hình của mình mỗi khi đi bên anh. Em với chiều cao 1m50 chẵn, em nói “anh cao hơn em cả cái đầu tức anh cao hơn mét bảy và ngót nghét mét tám”. Vì thế mà em luôn tìm mọi lí do để chối từ anh, mọi lời mời đi chơi cùng anh, mọi cuộc hẹn hò của chúng ta.


Em luôn tự ti về giọng nói mang đậm chất miền Trung của mình, em nói “anh là chàng trai Hà Thành chính gốc, giọng anh nghe thật ấm áp.” Chính vì thế mà em ít nói hơn. Đi bên anh em chỉ thường im lặng lắng nghe. Có hôm gần như chỉ mình anh độc thoại.


Em luôn tự ti về đôi tay gầy gầy nổi lên những đường gân xanh và lạnh buốt suốt quanh năm của mình, em nói “tay anh còn đẹp hơn cả tay con gái”. Chính vì thế mà em luôn giấu nó trong túi áo hay túi quần mặc cho đó là mùa đông lạnh giá hay mùa hạ nóng nực.


Em luôn tự ti về nụ cười híp mí của mình, em nói “em ghen tị với anh vì anh sở hữu nụ cười tỏa nắng”. Vì thế mà em ít cười với anh hơn.


Em luôn tự ti về giọng hát của mình vì ngày xưa đi học em dốt nhất môn Hát nhạc. Đó là nỗi kinh hoàng của em. Em nói “anh hát đủ hay, chơi đàn đủ ngọt đủ để cưa đổ hoa khôi của trường”. Vì thế nên chẳng bao giờ em hát cho anh nghe hay song ca cùng anh, dẫu cho mọi người có nói thế nào đi chăng nữa.


Em luôn tự ti mỗi khi bên anh, và em càng tự ti hơn mỗi khi đi cùng anh với hội bạn. Vì thế em luôn khép mình. Em không dám đón nhận tình cảm của anh. Bởi theo em, anh và em, chúng ta là một đôi đũa lệch.


du-sao-anh-van-yeu-em


Nhưng …


Em có biết?

Anh yêu em chính bởi thân hình “còi còi” đó của em. Anh muốn được là bờ vai rộng lớn của mình để che chở cho em, để chăm sóc em và bảo vệ em. Em bé nhỏ thì đã sao nào? Nó càng khiến anh dễ dàng ôm em vào lòng hơn. Ngốc ạ!


Anh yêu em chính vì cái giọng xứ Huế nhỏ nhẹ, mượt mà đi vào lòng người. Nghe sao mà dịu dàng, thân thương đến lạ! Ngày nào anh cũng muốn đươc nghe cái chất giọng trọ trẹ “răng, chi, mô, rứa”, rất đặc trưng, rất riêng ấy! 


Anh yêu em chính bởi anh muốn được dùng bàn tay to lớn của mình để nắm lấy tay em, dắt em đi vào tim anh và đi suốt cuộc đời này. Anh muốn được dùng tay mình để ủ ấm tay em. Để bàn tay ấy không còn phải lạnh nữa.


Anh yêu em chính bởi nụ cười rất hồn nhiên, trong sáng của em. Thực ra, em cười còn tỏa nắng hơn cả anh ấy chứ! Nhìn em cười ai cũng thấy vui theo, cũng cảm nhận được cuộc sống thật đẹp, thật ấm áp. Không phải anh nịnh em đâu, mà tất cả mọi người đều bảo thế.


Anh yêu em bởi cái cách em giả vờ không quan tâm đến anh. Nhưng thực ra em luôn dõi theo anh. Anh thích cái giật mình chột dạ của em khi bị anh bắt gặp ánh nhìn ấy.


Anh yêu em bởi vì chúng ta là đũa lệch. 

Nhưng…


Chính vì là đũa lệch nên anh lại càng yêu em hơn. Vì em “còi” nên mới phải chọn người cao như anh để bù đắp điều đó. Vì em hát “dở” nên mới phải tìm “giọng ca vàng” như anh về hát cho em nghe. Vì em trầm tính nên mới phải tìm người người hài hước như anh khiến em cười. Vì em ít nói nên cần người hay nói như anh. 


Nếu không thì cả ngày em chẳng nói gì sao? Vì em kén ăn nên mới phải lấy người có tài nấu nướng như anh. Vì em “không xinh” (nhưng dễ thương) nên mới cần người “handsome” như anh. Vì em hay lạc đường nên mới cần người biết mọi ngóc ngách của Hà Nội như anh để tìm em….


Và…

 Anh yêu em bởi tất cả những gì em làm đều xuất phát từ tận đáy lòng em, không toan tính, không suy nghĩ thiệt hơn. 


Anh yêu em bởi cái chất “ngô ngố” vốn dĩ đã tồn tại sẵn trong con người em. Bởi cái tâm hồn nhân hậu, thuần khiết, và cả vì lòng vị tha em dành cho mọi người.


Anh yêu em vì  muôn vàn lí do khác nữa…


Em càng cố đẩy anh ra xa em, lại càng khiến anh muốn được ở gần em hơn.


Dù có là đũa lệch thì anh vẫn mãi yêu em. Ngốc ạ!


JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ